Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 14
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Có người cố tình lén chụp ảnh, tạo scandal, kéo cô ta vào một mớ tin đồn.
Hôm nay cặp với sao nam.
Ngày mai bị đồn đang yêu KOL.
Ngày kia bỗng nhiên bị ghép đôi với công tử nhà giàu nào đó.
Dù sau đó có đính chính, thì đối phương cũng đã kịp dựa vào tin đồn để được nổi tiếng.
Nhưng, Kỷ Thanh Thanh là thương nhân.
Cô ta không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Nếu đánh không lại, vậy thì tham gia luôn.
Muốn lăng xê? Được.
Nhưng phải trả tiền.
Không trả?
Được thôi.
Bộ phận pháp lý của Kỷ thị sẽ kiện đến khi cậu phá sản.
Vậy nên, mỗi tháng cô ta đều có thể thông qua những phi vụ này mà kiếm thêm một khoản khổng lồ.
Rất nhiều kẻ muốn mượn danh tiếng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào.
Cô ta cần người đưa tiền.
Người ta cần cơ hội để trả tiền.
Tôi chỉ đơn giản giúp hai bên kết nối với nhau.
Công việc của tôi:
Hợp lý hóa.
Minh bạch hóa.
Tiêu chuẩn hóa.
Quy phạm hóa.
Thống nhất hóa.
Tuân thủ nguyên tắc "boys help boys", tôi quyết định hy sinh bản thân để giúp đời.
Tôi chính thức trở thành một "trung gian môi giới tình ái".
…
Thị trường có vai trò quyết định trong việc phân phối nguồn lực.
Để phát huy tối đa hiệu quả của thị trường, tôi linh hoạt áp dụng bốn cơ chế:
Cơ chế giá cả.
Cơ chế cạnh tranh.
Cơ chế phản hồi.
Cơ chế rủi ro.
Mức giá cơ bản của scandal với sếp tôi được tính bằng đơn vị "Ối dồi ôi"
Một "Ối dồi ôi" = 10.000 tệ.
Càng sốc, càng nhiều tiền.
1. Các Hoạt Động Giải Trí Thường Nhật
(Ăn uống, mua sắm, xem phim, dạo phố...) Mỗi hoạt động, ít nhất 50 "Ối dồi ôi".
2. Các Hoạt Động Mang Tính Trải Nghiệm
(Cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, leo núi...) Mỗi hoạt động, ít nhất 100 "Ối dồi ôi".
Vì những cơ hội này rất khó gặp lại lần hai.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm vấy bẩn sự trong sạch của sếp mình.
Điểm quan trọng nhất của scandal chính là sự mập mờ.
Thế giới Internet, những cặp đôi giả mạo mới là thứ dễ "ship" nhất.
Nếu công khai ảnh chính chủ nắm tay, họ ngược lại sẽ thấy mất vui.
Càng lấp lửng, nhập nhằng, mơ hồ, càng để lại nhiều không gian cho trí tưởng tượng.
Vậy nên, tôi chỉ cần cung cấp thông tin về hành trình của sếp.
Sau khi sếp rời đi, những người mua scandal sẽ đến chụp ảnh tại địa điểm cô ấy từng ghé qua.
Bày vài tư thế có vẻ mờ ám, tạo chút hiệu ứng thị giác, một scandal hoàn mỹ ra đời.
…
Dĩ nhiên, cơ hội có hạn, giá cao nhất mới được ưu tiên.
Nếu khách hàng có bất mãn, tôi cũng có luôn dịch vụ hậu mãi chu đáo.
Đảm bảo người bỏ tiền luôn cảm thấy đáng giá.
Để tránh trùng lịch, tôi thậm chí đã tạo hẳn một bảng lịch trình đặt chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất nhiên, tôi không thể làm miễn phí.
Tôi là một thương nhân có đạo đức nghề nghiệp.
Cái gì cũng có giá của nó.
Là trung gian, tôi tất nhiên phải có hoa hồng.
Không nhiều đâu, khách tự nguyện trả.
Trả ít? Ok, lần sau hết slot.
Trả nhiều? Hoan nghênh ngài thần tài đến chơi thường xuyên.
…
Sắp rời khỏi công ty, tôi quay lại nghề cũ, đẩy mạnh kinh doanh.
Nhưng…
Hình như lỡ tay làm hơi quá.
Hệ quả?
Scandal của sếp tràn lan khắp nơi.
Mà thực tế…
Internet: "Tổng tài Kỷ Thanh Thanh hẹn hò soái ca, cùng nhau shopping!"
Thực tế: "Kỷ tổng bận tiếp rượu đám ông già, bận như chó."
