Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 15
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Nhưng miệng tôi vẫn phủ nhận, cười hiền lành:
"Không phải. Chỉ là tôi nhận ra, nên đối xử tốt với sếp một chút."
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
Khẽ nhướng mày, cong môi cười nhẹ:
"Được rồi, vậy cứ theo lịch trình cậu sắp xếp đi."
Đại công cáo thành!
…
Vì một ngày hẹn hò với cả ba mỹ nam ở ba thành phố khác nhau, sếp tôi leo thẳng lên hot search.
Cư dân mạng phong tặng danh hiệu:
"Bậc thầy quản lý thời gian thế hệ mới!"
Tối hôm đó, ba mẹ cô ta gọi điện đến mắng xối xả.
Ba cô ta, người đàn ông vốn dĩ nhã nhặn, lần đầu tiên gấp đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Kỷ Thanh Thanh! Con nhóc c.h.ế.t tiệt này! Lớn từng này rồi còn không biết an phận?!"
Mẹ cô ta giận dữ tiếp lời:
"Bằng tuổi con, mẹ đã có chồng con đề huề, còn con là đang làm cái gì?!"
Kỷ Thanh Thanh bình tĩnh nhìn tôi, thở dài một hơi.
Giọng điệu bất đắc dĩ:
"Con đang tích góp của hồi môn."
Cúp máy xong, cô ta lại thở dài.
Hàng mi dài rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Trông có chút đáng thương.
"Thẩm Diệp, tôi chưa ăn cơm."
Tôi lộ vẻ kinh ngạc:
"Cô sao còn chưa ăn nữa vậy?"
"Đói quá thì sao? Ai phát lương cho tôi?"
Có cơ hội là phải kiếm thêm tiền!
Tôi móc điện thoại ra, mặt lạnh như tiền:
"Phạt cô chuyển cho tôi 500 tệ, lần sau nhớ ăn cơm."
"..."
Cô ta câm nín vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng:
"Thật ra tôi ăn hai bát rồi, chỉ là vừa nãy bận quá quên mất."
Tôi lạnh lùng đẩy điện thoại ra trước:
"Ăn nhiều quá mà bị đầy bụng thì sao? Phạt cô 1.000 tệ, lần sau rút kinh nghiệm."
"..."
Kỷ Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Như thể muốn nói, cậu là cái loại gì vậy?
…
Đi công tác đến thành phố lân cận.
Nơi này gần biển, cảnh đẹp, không khí trong lành.
Quan trọng nhất là…
Có một cửa hàng giày thể thao hiếm có!
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.
Bao gồm cả tôi.
Tôi đứng trước quầy, so sánh giá, tính toán chiết khấu, mã giảm giá.
Bỗng nhiên, Kỷ Thanh Thanh lên tiếng đầy tùy ý:
"Đừng lăn tăn nữa, mua hết đi."
"???"
Tôi nhìn cô ta, mặt mày hoang mang.
Tôi kiếm được bao nhiêu tiền đâu, sao dám phung phí thế?
Tôi nghiêm túc đáp:
"Tôi nghèo."
Cô ta thản nhiên vung tay:
"Tôi trả, phúc lợi công tác của nhân viên Kỷ thị."
Tôi trợn to mắt.
Niềm vui đến quá đột ngột!
Não tôi lag mất mấy giây.
"Sao tôi chưa từng nghe nói qua?!"
Cô ta vỗ vai tôi, giọng điệu đầy triết lý:
"Vì cậu chưa từng làm sếp."
Nghe thuyết phục quá, tôi không tìm được lý do để phản bác.
Thế là tôi hài lòng mà tay xách nách mang.
"Sếp, cô tốt thật đấy."
Cô ta híp mắt, nhướng mày đầy thâm ý:
"Tốt đến mức nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đừng chơi trò này với tôi.
Tôi là dân chuyên, mấy câu sáo rỗng xã giao này tôi có thể b.ắ.n cả một bài văn!
Cô ta định ép tôi phát điên à?!
Tôi thử thăm dò, chậm rãi đáp:
"Rất tốt?"
Kỷ Thanh Thanh liếc mắt, khinh thường một cái rõ rành rành.
Rồi không nói gì, quay đầu bỏ đi.
Được rồi, tôi miễn phí một câu khen tặng, sếp lại còn chê.
Đúng là lòng người khó đoán.
…
Kỷ Thanh Thanh lườm tôi:
"Giả tạo."
Có lẽ vì quá vui mừng, tôi hơi kích động, lơ đãng giẫm trúng vũng nước bẩn.
Tôi bảo cô ta về khách sạn trước, còn mình chạy đi mua dép lê.
Tôi không thích xài đồ khách sạn.
Mua xong, tôi quẹt thẻ phòng bước vào.
Tay cầm dép lê, vội vàng lao thẳng vào nhà tắm.
