Sếp Tôi Tuy Độc Miệng Nhưng Cô Ấy Vẫn Yêu Tôi
Chương 17
Zhihu
2025-03-19 14:17:27
Cô ta bình tĩnh nhếch môi:
"Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cái mặt rùa của ông. Ông không soi gương à?
À mà không, cái loại không biết tự lượng sức như ông, soi cũng vô ích.
Mặt xấu như một vụ án oan. Dù có trụng nước sôi, cái vẻ dâm dê của ông cũng không trôi đi nổi."
Tên già cứng họng, mặt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, giận không nói thành lời.
Kỷ Thanh Thanh vỗ nhẹ vào bụng bia của gã, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Ruột thẳng nối não, giảm cân là teo não."
"Ông lo mà nghĩ cách giải thích vụ biển thủ công quỹ với anh rể đi."
Gã trợn trừng.
Không nói nên lời.
Kỷ Thanh Thanh nắm tay tôi, ung dung rời đi.
Tôi chậm rãi hoàn hồn.
Hóa ra sếp đưa tôi đến đây chỉ để chửi người?
Nhưng mà…
Sảng khoái thật!
…
Hôm đó, tôi xin nghỉ phép.
Sếp hỏi tôi đi đâu.
Tôi đáp:
"Đi tảo mộ."
Cô ta hắng giọng, giọng điệu tùy tiện:
"Tôi đưa cậu đi nhé? Tiện thể thăm hỏi thân nhân nhân viên."
Tôi lắc đầu:
"Không cần."
Cô ta tặc lưỡi:
"Cho cậu 50.000, dẫn tôi đi."
Câu từ chối đến miệng, bất giác lượn một vòng, rồi đổi hướng:
"Cũng không hẳn là không được."
…
Nghĩa trang vắng lặng.
Trước bia mộ, lá rụng lác đác.
Năm nào tôi cũng đến, không phải để tưởng niệm, mà là để cho họ thấy tôi sống tốt đến mức nào.
Nhưng khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ…
"Ọc ọc ọc—"
Mùi rượu xộc vào mũi.
Tôi bàng hoàng quay đầu.
Thấy Kỷ Thanh Thanh lấy từ trong túi ra một chai Mao Đài, thản nhiên rót lên bia mộ ba tôi.
Vừa rót, vừa lẩm bẩm điều gì đó.
"???"
Tôi sặc một hơi.
Cô có bị điên không?!
Tôi một tờ giấy vàng mã còn chưa đốt.
Cô ta đã rót cả Mao Đài rồi?!
Tôi lạnh lùng:
"Họ đối xử với tôi chẳng ra gì."
Cô ta khựng lại.
Sau đó, nhanh như chớp bẻ chai rượu về lại.
Đối diện bia mộ, lúng túng nói:
"Coi như tôi vừa nói nhảm hết đi."
Sau đó…
Cô ta bình tĩnh, cực kỳ tự nhiên, đổ nốt phần rượu còn lại lên tấm bia của ai đó bên cạnh.
Miệng còn thành tâm khấn:
"Bác ơi, cháu mời bác uống rượu."
"Hai ngụm thiếu kia, bác tự qua đòi hàng xóm nhé."
"..."
Cô gái luôn lạnh lùng bình tĩnh trong mắt tôi, đột nhiên vừa ngu ngơ, vừa đáng yêu.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.
Không cách nào rời mắt.
Một lát sau, tôi khẽ thở dài, chậm rãi cong môi.
Tài và sắc, tôi không thể không ngã vào một trong hai.
Huống hồ, cô ta đều có cả hai.
…
Tối đó, tôi đăng nhập vào tài khoản từng khiến tôi mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Viết một dòng trạng thái:
"Nếu thích kẻ thù không đội trời chung của mình thì phải làm sao?"
Bình luận đầu tiên:
"Cưới cô ta, rồi hành hạ cô ta cho đã."
Tên tài khoản hiển thị:
"Tổng tài thuần khiết, thư ký xinh đẹp."
Chưa đầy một lúc sau, điện thoại đổ chuông.
Kỷ Thanh Thanh gọi đến.
Cô ta cười như không cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Thẩm Diệp, có một thương vụ đầu tư, cậu có muốn tham gia không? Ít vốn, không rủi ro, lợi nhuận cao."
Tôi cảnh giác:
"Nghe giống lừa đảo."
Cô ta cười khẩy:
"Tôi nhiều tiền như thế, lừa cậu làm gì?"
"Đầu tư cái gì?"
"Xuống đây, tôi muốn nói trực tiếp."
Tôi bước ra cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Một chiếc xe quen thuộc đỗ dưới tòa nhà.
Tôi khoác áo xuống lầu.
Không hiểu sao lại thấy có chút hồi hộp.
Cô ta đứng trước mặt tôi, mở miệng nói:
"Cho tôi mượn 100.000 tệ."
"..."
Trái tim đang nhảy nhót bỗng chốc bình tĩnh lại.
Càng giống lừa đảo hơn rồi.
Dù vậy, tôi vẫn chuyển tiền.
Cô ta nhận được tiền, ánh mắt chợt sáng lên, lập tức cất điện thoại đi.
Sau đó, thản nhiên tuyên bố:
"Làm bạn trai tôi đi."
"Đồng ý thì cậu sẽ có 10 triệu tệ và tôi."
"Không đồng ý thì tôi sẽ ôm tiền chạy trốn. Cậu suy nghĩ kỹ đi."
"..."
Đồ chó.
Tôi bình tĩnh hỏi:
"Vậy nếu kết hôn thì sao?"
Cô ta ngẩn ra vài giây, cau mày:
"Cái này thì hơi quá đáng. Tôi chưa nghĩ tới."
Tôi bình thản nhìn cô ta:
"Vậy tôi cho phép cô được quá đáng một lần."
Mắt cô ta chợt sáng rực.
Cô ta nhào đến ôm chặt lấy tôi, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Vậy sau này cậu không được đem tôi bán nữa."
Tôi cứng đờ.
"..."
"Cô phát hiện từ bao giờ?!"
Cô ta cười xảo quyệt:
"Ngay từ lần đầu tiên."
"Cậu nhận được tiền thì rất vui, lần nào cũng rủ tôi đi ăn đồ ngon."
"..."
Hóa ra, làm người không nên có lương tâm.
Cần phải tuyệt tình khi cần thiết.
Nhưng…
Tôi bây giờ đã 26 tuổi.
Đây là độ tuổi dễ động lòng hơn cả năm 18.
Tình cảm cuộn trào như sóng lớn, đến nhanh, đến mạnh.
Tôi giơ tay đầu hàng.
Chợt, tôi nhớ đến cái túi bình an.
Hôm ấy, sau khi cúp điện thoại, tôi đã mở nó ra.
Bên trong có một lá bùa bình an và một mảnh giấy nhỏ.
Trên giấy ghi:
"You had me at hello."
"Tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên."
"Tôi cũng vậy."
( Toàn văn hoàn. )
"Dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến cái mặt rùa của ông. Ông không soi gương à?
À mà không, cái loại không biết tự lượng sức như ông, soi cũng vô ích.
Mặt xấu như một vụ án oan. Dù có trụng nước sôi, cái vẻ dâm dê của ông cũng không trôi đi nổi."
Tên già cứng họng, mặt đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, giận không nói thành lời.
Kỷ Thanh Thanh vỗ nhẹ vào bụng bia của gã, ánh mắt đầy khinh miệt.
"Ruột thẳng nối não, giảm cân là teo não."
"Ông lo mà nghĩ cách giải thích vụ biển thủ công quỹ với anh rể đi."
Gã trợn trừng.
Không nói nên lời.
Kỷ Thanh Thanh nắm tay tôi, ung dung rời đi.
Tôi chậm rãi hoàn hồn.
Hóa ra sếp đưa tôi đến đây chỉ để chửi người?
Nhưng mà…
Sảng khoái thật!
…
Hôm đó, tôi xin nghỉ phép.
Sếp hỏi tôi đi đâu.
Tôi đáp:
"Đi tảo mộ."
Cô ta hắng giọng, giọng điệu tùy tiện:
"Tôi đưa cậu đi nhé? Tiện thể thăm hỏi thân nhân nhân viên."
Tôi lắc đầu:
"Không cần."
Cô ta tặc lưỡi:
"Cho cậu 50.000, dẫn tôi đi."
Câu từ chối đến miệng, bất giác lượn một vòng, rồi đổi hướng:
"Cũng không hẳn là không được."
…
Nghĩa trang vắng lặng.
Trước bia mộ, lá rụng lác đác.
Năm nào tôi cũng đến, không phải để tưởng niệm, mà là để cho họ thấy tôi sống tốt đến mức nào.
Nhưng khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ…
"Ọc ọc ọc—"
Mùi rượu xộc vào mũi.
Tôi bàng hoàng quay đầu.
Thấy Kỷ Thanh Thanh lấy từ trong túi ra một chai Mao Đài, thản nhiên rót lên bia mộ ba tôi.
Vừa rót, vừa lẩm bẩm điều gì đó.
"???"
Tôi sặc một hơi.
Cô có bị điên không?!
Tôi một tờ giấy vàng mã còn chưa đốt.
Cô ta đã rót cả Mao Đài rồi?!
Tôi lạnh lùng:
"Họ đối xử với tôi chẳng ra gì."
Cô ta khựng lại.
Sau đó, nhanh như chớp bẻ chai rượu về lại.
Đối diện bia mộ, lúng túng nói:
"Coi như tôi vừa nói nhảm hết đi."
Sau đó…
Cô ta bình tĩnh, cực kỳ tự nhiên, đổ nốt phần rượu còn lại lên tấm bia của ai đó bên cạnh.
Miệng còn thành tâm khấn:
"Bác ơi, cháu mời bác uống rượu."
"Hai ngụm thiếu kia, bác tự qua đòi hàng xóm nhé."
"..."
Cô gái luôn lạnh lùng bình tĩnh trong mắt tôi, đột nhiên vừa ngu ngơ, vừa đáng yêu.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ta.
Không cách nào rời mắt.
Một lát sau, tôi khẽ thở dài, chậm rãi cong môi.
Tài và sắc, tôi không thể không ngã vào một trong hai.
Huống hồ, cô ta đều có cả hai.
…
Tối đó, tôi đăng nhập vào tài khoản từng khiến tôi mất mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Viết một dòng trạng thái:
"Nếu thích kẻ thù không đội trời chung của mình thì phải làm sao?"
Bình luận đầu tiên:
"Cưới cô ta, rồi hành hạ cô ta cho đã."
Tên tài khoản hiển thị:
"Tổng tài thuần khiết, thư ký xinh đẹp."
Chưa đầy một lúc sau, điện thoại đổ chuông.
Kỷ Thanh Thanh gọi đến.
Cô ta cười như không cười, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Thẩm Diệp, có một thương vụ đầu tư, cậu có muốn tham gia không? Ít vốn, không rủi ro, lợi nhuận cao."
Tôi cảnh giác:
"Nghe giống lừa đảo."
Cô ta cười khẩy:
"Tôi nhiều tiền như thế, lừa cậu làm gì?"
"Đầu tư cái gì?"
"Xuống đây, tôi muốn nói trực tiếp."
Tôi bước ra cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Một chiếc xe quen thuộc đỗ dưới tòa nhà.
Tôi khoác áo xuống lầu.
Không hiểu sao lại thấy có chút hồi hộp.
Cô ta đứng trước mặt tôi, mở miệng nói:
"Cho tôi mượn 100.000 tệ."
"..."
Trái tim đang nhảy nhót bỗng chốc bình tĩnh lại.
Càng giống lừa đảo hơn rồi.
Dù vậy, tôi vẫn chuyển tiền.
Cô ta nhận được tiền, ánh mắt chợt sáng lên, lập tức cất điện thoại đi.
Sau đó, thản nhiên tuyên bố:
"Làm bạn trai tôi đi."
"Đồng ý thì cậu sẽ có 10 triệu tệ và tôi."
"Không đồng ý thì tôi sẽ ôm tiền chạy trốn. Cậu suy nghĩ kỹ đi."
"..."
Đồ chó.
Tôi bình tĩnh hỏi:
"Vậy nếu kết hôn thì sao?"
Cô ta ngẩn ra vài giây, cau mày:
"Cái này thì hơi quá đáng. Tôi chưa nghĩ tới."
Tôi bình thản nhìn cô ta:
"Vậy tôi cho phép cô được quá đáng một lần."
Mắt cô ta chợt sáng rực.
Cô ta nhào đến ôm chặt lấy tôi, giọng nói nhỏ nhẹ:
"Vậy sau này cậu không được đem tôi bán nữa."
Tôi cứng đờ.
"..."
"Cô phát hiện từ bao giờ?!"
Cô ta cười xảo quyệt:
"Ngay từ lần đầu tiên."
"Cậu nhận được tiền thì rất vui, lần nào cũng rủ tôi đi ăn đồ ngon."
"..."
Hóa ra, làm người không nên có lương tâm.
Cần phải tuyệt tình khi cần thiết.
Nhưng…
Tôi bây giờ đã 26 tuổi.
Đây là độ tuổi dễ động lòng hơn cả năm 18.
Tình cảm cuộn trào như sóng lớn, đến nhanh, đến mạnh.
Tôi giơ tay đầu hàng.
Chợt, tôi nhớ đến cái túi bình an.
Hôm ấy, sau khi cúp điện thoại, tôi đã mở nó ra.
Bên trong có một lá bùa bình an và một mảnh giấy nhỏ.
Trên giấy ghi:
"You had me at hello."
"Tôi đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên."
"Tôi cũng vậy."
( Toàn văn hoàn. )
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro