Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 6
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Người bạn thân anh không biết nội tình, cảm thán một câu: “Bạn trai cô yêu cô thật đó, dùng đơn hàng trăm tỷ để bảo vệ cô.”
Dư Hinh có chút ngại ngùng: “Đúng vậy, từ khi biết tôi mang thai, anh ấy đã tặng tôi hai căn biệt thự, đều gần các trường tiểu học trọng điểm. Anh ấy nói giáo dục phải chuẩn bị từ sớm.”
“Còn chưa ra đời mà đã lo chuyện học hành rồi sao?”
“Tất nhiên. Hai người chưa có con nên không hiểu.”
Dư Hinh vô tình liếc nhìn Hứa Thanh Hoan.
Vốn thoải mái, người bạn thân đó cũng cảm thấy có gì đó không đúng, định chuyển chủ đề nhưng không biết nói gì.
Ai cũng biết, Phó Thịnh Hòa và Hứa Thanh Hoan đã kết hôn ba năm mà chưa có con. Dù vậy, Phó Thịnh Hòa vẫn cưng chiều Hứa Thanh Hoan như trước.
Người ngoài đặc biệt ghen tị.
Nhưng với tư cách là người bạn thân thuở nhỏ của Phó Thịnh Hòa, anh ta biết rõ nội tình. Hứa Thanh Hoan vì chắn d.a.o cho Phó Thịnh Hòa mà bị thương ở tử cung và ống dẫn trứng!
Dù có dùng công nghệ y học, đứa trẻ sinh ra cũng không liên quan đến cô ấy.
Người bạn ấy còn nhận ra điểm bất thường, huống chi là Hứa Thanh Hoan. Cô nhấn điều khiển, chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn mấy độ, vậy mà vẫn thấy lạnh.
Trước khi kết hôn, mẹ cô từng lo lắng về vấn đề con cái.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Bà nói: “Hoan Hoan, nhà họ Phó thật sự có tài sản cần kế thừa. Con chắc chắn muốn gả cho nó chứ? Mẹ sợ con sẽ không có được hạnh phúc.”
Hứa Thanh Hoan vùi mặt vào lòng mẹ, vừa ngây thơ vừa kiên định: “Anh ấy đã nói, anh ấy không chê con. Mẹ quên rồi sao, con vì anh ấy mà bị thương mà.”
Mẹ cô thở dài: “Là vậy… Chỉ sợ rằng… Thôi đi, hiện tại nó đối với con tốt thế này, ai cũng không thể vượt qua.”
Những lời chưa nói hết của mẹ giờ hóa thành nhát dao, cắm thẳng vào tim cô đau đến tê dại nhưng cũng khiến cô bình tĩnh hơn.
Hứa Thanh Hoan ngước mắt lên: “Có thể hiểu được, quà cáp, tài sản anh ấy tặng tôi cộng lại cũng mấy trăm tỷ rồi. Nhưng tôi luôn cảm thấy, người ở bên cạnh mới là quan trọng nhất. Cô vẫn nên để anh ấy dành nhiều thời gian bên cô đi. Nếu không, cứ luôn vắng mặt thế này, người ngoài sẽ nghĩ anh ấy có gia đình ở nơi khác đấy.”
Biểu cảm Dư Hinh méo mó: “Người ngoài là người ngoài, anh ấy đối xử với tôi thế nào, tôi tự biết là được.”
“Nhưng tin đồn đáng sợ lắm. Cô không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con chứ. Cô không muốn sau này nó bị bạn bè gọi là ‘con hoang’ chứ?”
Hiếm khi Hứa Thanh Hoan sắc bén đến vậy, lời nói đó khiến cả Phó Thịnh Hòa cũng không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần. Anh có chút bất an.
Anh bước lên hai bước: “Hoan Hoan cần nghỉ ngơi rồi, các người mau đi đi.”
Dư Hinh và anh bạn đấy đành cáo từ rời đi.
Trong phòng bệnh, im lặng hồi lâu.
Hứa Thanh Hoan biết Phó Thịnh Hòa vẫn luôn nhìn cô nhưng cô không phản ứng. Thỉnh thoảng cô nhìn anh một cái nhưng luôn là anh chịu thua trước.
“Hoan Hoan, em…” Phó Thịnh Hòa mạnh mẽ nắm tay cô: “Em có thể phản kích lại như thế, anh rất vui. Như vậy anh sẽ không lo em bị ấm ức ở nơi anh không thấy được.”
Hứa Thanh Hoan chăm chú nhìn anh: “Ồ? Nhưng anh biết không, một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ là vì cô ấy từng bị tổn thương.”
Phó Thịnh Hòa nghẹn lời vài giây, nhanh chóng phản bác: “Anh không nghĩ vậy. Cũng có thể là vì có người luôn chống lưng cho em mà?”
Giằng co nửa phút, Hứa Thanh Hoan bình tĩnh nói: “Anh nói cũng có lý.”
Phó Thịnh Hòa thở phào: “Ừm, anh sẽ luôn chống lưng cho em. Chỉ riêng em thôi.”
Hứa Thanh Hoan không tin.
Cô nhìn màn hình điện thoại sáng lên liên tục, viện cớ mệt mỏi rồi nằm xuống.
Phó Thịnh Hòa ở bên cạnh cô, đợi hơi thở cô trở nên chậm rãi hơn, mới trốn vào nhà vệ sinh nhận điện thoại.
Cách âm bệnh viện không tốt, Hứa Thanh Hoan nghe rõ giọng điệu từ chối của Phó Thịnh Hòa.
Là Dư Hinh nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó Thịnh Hòa không kiên nhẫn: “Đủ rồi, tôi cảnh cáo cô, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Bên kia nói gì đó, anh khó chịu cúp máy.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Thịnh Hòa gọi khẽ vài tiếng, thấy cô không phản ứng liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Chắc là đi tìm Dư Hinh rồi.
Thật bận rộn.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Thịnh Hòa lấy lý do bận công việc rời đi vào ban ngày, đến tối lại trở về bên Hứa Thanh Hoan, trông anh tiều tụy hẳn.
Hứa Thanh Hoan bảo anh đừng ở lại chăm sóc nữa nhưng anh không chịu. Một bộ dạng nếu không được dính lấy cô thì sẽ đau khổ tột cùng.
Cô chỉ có thể mặc kệ.
Hôm bác sĩ nói cô có thể xuất viện, Phó Thịnh Hòa vui mừng vô cùng, hủy hết công việc để đón cô về nhà.
Anh lại ở bên cô một đêm, Dư Hinh không ngồi yên được nữa, gửi đến rất nhiều ảnh chụp.
Toàn là ảnh cô ta và Phó Thịnh Hòa, có ảnh đời thường, thậm chí có ảnh trên giường.
[Hứa Thanh Hoan, tôi tin là chị cũng nhận ra quan hệ giữa tôi và Thịnh Hòa. Chị đừng giả vờ ngốc nữa, chuyện đó không giải quyết được vấn đề đâu.]
[Anh ấy rất yêu đứa trẻ này, anh ấy đã đích thân hứa với tôi sẽ cho con một mái nhà.]
Như để chứng minh lời mình, Dư Hinh gửi đến một đoạn ghi âm.
Hứa Thanh Hoan nhấn phát.
“Em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em. Anh cũng sẽ cho con một mái nhà.”
“Đừng kích động, đứa trẻ là quan trọng nhất. Anh sẽ không để nó chịu một chút tổn thương nào.”
“Đúng vậy, ngay cả Hứa Thanh Hoan cũng không thể.”
Tinh…
Một bức ảnh khác được gửi đến là Dư Hinh, Phó Thịnh Hòa và mẹ anh đang cùng nhau uống trà chiều.
Thời gian là ngày thứ ba cô nằm viện.
Bọn họ vui vẻ như một gia đình, còn cô là gì?
Thật nực cười.
Hứa Thanh Hoan nặng nề hít thở nhưng không quá khó chịu. Cô chụp ảnh màn hình, ghi âm, lưu lại toàn bộ bằng chứng.
Cốc cốc…
“Hoan Hoan, em ở trong đó lâu quá rồi, em không sao chứ?”
Cô hít sâu vài hơi, sắp xếp lại tâm trạng rồi bước ra ngoài.
“Không sao, em xem tiểu thuyết mà nhập tâm quá.”
“Không sao là tốt rồi.” Phó Thịnh Hòa chần chừ: “À… Anh sắp phải đi công tác, em ở nhà một mình không sao chứ?”
Công tác?
Hứa Thanh Hoan ngăn bản thân khỏi những suy đoán vô nghĩa: “Không sao. Công việc quan trọng mà.”
Phó Thịnh Hòa yên tâm ôm cô một cái rồi ra khỏi cửa.
Anh không biết rằng, ngay khi anh vừa rời đi, Hứa Thanh Hoan cũng bước ra ngoài.
Cô bảo tài xế đưa mình đến trung tâm thương mại rồi lại vòng qua bệnh viện.
Chị Triệu vừa làm xong thủ tục xuất viện: “Em đến đúng lúc lắm, bác sĩ vừa đưa kết luận, chị chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
Dư Hinh có chút ngại ngùng: “Đúng vậy, từ khi biết tôi mang thai, anh ấy đã tặng tôi hai căn biệt thự, đều gần các trường tiểu học trọng điểm. Anh ấy nói giáo dục phải chuẩn bị từ sớm.”
“Còn chưa ra đời mà đã lo chuyện học hành rồi sao?”
“Tất nhiên. Hai người chưa có con nên không hiểu.”
Dư Hinh vô tình liếc nhìn Hứa Thanh Hoan.
Vốn thoải mái, người bạn thân đó cũng cảm thấy có gì đó không đúng, định chuyển chủ đề nhưng không biết nói gì.
Ai cũng biết, Phó Thịnh Hòa và Hứa Thanh Hoan đã kết hôn ba năm mà chưa có con. Dù vậy, Phó Thịnh Hòa vẫn cưng chiều Hứa Thanh Hoan như trước.
Người ngoài đặc biệt ghen tị.
Nhưng với tư cách là người bạn thân thuở nhỏ của Phó Thịnh Hòa, anh ta biết rõ nội tình. Hứa Thanh Hoan vì chắn d.a.o cho Phó Thịnh Hòa mà bị thương ở tử cung và ống dẫn trứng!
Dù có dùng công nghệ y học, đứa trẻ sinh ra cũng không liên quan đến cô ấy.
Người bạn ấy còn nhận ra điểm bất thường, huống chi là Hứa Thanh Hoan. Cô nhấn điều khiển, chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn mấy độ, vậy mà vẫn thấy lạnh.
Trước khi kết hôn, mẹ cô từng lo lắng về vấn đề con cái.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Bà nói: “Hoan Hoan, nhà họ Phó thật sự có tài sản cần kế thừa. Con chắc chắn muốn gả cho nó chứ? Mẹ sợ con sẽ không có được hạnh phúc.”
Hứa Thanh Hoan vùi mặt vào lòng mẹ, vừa ngây thơ vừa kiên định: “Anh ấy đã nói, anh ấy không chê con. Mẹ quên rồi sao, con vì anh ấy mà bị thương mà.”
Mẹ cô thở dài: “Là vậy… Chỉ sợ rằng… Thôi đi, hiện tại nó đối với con tốt thế này, ai cũng không thể vượt qua.”
Những lời chưa nói hết của mẹ giờ hóa thành nhát dao, cắm thẳng vào tim cô đau đến tê dại nhưng cũng khiến cô bình tĩnh hơn.
Hứa Thanh Hoan ngước mắt lên: “Có thể hiểu được, quà cáp, tài sản anh ấy tặng tôi cộng lại cũng mấy trăm tỷ rồi. Nhưng tôi luôn cảm thấy, người ở bên cạnh mới là quan trọng nhất. Cô vẫn nên để anh ấy dành nhiều thời gian bên cô đi. Nếu không, cứ luôn vắng mặt thế này, người ngoài sẽ nghĩ anh ấy có gia đình ở nơi khác đấy.”
Biểu cảm Dư Hinh méo mó: “Người ngoài là người ngoài, anh ấy đối xử với tôi thế nào, tôi tự biết là được.”
“Nhưng tin đồn đáng sợ lắm. Cô không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho con chứ. Cô không muốn sau này nó bị bạn bè gọi là ‘con hoang’ chứ?”
Hiếm khi Hứa Thanh Hoan sắc bén đến vậy, lời nói đó khiến cả Phó Thịnh Hòa cũng không khỏi nhìn cô nhiều hơn vài lần. Anh có chút bất an.
Anh bước lên hai bước: “Hoan Hoan cần nghỉ ngơi rồi, các người mau đi đi.”
Dư Hinh và anh bạn đấy đành cáo từ rời đi.
Trong phòng bệnh, im lặng hồi lâu.
Hứa Thanh Hoan biết Phó Thịnh Hòa vẫn luôn nhìn cô nhưng cô không phản ứng. Thỉnh thoảng cô nhìn anh một cái nhưng luôn là anh chịu thua trước.
“Hoan Hoan, em…” Phó Thịnh Hòa mạnh mẽ nắm tay cô: “Em có thể phản kích lại như thế, anh rất vui. Như vậy anh sẽ không lo em bị ấm ức ở nơi anh không thấy được.”
Hứa Thanh Hoan chăm chú nhìn anh: “Ồ? Nhưng anh biết không, một người phụ nữ trở nên mạnh mẽ là vì cô ấy từng bị tổn thương.”
Phó Thịnh Hòa nghẹn lời vài giây, nhanh chóng phản bác: “Anh không nghĩ vậy. Cũng có thể là vì có người luôn chống lưng cho em mà?”
Giằng co nửa phút, Hứa Thanh Hoan bình tĩnh nói: “Anh nói cũng có lý.”
Phó Thịnh Hòa thở phào: “Ừm, anh sẽ luôn chống lưng cho em. Chỉ riêng em thôi.”
Hứa Thanh Hoan không tin.
Cô nhìn màn hình điện thoại sáng lên liên tục, viện cớ mệt mỏi rồi nằm xuống.
Phó Thịnh Hòa ở bên cạnh cô, đợi hơi thở cô trở nên chậm rãi hơn, mới trốn vào nhà vệ sinh nhận điện thoại.
Cách âm bệnh viện không tốt, Hứa Thanh Hoan nghe rõ giọng điệu từ chối của Phó Thịnh Hòa.
Là Dư Hinh nhỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phó Thịnh Hòa không kiên nhẫn: “Đủ rồi, tôi cảnh cáo cô, đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Bên kia nói gì đó, anh khó chịu cúp máy.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Thịnh Hòa gọi khẽ vài tiếng, thấy cô không phản ứng liền nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Chắc là đi tìm Dư Hinh rồi.
Thật bận rộn.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Thịnh Hòa lấy lý do bận công việc rời đi vào ban ngày, đến tối lại trở về bên Hứa Thanh Hoan, trông anh tiều tụy hẳn.
Hứa Thanh Hoan bảo anh đừng ở lại chăm sóc nữa nhưng anh không chịu. Một bộ dạng nếu không được dính lấy cô thì sẽ đau khổ tột cùng.
Cô chỉ có thể mặc kệ.
Hôm bác sĩ nói cô có thể xuất viện, Phó Thịnh Hòa vui mừng vô cùng, hủy hết công việc để đón cô về nhà.
Anh lại ở bên cô một đêm, Dư Hinh không ngồi yên được nữa, gửi đến rất nhiều ảnh chụp.
Toàn là ảnh cô ta và Phó Thịnh Hòa, có ảnh đời thường, thậm chí có ảnh trên giường.
[Hứa Thanh Hoan, tôi tin là chị cũng nhận ra quan hệ giữa tôi và Thịnh Hòa. Chị đừng giả vờ ngốc nữa, chuyện đó không giải quyết được vấn đề đâu.]
[Anh ấy rất yêu đứa trẻ này, anh ấy đã đích thân hứa với tôi sẽ cho con một mái nhà.]
Như để chứng minh lời mình, Dư Hinh gửi đến một đoạn ghi âm.
Hứa Thanh Hoan nhấn phát.
“Em yên tâm, anh sẽ không bạc đãi em. Anh cũng sẽ cho con một mái nhà.”
“Đừng kích động, đứa trẻ là quan trọng nhất. Anh sẽ không để nó chịu một chút tổn thương nào.”
“Đúng vậy, ngay cả Hứa Thanh Hoan cũng không thể.”
Tinh…
Một bức ảnh khác được gửi đến là Dư Hinh, Phó Thịnh Hòa và mẹ anh đang cùng nhau uống trà chiều.
Thời gian là ngày thứ ba cô nằm viện.
Bọn họ vui vẻ như một gia đình, còn cô là gì?
Thật nực cười.
Hứa Thanh Hoan nặng nề hít thở nhưng không quá khó chịu. Cô chụp ảnh màn hình, ghi âm, lưu lại toàn bộ bằng chứng.
Cốc cốc…
“Hoan Hoan, em ở trong đó lâu quá rồi, em không sao chứ?”
Cô hít sâu vài hơi, sắp xếp lại tâm trạng rồi bước ra ngoài.
“Không sao, em xem tiểu thuyết mà nhập tâm quá.”
“Không sao là tốt rồi.” Phó Thịnh Hòa chần chừ: “À… Anh sắp phải đi công tác, em ở nhà một mình không sao chứ?”
Công tác?
Hứa Thanh Hoan ngăn bản thân khỏi những suy đoán vô nghĩa: “Không sao. Công việc quan trọng mà.”
Phó Thịnh Hòa yên tâm ôm cô một cái rồi ra khỏi cửa.
Anh không biết rằng, ngay khi anh vừa rời đi, Hứa Thanh Hoan cũng bước ra ngoài.
Cô bảo tài xế đưa mình đến trung tâm thương mại rồi lại vòng qua bệnh viện.
Chị Triệu vừa làm xong thủ tục xuất viện: “Em đến đúng lúc lắm, bác sĩ vừa đưa kết luận, chị chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro