Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Chương 1

Một Đóa Chi Tử

2025-03-28 06:32:45

“Em chắc chắn muốn đổi thân phận với chị sao? Ung thư của chị đã di căn, bác sĩ nói chị chỉ còn sống được một tháng nữa.”

 

Hứa Thanh Hoan gật đầu: “Em chắc chắn. Em muốn trên danh nghĩa là người đã c.h.ế.t để không ai có thể tìm thấy em nữa.”

 

Chị Triệu trước mặt dù ngỡ ngàng nhưng vẫn nhanh chóng đồng ý.

 

Ba tháng trước, vì lòng tốt, Hứa Thanh Hoan đã tráo đổi danh tính với chị Triệu trong lần kiểm tra sức khỏe, giúp chị giấu diếm bệnh tình với gia đình.

 

Khi ấy, cô còn tưởng tượng ra cảnh Phó Thịnh Hòa phát hiện ra kết quả khám bệnh của mình sẽ hoảng loạn đến mức nào, thậm chí đã chuẩn bị sẵn cả một loạt lý do để giải thích.

 

Đáng tiếc, người đàn ông đã chia trái tim cho kẻ khác chưa từng nhận ra điều gì.

 

Sau khi dùng chứng minh thư của mình đăng ký cho chị Triệu xong, Hứa Thanh Hoan lại dùng chứng minh thư của chị để đặt một tấm vé máy bay đi Y Lê.

 

Vừa đặt vé xong, lúc bước lên thang cuốn, giữa dòng người đông đúc, cô lập tức nhìn thấy Phó Thịnh Hòa.

 

Anh đứng bên một người phụ nữ, tay khoác lên tay vịn thang cuốn hai bên cô ta, từ xa trông như đang ôm lấy.

 

Người phụ nữ đó là Dư Hinh, Hứa Thanh Hoan biết cô ta.

 

Cô ta khẽ phe phẩy tay trước mũi, ngay lập tức, Phó Thịnh Hòa lấy ra một chiếc túi hương cho cô ta ngửi.

 

Dù khoảng cách xa, Hứa Thanh Hoan vẫn nhận ra chiếc túi hương đó là món quà cuối cùng ông ngoại đích thân làm cho cô trước khi qua đời.

 

Tổng cộng có mười chiếc, dùng một là mất một.

 

Ngày trước, Phó Thịnh Hòa từng mời danh y phối hương, tạo ra hàng trăm chiếc, cuối cùng mới tìm được vài cái có mùi hương tương tự. Lúc đó, cô mới rộng lượng chia cho anh một cái.

 

Anh trân trọng nó vô cùng, chỉ cần bảo mẫu vô tình chạm vào, anh cũng nổi giận lôi đình.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Thang cuốn dừng lại, Hứa Thanh Hoan loạng choạng suýt ngã, cổ chân trẹo đi nhưng cô chẳng còn tâm trí để ý đến cơn đau, vội vã bước theo.

 

Khoa sản.

 

Thì ra, họ đến khoa sản.

 

Bảo sao, người từng có thể tìm thấy cô ngay lập tức giữa biển người, giờ lại chẳng hề hay biết cô đã theo đuôi mình lâu đến vậy.

 

Hứa Thanh Hoan khẽ cười cay đắng, quay lưng rời đi.

 

Điện thoại reo lên, là Phó Thịnh Hòa gọi.

 

“Hoan Hoan, xin lỗi em, trưa nay công ty có việc, anh không thể cùng em ăn cơm được.”

 

“Ừm. Anh cứ xử lý công việc đi.”

 

Cô chẳng còn sức mà ứng phó. Có lẽ bên kia nhận ra điều khác thường, lại dỗ dành:

 

“Hoan Hoan, đừng giận anh được không? Dạo này anh bận quá, đợi dự án xong, anh nhất định sẽ dành thời gian cho em.”

 

“Được.”

 

Như có điềm báo, cánh cửa phòng khám kia bất ngờ bật mở.

 

Trái tim Hứa Thanh Hoan thắt lại, cô vội trốn sau máy bán hàng tự động.

 

Bóng dáng Phó Thịnh Hòa in trên nền gạch men, từng bước, từng bước tiến về phía cô.

 

Khi sắp bị phát hiện, bỗng người phụ nữ kia chạy đến: “Thịnh Hòa, anh làm gì thế? Bác sĩ nói hôm nay có thể siêu âm đấy, là lần đầu tiên nhìn thấy em bé, anh có muốn xem không?”

 

Bước chân Phó Thịnh Hòa khựng lại rồi bị cô ta kéo về: “Cảm giác như có ai đó… Thôi bỏ đi, khi nào siêu âm 4D, giữ lại một tấm ảnh cho anh nhé.”

 

Hứa Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm, cô nhanh chóng xuống lầu.

 

Về đến nhà, cô mới nhận ra bộ móng mới làm của mình đã gãy mất một chiếc, chắc là lúc sợ bị anh phát hiện, cô đã vô thức bấu chặt vào tay mình.

 

Cô không có sức lực nào nữa, ngồi bệt xuống sàn, ngây người nhìn tấm ảnh chụp chung của hai người.

 

Đó là một bức ảnh chụp trong bệnh viện.

 

Họ là thanh mai trúc mã, anh luôn chăm sóc cô.

 

Sau kỳ thi đại học, gia đình anh phá sản, anh phải ra nước ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sau nhiều năm xa cách, họ gặp lại, âm thầm dây dưa.

 

Trong một lần hẹn hò, bị kẻ thù của Phó Thịnh Hòa bao vây, chiếc xe lao thẳng vào họ, anh đã chọn cách che chở cho cô.

 

Máu anh đầm đìa, còn cô thì không hề hấn gì.

 

Nhưng bọn chúng vẫn chưa buông tha, lôi anh ra khỏi xe, đánh đập không thương tiếc.

 

Cô sợ anh bị đánh đến c.h.ế.t nên liều mạng lao lên che chắn. Trong lúc hỗn loạn, một con d.a.o đ.â.m vào bụng cô. Máu của cô và anh hòa vào nhau.

 

Người đàn ông luôn cứng cỏi kia bỗng òa khóc, quỳ xuống trước mặt bọn chúng, cầu xin chúng tha cho cô. Anh lại bị đánh, còn bị sỉ nhục không tiếc lời.

 

Sau khi được cứu, điều đầu tiên anh làm là xin lỗi cô: “Xin lỗi em, đã liên lụy em rồi.”

 

Cô làm sao có thể trách anh được?

 

Hôm đó, vừa tỉnh lại, anh đã chống nạng đến bệnh viện thăm cô.

 

Căn phòng ngập tràn hoa hồng Juliet vừa được chuyển đến.

 

“Hoan Hoan, anh định đợi khi bản thân có đủ chỗ đứng mới đón công chúa nhỏ của anh về. Ủy khuất gì anh cũng chịu được, nhưng công chúa của anh, dù chỉ một chút cũng không thể. Nhưng anh không đợi nổi nữa, anh muốn có danh phận để bảo vệ em.”

 

Hứa Thanh Hoan cảm động đến mức động đến vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn lao vào lòng anh.

 

Hai người đều đau nhưng ý cười trong mắt lại như liều thuốc giảm đau.

 

Mới chỉ ba năm trôi qua, tình yêu của anh đã thay đổi.

 

Quả nhiên, nếu đời người mãi như lần đầu gặp gỡ, sao lại có nỗi buồn biệt ly?

 

Cô lấy ra cuốn nhật ký tình yêu đã chuẩn bị cho anh, cẩn thận viết từng chữ:

 

“Ngày 11 tháng 9, Phó Thịnh Hòa, em đã thấy anh đưa cô ta đi khám thai.”

 

“Lúc đó, em vừa hóa trị xong.”

 

“Cũng tốt, em cũng không muốn có anh nữa.”

 

Vài câu ngắn ngủi, nhưng như rút cạn toàn bộ sức lực của cô.

 

Chuông cửa vang lên, quản gia ra mở.

 

Chẳng mấy chốc, một nhóm người mang theo trang sức và váy dạ hội đứng trước mặt cô.

 

“Phu nhân, đây là quà thiếu gia đấu giá được cho chị, chị mau xem thử xem có thích không ạ.”

 

Cô nhìn thoáng qua, món nào cũng xa xỉ. Cô không mấy hứng thú, xua tay bảo họ rời đi.

 

Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, mỗi khi mắc sai lầm, anh sẽ vô thức tặng quà cho cô.

 

Lỗi càng lớn, quà càng quý.

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

 

Không cần nhìn, cô cũng biết là anh.

 

Anh cưng chiều hôn lên khóe mắt cô: “Người ta bảo em mắt đỏ hoe, anh lo quá, bỏ hết mọi việc chạy về. Ai bắt nạt em, anh đánh hắn!”

 

Chính anh đấy!

 

“Là em tự làm đấy!”

 

Tay của Hứa Thanh Hoan vô thức mân mê cổ tay áo của Phó Thịnh Hòa. Màu ngọc lục bảo rõ ràng là gu của Dụ Hân.

 

Cô đẩy anh ra: “Không có gì đâu, chỉ là em xem một bộ phim cảm động quá nên khóc thôi.”

 

Phó Thịnh Hòa không nhận ra sự khác lạ trong giọng điệu của cô, chỉ bật cười, trêu đùa vài câu. Ánh mắt anh bất chợt lướt qua quyển nhật ký tinh xảo trên bàn.

 

“Em viết cho anh sao? Cầu xin em hai năm trời, cuối cùng em cũng chịu viết nhật ký tình yêu cho anh rồi.”

 

Hứa Thanh Hoan đè chặt cuốn sổ lại: “Em chưa viết xong, một tháng nữa anh hãy xem.”

 

Phó Thịnh Hòa năn nỉ mấy lần, cô vẫn kiên quyết không đồng ý, anh đành thỏa hiệp: “Được rồi, đồ ngon thì phải chờ lâu. Chồng nghe lời bảo bối, một tháng nữa mới mở. Nhất định anh sẽ rất thích.”

 

Hứa Thanh Hoan nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký thầm nghĩ: Phó Thịnh Hòa, có lẽ anh sẽ không thích nó nhưng chắc chắn anh sẽ khắc cốt ghi tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Số ký tự: 0