Cả ngày, cô ta chỉ có hợp tác – hợp tác – hợp tác.
Muốn chửi tôi cũng không có thời gian.
Công ty ai cũng vui vẻ.
Chỉ có sếp là khổ sở.
Nhìn tài khoản ngân hàng ngày càng tăng, tôi có hơi chột dạ.
Mua cho sếp một cái bánh ngọt để bù đắp.
Bánh nhỏ bằng bàn tay, tận 200 tệ!
Đây không phải bán bánh, mà là bán mạng tôi à?!
…
Sáng hôm sau.
Sếp cầm lịch trình trong tay, cau mày chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Giọng lạnh băng:
"Thẩm Diệp, công ty sắp phá sản à?"
Tôi mù mờ lắc đầu.
"Nếu phá sản thật, tôi đã chạy từ lâu rồi."
Cô ta hít sâu một hơi, cố kìm chế cơn giận:
"Vậy thì cậu giải thích đi.”
“Tại sao một ngày tôi phải bay hai chuyến, đi công tác ba thành phố?!"
"Tôi là tổng tài, không phải con lừa!"
Tôi tỏ vẻ đau lòng, nghiêm nghị chính trực:
"Chính vì cô là tổng tài, nên ở độ tuổi này, cô lại muốn chọn cuộc sống an nhàn sao?"
"..."
Không phải tôi muốn thế!
Nhưng mà…
Thiếu gia Hà, thiếu gia Lý, ảnh đế Cố…
Bọn họ trả giá quá cao!
Đã thế còn nhất định phải tranh giành đúng ngày này!
Thấy gân xanh trên trán sếp giật giật, có vẻ sắp bật ra chửi tục rồi.
Tôi nhanh như chớp xé hộp bánh ngọt, nhét một miếng vào miệng cô ta.
"Ăn đi, ăn đi."
"Đừng giận, giận hại sức khỏe."
Từng miếng, từng miếng, cô ta ăn đến khi mặt mày dịu xuống hẳn.
Ngay cả hàng chân mày nhíu chặt cũng thả lỏng.
Cuối cùng, tâm trạng có thể nói là vô cùng tốt.
…
Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhịp điệu thoải mái.
Híp mắt cười:
"Thẩm Diệp, cậu phát tài hay là lương tâm thức tỉnh rồi?"
Cả hai.
Hôm nay cặp với sao nam.
Ngày mai bị đồn đang yêu KOL.
Ngày kia bỗng nhiên bị ghép đôi với công tử nhà giàu nào đó.
Dù sau đó có đính chính, thì đối phương cũng đã kịp dựa vào tin đồn để được nổi tiếng.
Nhưng, Kỷ Thanh Thanh là thương nhân.
Cô ta không bao giờ để bản thân chịu thiệt.
Nếu đánh không lại, vậy thì tham gia luôn.
Muốn lăng xê? Được.
Nhưng phải trả tiền.
Không trả?
Được thôi.
Bộ phận pháp lý của Kỷ thị sẽ kiện đến khi cậu phá sản.
Vậy nên, mỗi tháng cô ta đều có thể thông qua những phi vụ này mà kiếm thêm một khoản khổng lồ.
Rất nhiều kẻ muốn mượn danh tiếng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào.
Cô ta cần người đưa tiền.
Người ta cần cơ hội để trả tiền.
Tôi chỉ đơn giản giúp hai bên kết nối với nhau.
Công việc của tôi:
Hợp lý hóa.
Minh bạch hóa.
Tiêu chuẩn hóa.
Quy phạm hóa.
Thống nhất hóa.
Tuân thủ nguyên tắc "boys help boys", tôi quyết định hy sinh bản thân để giúp đời.
Tôi chính thức trở thành một "trung gian môi giới tình ái".
…
Thị trường có vai trò quyết định trong việc phân phối nguồn lực.
Để phát huy tối đa hiệu quả của thị trường, tôi linh hoạt áp dụng bốn cơ chế:
Cơ chế giá cả.
Cơ chế cạnh tranh.
Cơ chế phản hồi.
Cơ chế rủi ro.
Mức giá cơ bản của scandal với sếp tôi được tính bằng đơn vị "Ối dồi ôi"
Một "Ối dồi ôi" = 10.000 tệ.
Càng sốc, càng nhiều tiền.
1. Các Hoạt Động Giải Trí Thường Nhật
(Ăn uống, mua sắm, xem phim, dạo phố...) Mỗi hoạt động, ít nhất 50 "Ối dồi ôi".
2. Các Hoạt Động Mang Tính Trải Nghiệm
(Cưỡi ngựa, b.ắ.n súng, leo núi...) Mỗi hoạt động, ít nhất 100 "Ối dồi ôi".
