Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 13

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Tôi đứng yên.

Lặng lẽ nghe hết tất cả.

Ôm chặt bó hoa, quay người rời đi.

Những câu nói đó, tôi nhai đi nhai lại trong đầu, nhưng không tìm ra cách phản bác.

Tối hôm đó, điện thoại nhận được tin nhắn.

Kỷ Thanh Thanh:

"Cậu định học trường nào?"

Tôi nhắn lại:

"Chưa nghĩ xong."

Cô ấy đáp:

"Tôi vào Bắc Đại, còn cậu?"

Tôi bất giác nín thở, không hiểu sao lại muốn trốn tránh câu hỏi tiếp theo của cô ấy.

"Dù sao cũng không phải Bắc Đại."

"Thế cậu học trường nào?"

Tâm trí hỗn loạn, tôi tùy tiện bịa ra một cái tên.

"Cambridge. Tôi bán nhà rồi."

Trước đó không lâu, căn nhà cũ bị thu hồi tái định cư.

Mười vạn tệ.

Tôi không còn nhà nữa.

Khoảng cách giữa chúng tôi, từ một hố sâu hóa thành vực thẳm.

Cô ấy chỉ nói:

"Được.”

Ngày nhập học.

Tôi có mặt tại Bắc Đại, hoàn tất thủ tục báo danh.

Một cuộc gọi quốc tế đến.

Đầu số Anh Quốc.

Cả hai phía đều im lặng.

Chỉ có tiếng hơi thở khe khẽ trong điện thoại.

Cuối cùng, cô ấy cất giọng:

"Thẩm Diệp, cậu đăng ký nhầm trường rồi đúng không?"

Tôi không nói gì.

Cô ấy tự mình tiếp tục:

"Không sao cả.”

“Tôi có tiền.”

“Tôi sẽ về nước ngay, được không?"

"Cậu đang ở Bắc Đại đúng không? Tôi cũng thích Bắc Đại."

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại.

"Không được."

Đầu dây bên kia khựng lại, im lặng vài giây.

Rồi cô ấy hỏi:

"Cậu đã mở chiếc túi bình an tôi tặng chưa?"

Tôi lắc đầu.

Nhưng ngay sau đó lại nhận ra, cô ấy không thể nhìn thấy.

"Chưa."

"Thế cậu mở ra xem đi, được không?"

Cô ấy cầu khẩn.

Tôi khẽ siết chặt điện thoại.

"Không muốn xem."

Không dám xem.

Cô ấy cười khẽ, nhưng trong giọng nói lại có chút chua chát:

"Cậu thật sự không hiểu tôi có ý gì sao?"

Khoảnh khắc đó, tôi rất muốn khóc.

Tôi vừa cảm thấy may mắn, lại thấy đau lòng.

Tôi khẽ đáp:

"Không hiểu."

"Trước đây không hiểu, bây giờ không hiểu, sau này cũng sẽ không hiểu."

Cô ấy nghẹn lại, từng chữ như đè nén bao cảm xúc:

"Thẩm Diệp, cậu giỏi lắm."



Tôi không phải gỗ đá.

Sao có thể không cảm nhận được?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhưng tôi không dám nói ra.

Tôi mở cửa phòng.

Bên ngoài tối mịt, chỉ có ánh trăng và sao rọi xuống.

Dưới thứ ánh sáng yếu ớt đó, con đường phía trước vẫn còn nhìn thấy được.

Nếu tôi không bước đi…

Bóng tối sẽ nuốt chửng tôi.

Năm đó, tôi mười tám tuổi.

Ở tuổi thanh xuân rực rỡ nhất…

Tôi vừa tự ti, lại cũng kiêu ngạo.



Cãi thì cãi, chọc nhau thì chọc, nhưng hợp tác lại rất thuận lợi.

Sau bữa ăn, Lục Dao Nhiên rủ tôi đi xem phim.

Cô nhóc chớp đôi mắt sáng trong, giọng mềm oặt:

"Anh ơi, lần trước về nhà em bị đánh dữ lắm. Anh xem như thương em một chút đi mà, được không?"

Tôi hơi chột dạ, ho nhẹ hai tiếng.

Đang định gật đầu…

"Thương ai cơ? Một con đàn bà thép như cô?"

"Đúng là dưa chuột già thì xanh, chẳng biết ngại là gì."

Kỷ Thanh Thanh lườm tôi một cái sắc bén.

Mắt cô ta viết rõ mồn một:

"Dám đồng ý thì cắt lương."

Tôi ngậm miệng.

Lục Dao Nhiên nghiến răng:

"Tổng giám đốc Kỷ, tôi là bên A đấy!"

Cô ta chậm rãi nhếch môi, giọng điệu lười biếng:

"Hợp đồng ký rồi, cô có là bố tôi cũng vô dụng."

"Trừ khi cô muốn phá hợp đồng. Phá hợp đồng, bồi thường gấp ba."

Chữ nào cũng rõ ràng, âm cuối còn cố ý kéo dài.

Lục Dao Nhiên đổi sắc mặt mấy lần, tức tối hạ giọng:

"Cô chờ đó, ngày mai tôi ngồi trước cổng nhà ông nội cô mà khóc!"

"..."

Đại tiểu thư, đúng là chiêu nào cũng dám chơi.

Ồ, đúng là một đứa trẻ con.

Lục Dao Nhiên đi rồi, Kỷ Thanh Thanh muốn đưa tôi về.

Tôi xua tay, lắc đầu từ chối.

"Không cần đâu."

Hôm nay thật sự quá mệt.

Đối phó hai vị đại tiểu thư còn tốn sức hơn cả đi làm.

Tôi chỉ muốn về nhà ngủ.

Không ngờ cô ta bật cửa xe, giọng lạnh như băng:

"Thẩm Diệp, phiền cậu nhìn đồng hồ hộ tôi."

Tôi liếc qua:

10 giờ tối.

"Mười giờ đêm, cậu định tự về?

Cậu nghĩ tôi nhiều tiền lắm à? Hay cậu đang muốn gài bẫy tôi?"

"Nếu cậu gặp chuyện gì, thì mười năm qua của tôi coi như uổng phí rồi."

"..."

Tôi á khẩu.

Cô ta nói cái quái gì vậy?

Ba lần bảy lượt đắc tội sếp, tôi cảm thấy ngày bị sa thải đã cận kề.

Nếu đã không thể trốn khỏi thất nghiệp, vậy thì trước khi đi, phải tranh thủ kiếm thêm ít tiền.

Tôi đăng nhập vào tài khoản WeChat phụ, đăng một dòng trạng thái:

"Hiện có thời gian trống. Ai có nhu cầu, cứ báo giá. Có thể giao hàng toàn quốc. Số lượng có hạn."

Chưa đầy mấy phút, tin nhắn nổ hơn 99+.

Liên hệ với tôi có KOL, có minh tinh, và một nửa là con nhà giàu.

Mặc dù cô chủ nhà tôi có rất nhiều khuyết điểm.

Nhưng không thể phủ nhận ưu điểm lớn nhất của cô ấy chính là:

Vừa giàu, vừa đẹp.

Là một dòng nước lạ trong giới tổng tài.

Kết quả là, cô ta nổi tiếng trên mạng.

Trong thời đại mà lưu lượng là vua, ai ai cũng muốn dựa vào cô ta để kiếm fame.

Có người thích gương mặt của cô ta, muốn bám lấy để được chú ý.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0