Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 12

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

Tại quán ăn, cô ta bỏ ớt như đổ nước sông Hoàng Hà vào nồi lẩu.

Tôi nhìn mà hãi hùng, nhắc nhở:

"Cô đừng có chơi ngu, cay c.h.ế.t đấy."

Cô ta ngoan cố cãi lại:

"Thêm vậy mới ngon."

Sau đó…

Môi sưng như lạp xưởng, xấu không còn ai nhận ra.

Tối đó, cô ta ôm bụng chạy đi vệ sinh ba lần.

Thẩm Diệp - Nhìn đời bằng ánh mắt khinh bỉ.



Có tiền thật sự thì quỷ cũng phải đẩy cối xay.

Sau hôm đó, tôi và Kỷ Thanh Thanh coi như bắt tay giảng hòa.

Cô ta không còn dậy sớm rình tôi trèo tường nữa.

Tôi dạy cô ta Văn, cô ta dạy tôi tiếng Anh.

Thậm chí, cô ta giới thiệu cho tôi một công việc gia sư lương cao.

Cuối tuần chỉ làm hai ngày, tôi kiếm được 500 tệ.

Tôi thành khẩn xin lỗi vì trước đây đã nhìn nhầm người.

Cô ta không phải chó thích khoe khoang.

Cô ta là thần tài của tôi!



Quốc Khánh – Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ.

Tôi ở nhà làm bài tập.

Cầu Cầu đứng trước cửa sủa ầm ĩ.

(Cầu Cầu là con ch.ó tôi nuôi. Nhỏ con, nhưng dữ như chằn.)

Ra mở cửa, tôi thấy Kỷ Thanh Thanh dắt một con Golden Retriever đứng trước nhà.

Cô ta ưỡn ngực, cằm hếch lên đầy tự hào.

"Thấy chó của tôi thế nào?"

To cao, lông mềm, vàng óng ánh, dáng đi tao nhã, tràn đầy khí chất quý tộc.

Nhìn là biết rất đắt.

Tôi gật đầu:

"Cũng ổn. Nhưng tôi cũng có chó mà."

Quay vào nhà, gọi lớn:

"Cầu Cầu!"

Từ trong phóng ra một cục bông đen nhỏ, kích thước chỉ cỡ trái bóng đá.

Nó hí hửng chạy vòng quanh chân tôi.

Kỷ Thanh Thanh khựng lại một chút, có vẻ không ngờ tôi cũng có chó.

Sau đó, cô ta lấy lại phong thái, chỉ vào Cầu Cầu, giọng điệu khinh thường:

"Con chó này bé tẹo, vô dụng. Không bằng chó của tôi, vừa đẹp vừa biết bảo vệ chủ."

Tôi nghe là hiểu ngay.

Cô ta đến đây, rõ ràng là để khoe chó!

Tôi liếc mắt đánh giá Golden Retriever một hồi rồi lắc đầu

Cô ta:"Không nhìn ra là giống gì, chắc là chó lai."

Vừa nói, tôi vừa cúi xuống vỗ nhẹ đầu Cầu Cầu.

"Tấn công đi! Hắn dám gọi mày là chó lai!"

Lời vừa dứt…

Một cái bóng đen lao ra như tên bắn!

Sủa hăng như muốn lật tung cả trời.

Con Golden trợn tròn mắt, sợ đến mức cuống quýt lùi về sau.

Chó nhà giàu đúng là chỉ có mã ngoài.

Kỷ Thanh Thanh biểu cảm thay đổi ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vừa chạy tán loạn vừa hét lên:

"Đại ca, tôi không có chửi cậu! Tôi nói cậu là giống lai mà!"

Cầu Cầu không cắn người, nhưng dọa người thì có thừa.

Tôi vừa ăn dưa hấu, vừa ngồi xem kịch vui.

Cuối cùng, Kỷ Thanh Thanh hét "đại ca" đến khô cả miệng, Cầu Cầu mới vênh mặt làm đại gia, nhàn nhã nằm lên mu bàn chân tôi.

Cô ta mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

"Thẩm Diệp! Cậu cố tình đúng không?!"

Tôi nhún vai, nhướng mày:

"Ai bảo cô đi một quãng xa như vậy chỉ để khoe giàu?"

Cô ta co giật khóe miệng, tức đến run rẩy.

"Ai khoe của với cậu?! Tôi đến đây là để đưa quà cho cậu!"

"..."

Ối dồi, tôi lỡ trêu nhầm rồi.

Tôi lập tức đứng dậy, nhét nửa quả dưa hấu còn lại vào lòng cô ta.

"Mời ngồi! Mời ngồi! Cô ăn dưa hấu đi!"

Cô ta hừ lạnh, lẩm bẩm một câu:

"Kẻ nghĩa khí phần lớn là đồ tể, người đọc sách lại toàn lòng dạ hiểm độc."

Không chút khách sáo, cô ta nhấc m.ô.n.g ngồi lên ghế xếp của tôi, còn cắn hai miếng dưa to.

Bỗng nhiên…

Cô ta khựng lại, như chợt nhớ ra điều gì đó.

Cứng đờ.

Nhìn bộ dáng muốn vùi cả đầu vào ruột dưa hấu.

Vành tai từ hồng nhạt, chuyển sang đỏ rực.

Sắc đỏ từng chút từng chút lan xuống tận cổ.

Cô ta lấy từ trong túi ra một chiếc túi bình an, nhét vào tay tôi.

"Chúc mừng sinh nhật."

Nói xong, xách nửa quả dưa hấu còn lại, chạy mất hút như bôi dầu dưới chân.

Tôi sững người.

Nhìn theo bóng lưng cô ta, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Rất lâu sau…

Tôi dụi mắt.

Gió hôm nay lớn quá.

Cát bay vào mắt, càng dụi càng cay.

Cả lớp đọc đơn xin trợ cấp của tôi rồi cười cợt.

Chỉ có cô ta, là người duy nhất nhìn thấy ngày sinh nhật của tôi.

Hóa ra, dù chẳng phải m.á.u mủ ruột rà, vẫn sẽ có người lặn lội đường xa chỉ để cầu bình an cho tôi.

Tôi tưởng rằng…

Chẳng ai sẽ nhớ đến ngày sinh của mình.



Ngày công bố điểm thi đại học.

Tôi và Kỷ Thanh Thanh cùng đứng thứ tám toàn tỉnh.

Trở lại trường làm thủ tục, tiện đường tôi mua một bó hoa, định cảm ơn giáo viên chủ nhiệm.

Vừa đến văn phòng, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm đang trò chuyện với mấy thầy cô khác.

"Thẩm Diệp, thằng bé này, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên được rồi."

"Đúng vậy, đẹp trai, lại đỗ vào trường top đầu, sau này cưới được một cô vợ nhà giàu không chừng."

"Ê, mọi người thấy sao? Nó với Kỷ Thanh Thanh, có thể thành đôi không?"

"Mơ nhiều rồi. Có thể làm bạn cùng bàn, đã là Thẩm Diệp may mắn lắm rồi.

Nếu không có Kỷ Thanh Thanh, làm gì có thành tích hôm nay?"

"Chỉ trong trường học mới có thể tiếp xúc với người khác giai cấp.”

“Bước ra ngoài xã hội, cơ hội gặp nhau cũng chẳng có."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0