Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Chương 5

Một Đóa Chi Tử

2025-03-28 06:32:45

Thời gian như bị đóng băng, cổ Phó Thịnh Hòa cứng ngắc quay về phía Hứa Thanh Hoan.

 

Khi trông thấy m.á.u trên vai cô, thần kinh nào đó bỗng như bị kích hoạt, anh ta nhào đến.

 

Bàn tay lóng ngóng: “Em... em có sao không? Sao lại như thế này?”

 

Đầu óc Phó Thịnh Hòa trống rỗng, anh lập tức bế bổng cô lên, không màng tất cả lao ra ngoài.

 

Không biết từ bao giờ tuyết lại rơi, từng dấu chân sâu cạn in trên nền tuyết, nhanh chóng bị bông tuyết phủ kín.

 

Phó Thịnh Hòa không còn nghĩ đến xe, cứ thế ôm cô từng bước từng bước chạy về phía trước.

 

Vừa chạy, anh ta vừa lẩm bẩm: “Không sao đâu, Hoan Hoan, em nhất định sẽ không sao đâu.”

 

Hứa Thanh Hoan chăm chú nhìn anh, cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay run rẩy của anh.

 

Anh vẫn còn yêu cô nhưng đồng thời

cũng đã có một người khác.

 

Bàn tay đang định nắm lấy tay anh chợt khựng lại, cô quay mặt đi.

 

Chạy được một đoạn, thể lực Phó Thịnh Hòa không chống đỡ nổi, mắt cá chân trẹo một cái.

 

Trước khi ngã xuống, anh ta dốc hết sức nâng Hứa Thanh Hoan cao hơn.

 

Bịch!

 

Đầu gối đập mạnh xuống đất, âm thanh giòn vang.

 

Hứa Thanh Hoan chân chạm đất, nghiêng đầu liền thấy nụ cười rạng rỡ của Phó Thịnh Hòa: “May quá, may quá, anh không để em bị thương thêm lần nữa.”

 

Cô chạm vào lồng ngực, chút xúc động cuối cùng cũng tiêu tan.

 

Một chiếc xe đuổi kịp, dừng ngay bên cạnh họ: “Anh Thịnh, mau lên xe đi.”

 

Phó Thịnh Hòa dần tìm lại lý trí, dưới sự giúp đỡ của đám bạn, chật vật lên xe.

 

Chiếc xe lao nhanh về phía bệnh viện.

 

Phòng cấp cứu.

 

Vài y tá vây quanh Hứa Thanh Hoan, cẩn thận sát trùng và xử lý vết thương cho cô.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Thấy vết thương của cô, ánh mắt Phó Thịnh Hòa đau xót không thể che giấu, miệng không ngừng nhắc nhở: “Nhẹ tay một chút.”

 

Khiến y tá cũng không dám mạnh tay.

 

Bạn thân của anh kéo áo anh: “Người ta đã rất nhẹ rồi, đừng cản trở công việc.”

 

Lúc này Phó Thịnh Hòa mới im lặng, lại vươn tay muốn nắm lấy tay Hứa Thanh Hoan: “Đau thì nắm tay anh.”

 

Cô tránh đi, không muốn để ý đến anh.

 

Một giờ sau, Hứa Thanh Hoan được chuyển vào phòng bệnh.

 

Phó Thịnh Hòa ngồi bên giường, cô vừa cử động tay, anh lập tức chỉnh lại tốc độ truyền dịch. Cô mím môi, anh liền đưa ống hút giúp cô uống nước ấm. Cô nhắm mắt, anh liền tắt đèn.

 

Họ quá hiểu nhau, đến mức chỉ cần một động tác cũng biết đối phương đang nghĩ gì.

 

Sáng hôm sau, khi Hứa Thanh Hoan tỉnh dậy, Phó Thịnh Hòa đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Đôi mắt thâm quầng, râu lún phún trên cằm, anh tự tay giúp cô rửa mặt, rồi đút cô ăn sáng.

 

“Hoan Hoan…”

 

“Hửm?”

 

Phó Thịnh Hòa siết chặt thành giường bệnh: “Xin lỗi, tối qua anh không cố ý... Dư Hinh có thai rồi, anh… anh… Cô ấy theo anh từ những ngày đầu lập nghiệp, anh không thể vô lương tâm như vậy.”

 

Hứa Thanh Hoan bật cười: “Vậy là người lập công lớn cho anh sẽ xếp trước em sao?”

 

“Anh không có ý đó…”

 

Hứa Thanh Hoan biết trọng tâm câu chuyện chính là Dư Hinh đã mang thai.

 

Nỗi đau âm ỉ trong tim lại lan tràn, cô không khỏi trốn tránh: “Vậy là anh trách em không ở bên cạnh anh lúc anh khó khăn sao?”

 

Lúc gia đình Phó Thịnh Hòa phá sản, cô đã muốn giúp anh.

 

Nhưng mẹ cô một mình nuôi lớn cô, còn phải gánh vác công ty mà cha cô để lại đã rất vất vả rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô không thể mở lời.

 

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi.

 

Trước khi đi, cô đã đưa toàn bộ tiền mừng tuổi tiết kiệm nhiều năm cho anh nhưng anh đã trả lại.

 

Sau này, khi nghe nói anh gặp khó khăn trong khởi nghiệp, cô đã học được bài học, dùng danh nghĩa bên thứ ba để đầu tư vào công ty anh. Số tiền đó chính là chiếc phao cứu sinh giúp anh lật ngược tình thế.

 

Nhưng cô chưa bao giờ nói với anh vì sợ anh có gánh nặng tâm lý.

 

Vậy mà bây giờ, cô lại tự hỏi liệu mình có sai không.

 

Phó Thịnh Hòa buột miệng: “Hoan Hoan, em đừng vô lý như thế.”

 

Cả hai sững sờ, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh.

 

Sương mù dần dâng lên trong mắt Hứa Thanh Hoan.

 

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bạn thân của anh lao vào đ.ấ.m anh một cái: “Sao cậu có thể nói với chị dâu câu đó? Trước khi kết hôn, chẳng phải hai người đã hứa sẽ không nói sao? Mau xin lỗi đi!”

 

Cha của Hứa Thanh Hoan khi cô còn nhỏ đã dây dưa với người phụ nữ bên ngoài.

 

Mẹ cô từng chất vấn, từng tuyệt vọng, từng điên cuồng nhưng vô ích.

 

Buồn cười nhất là người đàn ông ấy rời nhà từ rất sớm nhưng đến khi phát hiện bị ung thư lại quay về.

 

Cô không hiểu tại sao mẹ lại chấp nhận, thậm chí còn chăm sóc ông ta đến giây phút cuối cùng.

 

Cô không làm được.

 

Cô chỉ nhớ, suốt thời thơ ấu của mình, câu nói cô nghe nhiều nhất chính là em đừng vô lý như thế.

 

Đó cũng là câu cô ghét nhất.

 

Nên khi Phó Thịnh Hòa cầu hôn, anh đã chủ động hứa với cô rằng sẽ không bao giờ nói những lời đó.

 

Thế nhưng giờ đây, những điều kiêng kỵ ngày xưa, anh lại phạm hết.

 

Phó Thịnh Hòa vội vàng xin lỗi.

 

Bạn thân anh đứng bên cố gắng làm dịu bầu không khí, sự căng thẳng trước đó cuối cùng cũng tan đi.

 

Hứa Thanh Hoan quay mặt đi, lặng lẽ lau nước mắt.

 

“Cô ấy đến đây làm gì?”

 

“Thăm cậu.”

 

Ánh mắt Phó Thịnh Hòa chợt tối sầm.

 

Chỉ vài giây sau, bạn thân anh liền giơ tay đầu hàng, ghé sát tai anh nói nhỏ: “Là Dư Hinh, cô ấy nhất quyết đòi tới. Tớ ngăn mãi mà không được. Cô ấy nói muốn giúp cậu giải thích…”

 

Mắt Phó Thịnh Hòa lóe lên tia d.a.o động, chân khẽ dịch, định đi ra ngoài ngăn cản.

 

“Cô ấy đã lên thang máy, chắc sắp đến rồi.”

 

Vừa dứt lời, người đã tới.

 

Dư Hinh ôm một bó hoa, bước vào phòng.

 

Cô ta đi thẳng đến bên giường bệnh của Hứa Thanh Hoan.

 

Phó Thịnh Hòa theo phản xạ đứng chắn trước mặt cô ta, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

 

Thông qua màn hình tivi bên cạnh, Hứa Thanh Hoan nhìn thấy tất cả.

 

Mặt hồ trong lòng cô bỗng trở nên phẳng lặng đến lạ thường.

 

“Cô Hứa.”

 

“Gọi cô ấy là Phó phu nhân.” 

 

Phó Thịnh Hòa lên tiếng, giọng cao hơn bình thường.

 

Ánh mắt Dư Hinh lóe lên một tia uất ức, cô ta cắn môi: “Vâng, Phó phu nhân. Tôi đến để xin lỗi chị.”

 

Cô ta nhìn Hứa Thanh Hoan, giọng điệu lại ẩn chứa một chút khoe khoang: “Chị đừng trách Thịnh Hòa, anh ấy cũng chỉ làm theo ủy thác của ba đứa bé mà thôi, lúc nào cũng phải quan tâm tôi.”

 

Cô ta nhẹ nhàng buông một câu: “Chị không biết sao? Ba đứa bé đã dùng một đơn hàng trăm tỷ để đổi lấy điều đó. Anh ấy muốn không coi trọng cũng khó. Chị đừng để tâm quá, nếu không, tôi và anh ấy sẽ trở thành tội nhân mất.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Số ký tự: 0