Muốn rửa chân sạch sẽ trước khi thử giày mới.
Đẩy cửa ra.
Khói nước mịt mù.
Cô chủ của tôi… đang tắm.
Ánh đèn vàng ấm chiếu lên làn da trắng nõn, từng đường cong gợi cảm mê người.
Cô ta kinh hoảng quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
"..."
"..."
Kỷ Thanh Thanh lúng túng, la hét, quờ quạng kéo khăn tắm che người.
Nhưng che trước hở sau.
Lý trí bảo tôi nên che mắt, xoay người bỏ chạy.
Nhưng cảm xúc chi phối.
Mắt không nghe lời.
Tôi cứ đứng đực ra đó.
Rồi… vô thức hỏi:
"Sếp, cái này cũng tính là phúc lợi công tác à?"
Kỷ Thanh Thanh nhận ra kiểu gì cũng lộ.
Dứt khoát ngồi xổm xuống đất, che mặt, tức tối hét lên:
"Thẩm Diệp! Cậu là nhân tài 1.000 người có 1!"
"Tôi biết cậu yêu tiền, nhưng tôi không ngờ cậu còn háo sắc!"
A…
Là lỗi của tôi.
Giấu quá kỹ.
…
Nhìn quá kỹ, nghĩ quá nhiều.
Hậu quả:
Tôi mơ cả đêm.
…
Đến công ty, tình cờ chạm mặt sếp ở thang máy.
Cảm giác cả người không tự nhiên, tay chân không biết để đâu.
"Thẩm Diệp."
"Thẩm Diệp!"
"Thẩm Diệp!!"
"Hả? Hả?!"
Tôi hoàn hồn, phát hiện sếp đang nhìn mình với vẻ mặt khó tả.
Cô ta giơ tay làm động tác, gằn giọng:
"Tôi gọi cậu BA LẦN đấy!"
Tôi chột dạ:
"Xin lỗi, vừa rồi bị điếc tạm thời. Sếp có gì dặn dò?"
Cô ta hắng giọng, kéo váy, chỉnh áo, thậm chí còn khẽ hất đuôi tóc.
Rồi nghiêm túc hỏi:
"Thế nào?"
Tôi theo phản xạ, cúi đầu trả lời ngay:
"Tốt, tốt, tốt."
Sắc mặt sếp tối sầm:
"Ít nhất cũng phải ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái rồi hãy nói!"
"Không phải. Chỉ là tôi nhận ra, nên đối xử tốt với sếp một chút."
Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia khác thường.
Khẽ nhướng mày, cong môi cười nhẹ:
"Được rồi, vậy cứ theo lịch trình cậu sắp xếp đi."
Đại công cáo thành!
…
Vì một ngày hẹn hò với cả ba mỹ nam ở ba thành phố khác nhau, sếp tôi leo thẳng lên hot search.
Cư dân mạng phong tặng danh hiệu:
"Bậc thầy quản lý thời gian thế hệ mới!"
Tối hôm đó, ba mẹ cô ta gọi điện đến mắng xối xả.
Ba cô ta, người đàn ông vốn dĩ nhã nhặn, lần đầu tiên gấp đến mức muốn nhảy dựng lên.
"Kỷ Thanh Thanh! Con nhóc c.h.ế.t tiệt này! Lớn từng này rồi còn không biết an phận?!"
Mẹ cô ta giận dữ tiếp lời:
"Bằng tuổi con, mẹ đã có chồng con đề huề, còn con là đang làm cái gì?!"
Kỷ Thanh Thanh bình tĩnh nhìn tôi, thở dài một hơi.
Giọng điệu bất đắc dĩ:
"Con đang tích góp của hồi môn."
Cúp máy xong, cô ta lại thở dài.
Hàng mi dài rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Trông có chút đáng thương.
"Thẩm Diệp, tôi chưa ăn cơm."
Tôi lộ vẻ kinh ngạc:
"Cô sao còn chưa ăn nữa vậy?"
"Đói quá thì sao? Ai phát lương cho tôi?"
Có cơ hội là phải kiếm thêm tiền!
Tôi móc điện thoại ra, mặt lạnh như tiền:
"Phạt cô chuyển cho tôi 500 tệ, lần sau nhớ ăn cơm."
"..."
Cô ta câm nín vài giây, sau đó chậm rãi lên tiếng:
"Thật ra tôi ăn hai bát rồi, chỉ là vừa nãy bận quá quên mất."
Tôi lạnh lùng đẩy điện thoại ra trước:
"Ăn nhiều quá mà bị đầy bụng thì sao? Phạt cô 1.000 tệ, lần sau rút kinh nghiệm."
"..."
Kỷ Thanh Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp.
Như thể muốn nói, cậu là cái loại gì vậy?
…
Đi công tác đến thành phố lân cận.
Nơi này gần biển, cảnh đẹp, không khí trong lành.