Vì những cơ hội này rất khó gặp lại lần hai.
Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm vấy bẩn sự trong sạch của sếp mình.
Điểm quan trọng nhất của scandal chính là sự mập mờ.
Thế giới Internet, những cặp đôi giả mạo mới là thứ dễ "ship" nhất.
Nếu công khai ảnh chính chủ nắm tay, họ ngược lại sẽ thấy mất vui.
Càng lấp lửng, nhập nhằng, mơ hồ, càng để lại nhiều không gian cho trí tưởng tượng.
Vậy nên, tôi chỉ cần cung cấp thông tin về hành trình của sếp.
Sau khi sếp rời đi, những người mua scandal sẽ đến chụp ảnh tại địa điểm cô ấy từng ghé qua.
Bày vài tư thế có vẻ mờ ám, tạo chút hiệu ứng thị giác, một scandal hoàn mỹ ra đời.
…
Dĩ nhiên, cơ hội có hạn, giá cao nhất mới được ưu tiên.
Nếu khách hàng có bất mãn, tôi cũng có luôn dịch vụ hậu mãi chu đáo.
Đảm bảo người bỏ tiền luôn cảm thấy đáng giá.
Để tránh trùng lịch, tôi thậm chí đã tạo hẳn một bảng lịch trình đặt chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tất nhiên, tôi không thể làm miễn phí.
Tôi là một thương nhân có đạo đức nghề nghiệp.
Cái gì cũng có giá của nó.
Là trung gian, tôi tất nhiên phải có hoa hồng.
Không nhiều đâu, khách tự nguyện trả.
Trả ít? Ok, lần sau hết slot.
Trả nhiều? Hoan nghênh ngài thần tài đến chơi thường xuyên.
…
Sắp rời khỏi công ty, tôi quay lại nghề cũ, đẩy mạnh kinh doanh.
Nhưng…
Hình như lỡ tay làm hơi quá.
Hệ quả?
Scandal của sếp tràn lan khắp nơi.
Mà thực tế…
Internet: "Tổng tài Kỷ Thanh Thanh hẹn hò soái ca, cùng nhau shopping!"
Thực tế: "Kỷ tổng bận tiếp rượu đám ông già, bận như chó."
Cả ngày, cô ta chỉ có hợp tác – hợp tác – hợp tác.
Muốn chửi tôi cũng không có thời gian.
Công ty ai cũng vui vẻ.
Chỉ có sếp là khổ sở.
Nhìn tài khoản ngân hàng ngày càng tăng, tôi có hơi chột dạ.
Mua cho sếp một cái bánh ngọt để bù đắp.
Bánh nhỏ bằng bàn tay, tận 200 tệ!
Đây không phải bán bánh, mà là bán mạng tôi à?!
…
Sáng hôm sau.
Sếp cầm lịch trình trong tay, cau mày chặt đến mức có thể kẹp c.h.ế.t ruồi.
Giọng lạnh băng:
"Thẩm Diệp, công ty sắp phá sản à?"
Tôi mù mờ lắc đầu.
"Nếu phá sản thật, tôi đã chạy từ lâu rồi."
Cô ta hít sâu một hơi, cố kìm chế cơn giận:
"Vậy thì cậu giải thích đi.”
“Tại sao một ngày tôi phải bay hai chuyến, đi công tác ba thành phố?!"
"Tôi là tổng tài, không phải con lừa!"
Tôi tỏ vẻ đau lòng, nghiêm nghị chính trực:
"Chính vì cô là tổng tài, nên ở độ tuổi này, cô lại muốn chọn cuộc sống an nhàn sao?"
"..."
Không phải tôi muốn thế!
Nhưng mà…
Thiếu gia Hà, thiếu gia Lý, ảnh đế Cố…
Bọn họ trả giá quá cao!
Đã thế còn nhất định phải tranh giành đúng ngày này!
Thấy gân xanh trên trán sếp giật giật, có vẻ sắp bật ra chửi tục rồi.
Tôi nhanh như chớp xé hộp bánh ngọt, nhét một miếng vào miệng cô ta.
"Ăn đi, ăn đi."
"Đừng giận, giận hại sức khỏe."
Từng miếng, từng miếng, cô ta ăn đến khi mặt mày dịu xuống hẳn.
Ngay cả hàng chân mày nhíu chặt cũng thả lỏng.
Cuối cùng, tâm trạng có thể nói là vô cùng tốt.
…
Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ mặt bàn, nhịp điệu thoải mái.
Híp mắt cười:
"Thẩm Diệp, cậu phát tài hay là lương tâm thức tỉnh rồi?"
Cả hai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro