Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 10
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Quả nhiên, của rẻ là của ôi.
Thang điểm 100:
75 điểm tự luận – bốc hơi sạch.
25 điểm trắc nghiệm – dùng bút chì 2B, vẫn còn nguyên.
Cô ta chọn đúng hết.
Còn tôi, sai một câu.
Cô ta cố nén giận, nhìn tôi:
"Bút của tôi là cậu đổi?"
Tôi biết mình đuối lý, nên thành thật khai báo.
Sắc mặt cô ta dần đông cứng lại.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tức vừa khó tin.
"Thẩm Diệp, cậu có bệnh phải không? Tôi cầu nguyện là cầu nữ thần Athena!"
"Nữ thần trí tuệ Athena!"
À… ra vậy.
Tôi gật gù:
"Công bằng mà nói, lần sau thi tôi sẽ cầu Khổng Tử."
"..."
…
Từ sau vụ đó, tôi mới thật sự nhận thức rõ ràng cô ta nhỏ nhen và thù dai đến mức nào.
Vì tôi hay thức khuya, sáng lại bận mua đồ ăn sáng giúp học sinh nội trú nên thường xuyên trễ giờ tự học buổi sáng.
Để tránh bị trừ điểm, tôi lén trèo tường vào trường.
Mà Kỷ Thanh Thanh, một đứa chẳng bao giờ đi học sáng sớm, lại đột nhiên chủ động gia nhập hội học sinh, nhận nhiệm vụ theo dõi kỷ luật.
Mỗi ngày, cô ta dậy sớm canh chừng sau bức tường, chỉ để bắt quả tang tôi trèo vào.
Kết quả?
Tên tôi nằm trong danh sách vi phạm suốt một tháng liền.
Điểm chuyên cần bị trừ hơn nửa, mà điểm chuyên cần liên quan đến học bổng cuối kỳ.
Mà học bổng ba tốt cuối kỳ – lên đến 1.000 tệ.
Trừ điểm tôi thì được.
Nhưng trừ tiền thì không thể!
Vậy nên, trong bài kiểm tra thể dục, tôi cố ý đọc thấp điểm số của cô ta.
Xung quanh có rất nhiều người.
Tôi cao giọng đọc:
"Nhảy cao: 1m1."
"Nhảy xa: 1m2."
"Chạy 50m: 11.8 giây."
"Chạy 800m: 5 phút."
"Gập bụng: 2 cái."
Tôi hắng giọng, cố ý nhấn mạnh:
"Chiều cao:..."
"159cm!!!"
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa, hét lên:
"Nói láo! Bổn tiểu thư rõ ràng 1m72!!!"
Tôi giả vờ hoảng sợ, giơ tay đầu hàng:
"Được được, bạn học Kỷ nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
Gò má cô ta tức đến run rẩy, cả hai lúm đồng tiền cũng khẽ co giật.
Tôi chớp mắt vô tội, nhìn cô ta đầy khiêu khích.
…
Tôi thề phải trả thù.
Không chỉnh c.h.ế.t cô ta, tôi không mang họ Thẩm!
Tết Dương Lịch, giáo viên yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.
Tôi biết cô ta không biết nhảy.
Cô ta biết tôi không biết hát.
Nhưng cuối cùng, tên cả hai lại xuất hiện trên danh sách biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hát đơn.
Cô ta múa minh họa.
Tự đập đá vào chân mình, mặt mày cả hai đều không vui vẻ nổi.
Ca khúc được chọn là "Khiên Ti Tịch", phong cách mềm mại, cổ điển.
Tôi mặt đỏ bừng, tìm giáo viên xin rút lui:
"Thầy ơi, em có thể không lên sân khấu không ạ? Em thực sự không biết hát!"
Giáo viên lớn tuổi, vỗ vai tôi đầy hiền từ:
"Thằng nhóc này, sao lại khiêm tốn như thế?"
"..."
Và rồi…
Đến ngày diễn ra buổi văn nghệ.
Khi tôi và Kỷ Thanh Thanh lên sân khấu…
Giáo viên mới bừng tỉnh – tôi không phải khiêm tốn, tôi là đang nói thật!
Không chỉ lệch tông, tôi còn biến "Khiên Ti Tịch" thành "Hảo Hán Ca".
Về phần Kỷ Thanh Thanh?
Cô ta nhảy một hồi rồi tự vung tay đ.ấ.m mình luôn.
Dưới sân khấu, tiếng cười rần rần.
Tết Dương Lịch năm đó, tôi và cô ta "vang danh toàn trường".
…
Giáo viên trầm mặc hồi lâu.
Rồi chậm rãi mở miệng nhận xét:
"Bạn Thẩm này, giọng to, khí thế mạnh mẽ, sức khỏe tốt lắm đấy!"