Quan trọng nhất là…
Có một cửa hàng giày thể thao hiếm có!
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn này.
Bao gồm cả tôi.
Tôi đứng trước quầy, so sánh giá, tính toán chiết khấu, mã giảm giá.
Bỗng nhiên, Kỷ Thanh Thanh lên tiếng đầy tùy ý:
"Đừng lăn tăn nữa, mua hết đi."
"???"
Tôi nhìn cô ta, mặt mày hoang mang.
Tôi kiếm được bao nhiêu tiền đâu, sao dám phung phí thế?
Tôi nghiêm túc đáp:
"Tôi nghèo."
Cô ta thản nhiên vung tay:
"Tôi trả, phúc lợi công tác của nhân viên Kỷ thị."
Tôi trợn to mắt.
Niềm vui đến quá đột ngột!
Não tôi lag mất mấy giây.
"Sao tôi chưa từng nghe nói qua?!"
Cô ta vỗ vai tôi, giọng điệu đầy triết lý:
"Vì cậu chưa từng làm sếp."
Nghe thuyết phục quá, tôi không tìm được lý do để phản bác.
Thế là tôi hài lòng mà tay xách nách mang.
"Sếp, cô tốt thật đấy."
Cô ta híp mắt, nhướng mày đầy thâm ý:
"Tốt đến mức nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đừng chơi trò này với tôi.
Tôi là dân chuyên, mấy câu sáo rỗng xã giao này tôi có thể b.ắ.n cả một bài văn!
Cô ta định ép tôi phát điên à?!
Tôi thử thăm dò, chậm rãi đáp:
"Rất tốt?"
Kỷ Thanh Thanh liếc mắt, khinh thường một cái rõ rành rành.
Rồi không nói gì, quay đầu bỏ đi.
Được rồi, tôi miễn phí một câu khen tặng, sếp lại còn chê.
Đúng là lòng người khó đoán.
…
Kỷ Thanh Thanh lườm tôi:
"Giả tạo."
Có lẽ vì quá vui mừng, tôi hơi kích động, lơ đãng giẫm trúng vũng nước bẩn.
Tôi bảo cô ta về khách sạn trước, còn mình chạy đi mua dép lê.
Tôi không thích xài đồ khách sạn.
Mua xong, tôi quẹt thẻ phòng bước vào.
Tay cầm dép lê, vội vàng lao thẳng vào nhà tắm.
Muốn rửa chân sạch sẽ trước khi thử giày mới.
Đẩy cửa ra.
Khói nước mịt mù.
Cô chủ của tôi… đang tắm.
Ánh đèn vàng ấm chiếu lên làn da trắng nõn, từng đường cong gợi cảm mê người.
Cô ta kinh hoảng quay đầu.
Bốn mắt nhìn nhau.
"..."
"..."
Kỷ Thanh Thanh lúng túng, la hét, quờ quạng kéo khăn tắm che người.
Nhưng che trước hở sau.
Lý trí bảo tôi nên che mắt, xoay người bỏ chạy.
Nhưng cảm xúc chi phối.
Mắt không nghe lời.
Tôi cứ đứng đực ra đó.
Rồi… vô thức hỏi:
"Sếp, cái này cũng tính là phúc lợi công tác à?"
Kỷ Thanh Thanh nhận ra kiểu gì cũng lộ.
Dứt khoát ngồi xổm xuống đất, che mặt, tức tối hét lên:
"Thẩm Diệp! Cậu là nhân tài 1.000 người có 1!"
"Tôi biết cậu yêu tiền, nhưng tôi không ngờ cậu còn háo sắc!"
A…
Là lỗi của tôi.
Giấu quá kỹ.
…
Nhìn quá kỹ, nghĩ quá nhiều.
Hậu quả:
Tôi mơ cả đêm.
…
Đến công ty, tình cờ chạm mặt sếp ở thang máy.
Cảm giác cả người không tự nhiên, tay chân không biết để đâu.
"Thẩm Diệp."
"Thẩm Diệp!"
"Thẩm Diệp!!"
"Hả? Hả?!"
Tôi hoàn hồn, phát hiện sếp đang nhìn mình với vẻ mặt khó tả.
Cô ta giơ tay làm động tác, gằn giọng:
"Tôi gọi cậu BA LẦN đấy!"
Tôi chột dạ:
"Xin lỗi, vừa rồi bị điếc tạm thời. Sếp có gì dặn dò?"
Cô ta hắng giọng, kéo váy, chỉnh áo, thậm chí còn khẽ hất đuôi tóc.
Rồi nghiêm túc hỏi:
"Thế nào?"
Tôi theo phản xạ, cúi đầu trả lời ngay:
"Tốt, tốt, tốt."
Sắc mặt sếp tối sầm:
"Ít nhất cũng phải ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái rồi hãy nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro