Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Chương 11

Zhihu

2025-03-19 14:17:27

"Não rỗng cũng không sao, quan trọng là đừng để nước vào."

"Học dốt có thể cố gắng, xấu có thể đi sửa, nhưng lòng dạ thối nát thì hết thuốc chữa."

"Miệng mồm mấy người giống như bôi mật trong nhà vệ sinh, tám chuyện còn dữ hơn mười bà cụ đầu hẻm cộng lại."

Mấy kẻ "hiệp sĩ công lý" bị mắng đến đỏ mặt tía tai, lập tức giải tán.

Dưới ánh nắng xiên khoai, bóng lưng cô ta thẳng tắp như cây tùng.

Ánh mặt trời phủ lên tóc mái cô ta một lớp sáng mờ.

Cô ta nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm.

"Đối xử với tôi thì mắng hăng lắm, nhưng gặp bọn nó lại im thin thít."

"Bạn học Thẩm, cậu phân biệt đối xử ghê đấy."

Tôi bình tĩnh nói thật:

"Bọn họ là khách hàng của tôi."

"..."

Cô ta không nói một lời, chỉ lôi ra mười tờ tiền đỏ, đập lên bàn.

"Tôi ra lệnh, lần sau chửi thẳng mặt bọn nó."

"Chửi hay, cuối tháng có thêm tiền thưởng."

Cả lớp một đám keo kiệt, tôi một học kỳ cũng chẳng kiếm nổi 1.000 tệ từ họ.

Không đến hai giây, tôi đã quyết định xong.

Tay nhanh mắt lẹ cầm tiền, nở nụ cười nịnh nọt:

"Rõ, thưa sếp!"

Không thể làm mất lòng tiền bạc.

Người có thể đắc tội, nhưng tiền thì không.

Tôi giả vờ hoài nghi:

"Sếp ơi, lỡ đâu tôi vô tình "khắc" trúng cô thật thì sao? Tiền là tiền, chuyện là chuyện, không liên quan nhau đúng không?"

Cô ta lườm tôi, hừ lạnh:

"Câm miệng, bà đây có tiền, ngày nào cũng mặc Nike!"

"..."

9 giờ tối, tan học buổi tối.

Tôi dọn dẹp sách vở, chuẩn bị đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi.

Mấy nữ sinh trong lớp tụm năm tụm ba bàn tán.

"Ê, tụi bây biết gì chưa? Gần trường mình có biến thái đó!"

"Là một tên cuồng đàn ông, thích nhắm vào mấy nam sinh có vẻ ngoài thanh tú."

"Nghe nói hắn hay xuất hiện ở đường Sa Nhai."

"Tối nay đi đường lớn đi, tao sợ quá."

Tôi khựng lại một chút.

Kỷ Thanh Thanh xách cặp lên, rồi lại ngồi xuống.

Cô ta thản nhiên hỏi:

"Cậu sống đường nào ấy nhỉ?"

Đường Sa Nhai.

Muốn đi làm, tôi phải băng qua đó.

Ngay cả khi không đi làm, thì vẫn phải về nhà chứ?

"Hay là cậu đừng đi đường đó?"

Tôi hừ lạnh:

"Không, tôi cứ đi đường đó."

Thấy thời gian sắp trễ, tôi vác cặp chạy ra ngoài.

Từ phía sau, giọng nói của cô ta xa dần:

"Thẩm Diệp! Quay lại đây! Tôi chở cậu đi!"

Không đi đường đó, thì phải đi đường vòng.

Đi đường vòng mất thêm một tiếng.

9 giờ 15 tôi vào ca, trễ là bị trừ nửa lương.

Tại sao tôi phải né tránh?

Tôi cứ đi đường đó.

Dù là tên biến thái nào, dám chắn đường kiếm tiền của tôi – tôi đập c.h.ế.t luôn!

Tôi bước đến góc đường tối mịt.

Cách tôi vài mét, một gã đàn ông mặc vest, đứng chặn ngay giữa con hẻm tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cửa thành mở rộng, nụ cười méo mó, điên dại.

Mẹ kiếp.

Thật sự có biến thái?!

Tôi ném phịch cặp xuống đất, xắn tay áo lên, không lùi mà tiến tới.

Tại sao tôi nghèo?

Vì phần lớn tiền tôi kiếm được đều dùng để học võ.

Người duy nhất có thể bảo vệ tôi, chỉ có chính tôi.

Trước đây là thế, sau này cũng vậy.

Huấn luyện viên từng khen tôi có thiên phú, thân thể cao ráo, sức mạnh tốt, học cực nhanh.

Vậy thì hôm nay, tôi thực chiến luôn.

Một cước đạp thẳng vào trung tâm mục tiêu.

Tên biến thái kêu trời không thấu, kêu đất không hay.

Tôi chuyên chọn chỗ đau mà đánh.

Đánh đến khi hắn khóc gọi bà nội.

Làm xong việc, tôi thu chân lại, quay đầu tìm cặp sách.

Kết quả…

Trông thấy một cô gái mặc váy trắng, tựa sát vào tường, hai tay ôm chặt cặp của tôi.

Tay phải… cầm một cục gạch.

"..."

"..."

Cô ta thấy tôi quay lại, theo phản xạ vứt cục gạch xuống đất.

Giọng điệu tỉnh bơ:

"Tôi chẳng thấy gì hết."

Sau một lúc…

Cô ta bổ sung:

"Thật đấy."

Tại đồn cảnh sát.

Kỷ Thanh Thanh mặt mày bình tĩnh:

"Chú cảnh sát, tất cả đều là sự thật."

"Tôi tận mắt thấy tên biến thái đó định sàm sỡ bạn học Thẩm."

"Sau đó, bạn học Thẩm gầm lên một tiếng, khí thế ngập trời."

"Tên biến thái hoảng quá, run rẩy một cái, rồi tự đ.â.m đầu vào tường luôn."

"..."

"..."

Cảnh sát nhìn tôi đầy hoài nghi.

Tên biến thái trên giường bệnh: "Mợ nó, oan quá!"



Tôi lau khóe mắt không có lấy một giọt nước, ra vẻ vô tội gật đầu.

Cảnh sát: "..."

Bên cạnh, chị cảnh sát nữ đưa cho chúng tôi mỗi người một ly nước ấm.

Chị ấy mỉm cười:

"Được rồi, đây là phòng vệ chính đáng. Hai đứa làm tốt lắm, đừng căng thẳng."

Tên biến thái đó là tội phạm quen mặt.

Ra khỏi đồn cảnh sát, không chỉ không bị phạt, tôi còn được thưởng 500 tệ.

Về phần công việc làm thêm, tôi gọi cho bà chủ, kể lại chuyện vừa xảy ra.

Bà ấy khuyên tôi về nghỉ ngơi, còn bảo hôm nay vẫn được tính lương như bình thường.

Tiền bạc làm tâm trạng tôi phơi phới hẳn.

Bây giờ nhìn ai cũng thấy thuận mắt.

Nghĩ đến việc Kỷ Thanh Thanh vừa rồi đứng ra bảo vệ tôi, tôi vươn tay khoác vai cô ta như huynh đệ chí cốt.

"Sếp, tôi mời cô ăn khuya, muốn ăn gì?"

Cô ta nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Mì cay."

Ồ, tiểu thư nhà giàu cũng bắt đầu ăn đồ bình dân rồi à?

Trùng hợp ghê, tôi cũng thích mì cay nhất.



Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi

Số ký tự: 0