"Bạn Kỷ này, nhìn một cái là biết không thiếu canxi, xương cốt rắn rỏi, có chí khí!"
"Hai đứa đúng là nhân tài đáng để học tập!"
"..."
"..."
Danh dự lẫn thể diện, đều mất sạch.
Hơi nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, không cần nhìn cũng biết mặt tôi đỏ đến tận mang tai.
Tôi hơi nghiêng đầu, bắt gặp Kỷ Thanh Thanh lườm tôi một cái sắc bén, vành tai cũng đỏ bừng.
Tôi tưởng cuộc chiến giữa chúng tôi sẽ tiếp tục kéo dài.
Nhưng không ngờ, biến cố đã xảy ra.
Vài ngày sau, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng, nói chuyện về chính sách hỗ trợ mới dành cho học sinh nghèo.
Không lâu sau đó…
Đơn xin trợ cấp mà tôi nộp, bị ai đó lén lút lấy ra, truyền tay khắp lớp.
Dù người làm chuyện này sau đó bị kỷ luật, nhưng…
Toàn bộ lớp học đã đọc hết nội dung đơn.
Mọi câu chữ trên đó, đều là bản tự thuật trần trụi nhất về cuộc đời tôi.
Những chuyện vốn mơ hồ, bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi, có chút đồng cảm, có chút kinh ngạc, cũng có chút xa lánh.
Rồi những lời đồn xuất hiện.
Người ta nói:
"Cậu ta có số mệnh khắc người. Chính cậu ta đã khắc c.h.ế.t ba mẹ và em trai của mình."
"Ai thân thiết với cậu ta cũng sẽ bị xui xẻo tới chết."
Những kẻ tự cho mình là công lý, chạy đến khuyên nhủ Kỷ Thanh Thanh đừng làm bạn cùng bàn với tôi nữa.
Tôi đã nghĩ…
Cô ta sẽ nhân cơ hội này giẫm tôi thêm một cú.
Nhưng không ngờ…
Cô ta thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mắt lên, chỉ cười nhạo một tiếng đầy châm chọc:
"Tôi từng thấy bó chân, nhưng chưa từng thấy ai bó não như các cậu."
"..."
Tôi hơi sững người.
Hóa ra, trong cái lớp học này, người đầu tiên đứng về phía tôi… lại là cô ta.
…
Thang điểm 100:
75 điểm tự luận – bốc hơi sạch.
25 điểm trắc nghiệm – dùng bút chì 2B, vẫn còn nguyên.
Cô ta chọn đúng hết.
Còn tôi, sai một câu.
Cô ta cố nén giận, nhìn tôi:
"Bút của tôi là cậu đổi?"
Tôi biết mình đuối lý, nên thành thật khai báo.
Sắc mặt cô ta dần đông cứng lại.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa tức vừa khó tin.
"Thẩm Diệp, cậu có bệnh phải không? Tôi cầu nguyện là cầu nữ thần Athena!"
"Nữ thần trí tuệ Athena!"
À… ra vậy.
Tôi gật gù:
"Công bằng mà nói, lần sau thi tôi sẽ cầu Khổng Tử."
"..."
…
Từ sau vụ đó, tôi mới thật sự nhận thức rõ ràng cô ta nhỏ nhen và thù dai đến mức nào.
Vì tôi hay thức khuya, sáng lại bận mua đồ ăn sáng giúp học sinh nội trú nên thường xuyên trễ giờ tự học buổi sáng.
Để tránh bị trừ điểm, tôi lén trèo tường vào trường.
Mà Kỷ Thanh Thanh, một đứa chẳng bao giờ đi học sáng sớm, lại đột nhiên chủ động gia nhập hội học sinh, nhận nhiệm vụ theo dõi kỷ luật.
Mỗi ngày, cô ta dậy sớm canh chừng sau bức tường, chỉ để bắt quả tang tôi trèo vào.
Kết quả?
Tên tôi nằm trong danh sách vi phạm suốt một tháng liền.
Điểm chuyên cần bị trừ hơn nửa, mà điểm chuyên cần liên quan đến học bổng cuối kỳ.
Mà học bổng ba tốt cuối kỳ – lên đến 1.000 tệ.
Trừ điểm tôi thì được.
Nhưng trừ tiền thì không thể!
Vậy nên, trong bài kiểm tra thể dục, tôi cố ý đọc thấp điểm số của cô ta.
Xung quanh có rất nhiều người.
Tôi cao giọng đọc:
"Nhảy cao: 1m1."
"Nhảy xa: 1m2."
"Chạy 50m: 11.8 giây."
"Chạy 800m: 5 phút."
"Gập bụng: 2 cái."
Tôi hắng giọng, cố ý nhấn mạnh:
"Chiều cao:..."
"159cm!!!"
Cuối cùng, cô ta không chịu nổi nữa, hét lên:
"Nói láo! Bổn tiểu thư rõ ràng 1m72!!!"
Tôi giả vờ hoảng sợ, giơ tay đầu hàng:
"Được được, bạn học Kỷ nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu."
Gò má cô ta tức đến run rẩy, cả hai lúm đồng tiền cũng khẽ co giật.
Tôi chớp mắt vô tội, nhìn cô ta đầy khiêu khích.
…
Tôi thề phải trả thù.
Không chỉnh c.h.ế.t cô ta, tôi không mang họ Thẩm!
Tết Dương Lịch, giáo viên yêu cầu mỗi lớp chuẩn bị một tiết mục biểu diễn.
Tôi biết cô ta không biết nhảy.
Cô ta biết tôi không biết hát.
Nhưng cuối cùng, tên cả hai lại xuất hiện trên danh sách biểu diễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hát đơn.
Cô ta múa minh họa.
Tự đập đá vào chân mình, mặt mày cả hai đều không vui vẻ nổi.
Ca khúc được chọn là "Khiên Ti Tịch", phong cách mềm mại, cổ điển.
Tôi mặt đỏ bừng, tìm giáo viên xin rút lui:
"Thầy ơi, em có thể không lên sân khấu không ạ? Em thực sự không biết hát!"
Giáo viên lớn tuổi, vỗ vai tôi đầy hiền từ:
"Thằng nhóc này, sao lại khiêm tốn như thế?"
"..."
Và rồi…
Đến ngày diễn ra buổi văn nghệ.
Khi tôi và Kỷ Thanh Thanh lên sân khấu…
Giáo viên mới bừng tỉnh – tôi không phải khiêm tốn, tôi là đang nói thật!
Không chỉ lệch tông, tôi còn biến "Khiên Ti Tịch" thành "Hảo Hán Ca".
Về phần Kỷ Thanh Thanh?
Cô ta nhảy một hồi rồi tự vung tay đ.ấ.m mình luôn.
Dưới sân khấu, tiếng cười rần rần.
Tết Dương Lịch năm đó, tôi và cô ta "vang danh toàn trường".
…
Giáo viên trầm mặc hồi lâu.
Rồi chậm rãi mở miệng nhận xét:
"Bạn Thẩm này, giọng to, khí thế mạnh mẽ, sức khỏe tốt lắm đấy!"
"Bạn Kỷ này, nhìn một cái là biết không thiếu canxi, xương cốt rắn rỏi, có chí khí!"
"Hai đứa đúng là nhân tài đáng để học tập!"
"..."
"..."
Danh dự lẫn thể diện, đều mất sạch.
Hơi nóng bốc thẳng lên đỉnh đầu, không cần nhìn cũng biết mặt tôi đỏ đến tận mang tai.
Tôi hơi nghiêng đầu, bắt gặp Kỷ Thanh Thanh lườm tôi một cái sắc bén, vành tai cũng đỏ bừng.
Tôi tưởng cuộc chiến giữa chúng tôi sẽ tiếp tục kéo dài.
Nhưng không ngờ, biến cố đã xảy ra.
Vài ngày sau, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng, nói chuyện về chính sách hỗ trợ mới dành cho học sinh nghèo.
Không lâu sau đó…
Đơn xin trợ cấp mà tôi nộp, bị ai đó lén lút lấy ra, truyền tay khắp lớp.
Dù người làm chuyện này sau đó bị kỷ luật, nhưng…
Toàn bộ lớp học đã đọc hết nội dung đơn.
Mọi câu chữ trên đó, đều là bản tự thuật trần trụi nhất về cuộc đời tôi.
Những chuyện vốn mơ hồ, bỗng chốc trở nên rõ ràng.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi, có chút đồng cảm, có chút kinh ngạc, cũng có chút xa lánh.
Rồi những lời đồn xuất hiện.
Người ta nói:
"Cậu ta có số mệnh khắc người. Chính cậu ta đã khắc c.h.ế.t ba mẹ và em trai của mình."
"Ai thân thiết với cậu ta cũng sẽ bị xui xẻo tới chết."
Những kẻ tự cho mình là công lý, chạy đến khuyên nhủ Kỷ Thanh Thanh đừng làm bạn cùng bàn với tôi nữa.
Tôi đã nghĩ…
Cô ta sẽ nhân cơ hội này giẫm tôi thêm một cú.
Nhưng không ngờ…
Cô ta thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mắt lên, chỉ cười nhạo một tiếng đầy châm chọc:
"Tôi từng thấy bó chân, nhưng chưa từng thấy ai bó não như các cậu."
"..."
Tôi hơi sững người.
Hóa ra, trong cái lớp học này, người đầu tiên đứng về phía tôi… lại là cô ta.
…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro