Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 4
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Sau đó, cô kiểm tra số dư tài khoản, đặt lịch rút tiền mặt số lượng lớn để từ từ chuyển sang một tài khoản mới.
Vừa sắp xếp xong, Phó Thịnh Hòa đã đội gió tuyết vội vã trở về.
Vai anh ta phủ đầy bông tuyết, áo sơ mi còn vương vài vết bẩn. Rõ ràng là chạy gấp đến mức ngã một cú nhưng anh ta chẳng quan tâm đến điều đó, chỉ lao đến trước mặt cô.
“Hoan Hoan, tại sao em lại gửi vật đính ước của chúng ta cho Dư Hinh?”
Bàn tay anh ta siết chặt vai cô, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát cô.
Hứa Thanh Hoan không trả lời, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Bây giờ mới tám giờ. Bảy giờ em mới sai người gửi quà đến biệt thự của Dư Hinh. Không phải anh đang đi công tác sao? Sao lại về từ chỗ cô ấy?”
Bàn tay Phó Thịnh Hòa lập tức buông lỏng, ánh mắt né tránh: “À… cô ấy xử lý sai một tập tài liệu, anh qua hỏi một chút thôi. Anh có chuyến bay lúc mười giờ.”
Rõ ràng là vừa từ chỗ Dư Hinh trở về, hoàn toàn không có chuyến công tác nào cả.
Hứa Thanh Hoan bình thản đẩy anh ta ra: “Anh mau đi kẻo trễ chuyến bay.”
Phó Thịnh Hòa đáp một tiếng, vội vã thay quần áo rồi rời đi. Anh ta vốn rất nhạy bén, vậy mà lần này lại không nhận ra cô đang cố ý lảng tránh vấn đề, là bởi vì chột dạ đúng không?
Mấy ngày sau, Phó Thịnh Hòa không về nhà.
Món quà cô gửi đến biệt thự của Dư Hinh cũng bị trả về, trên đó còn dán một mảnh giấy ghi chú: “Anh không cho phép người nào khác chạm vào những món quà anh tặng em.”
Nhưng anh lại cho phép người khác chạm vào anh đấy thôi!
Hứa Thanh Hoan dành thời gian bán đi hết những món quà mà Phó Thịnh Hòa từng tặng, sau đó tìm một bệnh viện đáng tin cậy làm giấy chứng nhận phẫu thuật thẩm mỹ.
Đang không có việc gì làm, cô nhận được điện thoại từ Phó Thịnh Hòa.
Anh ta nói mình đã về, mong cô đi cùng đến buổi tụ tập bạn bè.
Cô không có hứng thú nhưng anh ta hết lời năn nỉ, cô liền đồng ý. Cô muốn xem thử, rốt cuộc anh ta đang có trò gì trong tay.
Tới biệt thự, Phó Thịnh Hòa đã đợi sẵn, anh hộ tống cô xuống xe.
Cửa sân bật mở.
“Bùm” một tiếng, dây kim tuyến rơi xuống người cô.
Đèn trong sân sáng bừng, giữa vườn hoa phủ đầy hoa hồng Juliet tạo thành một trục thời gian. Mỗi bước chân, đều đánh dấu một cột mốc quan trọng giữa hai người.
Lần đầu gặp gỡ.
Chính thức quen nhau.
Bắt đầu yêu.
Kết hôn…
Dấu mốc áp chót chính là hôm nay, kỷ niệm 3344 ngày bên nhau.
Dấu mốc cuối cùng chỉ về tương lai.
Phó Thịnh Hòa ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thầm: “Anh không đi công tác, lần trước đến chỗ Dư Hinh là để hỏi xem con gái các em thích quà gì. Anh muốn tạo bất ngờ cho em. Hoan Hoan, kỷ niệm 3344 ngày vui vẻ. Anh muốn ở bên em, mãi mãi, ba đời ba kiếp. Chúng ta cùng nhau bước đến tương lai, từng chút từng chút kéo dài trục thời gian thuộc về chúng ta.”
Đám bạn thân ồn ào trêu chọc: “Ôi chao, hai người ngọt quá đi mất! Đúng là cẩu lương ăn đến no căng bụng!”
“Thanh Hoan, sân vườn này là do Thịnh Hòa thiết kế đó. Nếu không phải thời gian gấp rút, cậu ta còn muốn tự tay bày trí. Bọn tôi mấy ngày nay đã phải làm không ít công việc nặng nhọc.”
“Nào nào, xem thử quà cậu ta tặng cô đi, một viên kim cương hồng đó! Nhìn thôi đã muốn xiêu lòng rồi.”
Không khí xung quanh náo nhiệt nhưng lòng cô lại lạnh băng.
Những điều này, chỉ để che giấu lời nói dối của anh ta thì có ý nghĩa gì chứ?
Phó Thịnh Hòa kéo cô đến bên hồ nhỏ, vặn nắp chai nước giúp cô, lại rót nước ngọt, còn pha một chén nước chấm có dấm và tỏi cho cô rồi mới quay đi nướng thịt.
Mọi bước anh ta đều căn đúng thời gian, nướng xong một xiên thịt, còn tự mình nếm thử trước để chắc chắn tay nghề vẫn ổn rồi mới đưa cho cô.
Đám bạn lật đật kéo ghế ra xa: “Chúng tôi còn chưa ăn mà đã no cẩu lương rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhiều năm trôi qua vẫn cứ ngọt ngào như vậy, đúng là khiến người ta hâm mộ c.h.ế.t mất!”
“Cậu ấy đúng là nên như trước đây, cứ để chúng ta quay video xong là bỏ chạy. Chứ cứ thế này, tổn thương hội độc thân bọn tôi quá!”
Bọn họ đang nhắc đến lần cầu hôn và kỷ niệm hai năm ngày cưới.
Lúc đó, Phó Thịnh Hòa kéo bạn bè đến làm chứng cho niềm hạnh phúc của mình. Nhưng nghi thức vừa kết thúc, anh ta liền đuổi hết mọi người đi, sợ làm lỡ thời gian riêng tư với cô.
Không ít lần bị mắng là “trọng sắc khinh bạn”.
Bạn thân của anh ta len lén đưa tay định lấy một xiên thịt, bị Phó Thịnh Hòa vỗ mạnh vào tay: “Cái này là tôi nướng cho Hoan Hoan, muốn ăn tự nướng lấy.”
Bạn thân giận dữ nói: “Coi chừng đó, khoe ân ái nhiều, c.h.ế.t sớm đấy!”
Phó Thịnh Hòa lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Cậu nói gì đấy?”
“Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi, có cần nghiêm túc vậy không?”
“Dù là đùa cũng không được! Tôi không muốn nghe.”
Bạn thân bất đắc dĩ xin lỗi, anh ta mới chịu buông tay.
Hứa Thanh Hoan cắn một miếng thịt nướng, nhạt nhẽo vô vị. Ánh mắt cô vô tình lướt qua Dư Hinh.
Cô ta cầm theo một tập tài liệu bước tới: “Chị Hứa, tôi đã gửi trả lại những thứ chị tặng tôi rồi. Đây là hợp đồng chuyển nhượng bệnh viện thẩm mỹ mà trước đây tổng giám đốc Phó đã tặng tôi, chị cũng nhận lại đi. Tôi không muốn khiến chị hiểu lầm.”
Chưa kịp đổi lời khai sao? Rốt cuộc là ai tặng?
Hứa Thanh Hoan không nhận lấy: “Đã tặng cô thì là của cô rồi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Dư Hinh nhìn Phó Thịnh Hòa, trong mắt còn mang theo chút ấm ức.
Lúc này, Hứa Thanh Hoan mới chợt nhận ra không phải chưa kịp đổi lời khai, mà là cố tình để lộ sơ hở cho cô phát hiện.
Phó Thịnh Hòa vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy tập giấy tờ: “Tôi thay cô ấy nhận lại.”
Dư Hinh vẫn ở lại.
Đám bạn chung quanh đều biết cô ta đang mang thai, ai nấy đều đặc biệt chăm sóc.
Hứa Thanh Hoan lặng lẽ đếm, trong vòng hai mươi phút, Dư Hinh đã nhìn Phó Thịnh Hòa tám lần. Bốn lần trong số đó, tình cảm ẩn giấu trong mắt hoàn toàn không che giấu nổi.
Còn Phó Thịnh Hòa, dù không nhìn cô ta nhưng khi vào nhà vệ sinh vẫn không quên dặn người giúp việc mang một bát canh gà lên cho Dư Hinh.
Hứa Thanh Hoan thấy rõ hết thảy.nhưng cô giả vờ không biết, chỉ càng cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là công khai trắng trợn.
Bữa ăn kết thúc, họ di chuyển vào biệt thự chơi bài.
Mấy ván trôi qua, ai cũng có chút chếnh choáng hơi men.
Giữa trận, một người say đứng dậy đi vệ sinh, bước chân lảo đảo, vô tình đụng trúng chiếc bình hoa lớn trong phòng khách.
Lúc đó, Hứa Thanh Hoan và Dư Hinh đang đứng gần bình hoa.
Chưa kịp phản ứng, cô bỗng bị ai đó đẩy mạnh một cái, cả người lao về phía bình hoa.
Dư Hinh thì được Phó Thịnh Hòa kéo lại, che chắn trong lòng.
Rầm!
Mảnh vỡ văng khắp nơi, vai Hứa Thanh Hoan bị cứa rách, m.á.u đỏ tươi túa ra.
Cô sững sờ tại chỗ, nhìn thân ảnh kia vội vàng kiểm tra Dư Hinh có bị thương không.
Anh ta thậm chí không thèm liếc cô một cái.
Lòng bàn chân cô lạnh toát. Thì ra, ngay cả khi cô có mặt, ánh mắt Phó Thịnh Hòa vẫn chỉ đặt trên người Dư Tâm.
“Không sao là tốt rồi.”
Không gian chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở của mọi người vang lên.
Cuối cùng, có người nhịn không được nhắc nhở: “Anh Thịnh, chị dâu... chị dâu vẫn còn ở đây.”
Vừa sắp xếp xong, Phó Thịnh Hòa đã đội gió tuyết vội vã trở về.
Vai anh ta phủ đầy bông tuyết, áo sơ mi còn vương vài vết bẩn. Rõ ràng là chạy gấp đến mức ngã một cú nhưng anh ta chẳng quan tâm đến điều đó, chỉ lao đến trước mặt cô.
“Hoan Hoan, tại sao em lại gửi vật đính ước của chúng ta cho Dư Hinh?”
Bàn tay anh ta siết chặt vai cô, lực mạnh đến mức gần như muốn bóp nát cô.
Hứa Thanh Hoan không trả lời, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại: “Bây giờ mới tám giờ. Bảy giờ em mới sai người gửi quà đến biệt thự của Dư Hinh. Không phải anh đang đi công tác sao? Sao lại về từ chỗ cô ấy?”
Bàn tay Phó Thịnh Hòa lập tức buông lỏng, ánh mắt né tránh: “À… cô ấy xử lý sai một tập tài liệu, anh qua hỏi một chút thôi. Anh có chuyến bay lúc mười giờ.”
Rõ ràng là vừa từ chỗ Dư Hinh trở về, hoàn toàn không có chuyến công tác nào cả.
Hứa Thanh Hoan bình thản đẩy anh ta ra: “Anh mau đi kẻo trễ chuyến bay.”
Phó Thịnh Hòa đáp một tiếng, vội vã thay quần áo rồi rời đi. Anh ta vốn rất nhạy bén, vậy mà lần này lại không nhận ra cô đang cố ý lảng tránh vấn đề, là bởi vì chột dạ đúng không?
Mấy ngày sau, Phó Thịnh Hòa không về nhà.
Món quà cô gửi đến biệt thự của Dư Hinh cũng bị trả về, trên đó còn dán một mảnh giấy ghi chú: “Anh không cho phép người nào khác chạm vào những món quà anh tặng em.”
Nhưng anh lại cho phép người khác chạm vào anh đấy thôi!
Hứa Thanh Hoan dành thời gian bán đi hết những món quà mà Phó Thịnh Hòa từng tặng, sau đó tìm một bệnh viện đáng tin cậy làm giấy chứng nhận phẫu thuật thẩm mỹ.
Đang không có việc gì làm, cô nhận được điện thoại từ Phó Thịnh Hòa.
Anh ta nói mình đã về, mong cô đi cùng đến buổi tụ tập bạn bè.
Cô không có hứng thú nhưng anh ta hết lời năn nỉ, cô liền đồng ý. Cô muốn xem thử, rốt cuộc anh ta đang có trò gì trong tay.
Tới biệt thự, Phó Thịnh Hòa đã đợi sẵn, anh hộ tống cô xuống xe.
Cửa sân bật mở.
“Bùm” một tiếng, dây kim tuyến rơi xuống người cô.
Đèn trong sân sáng bừng, giữa vườn hoa phủ đầy hoa hồng Juliet tạo thành một trục thời gian. Mỗi bước chân, đều đánh dấu một cột mốc quan trọng giữa hai người.
Lần đầu gặp gỡ.
Chính thức quen nhau.
Bắt đầu yêu.
Kết hôn…
Dấu mốc áp chót chính là hôm nay, kỷ niệm 3344 ngày bên nhau.
Dấu mốc cuối cùng chỉ về tương lai.
Phó Thịnh Hòa ôm lấy cô, nhẹ giọng thì thầm: “Anh không đi công tác, lần trước đến chỗ Dư Hinh là để hỏi xem con gái các em thích quà gì. Anh muốn tạo bất ngờ cho em. Hoan Hoan, kỷ niệm 3344 ngày vui vẻ. Anh muốn ở bên em, mãi mãi, ba đời ba kiếp. Chúng ta cùng nhau bước đến tương lai, từng chút từng chút kéo dài trục thời gian thuộc về chúng ta.”
Đám bạn thân ồn ào trêu chọc: “Ôi chao, hai người ngọt quá đi mất! Đúng là cẩu lương ăn đến no căng bụng!”
“Thanh Hoan, sân vườn này là do Thịnh Hòa thiết kế đó. Nếu không phải thời gian gấp rút, cậu ta còn muốn tự tay bày trí. Bọn tôi mấy ngày nay đã phải làm không ít công việc nặng nhọc.”
“Nào nào, xem thử quà cậu ta tặng cô đi, một viên kim cương hồng đó! Nhìn thôi đã muốn xiêu lòng rồi.”
Không khí xung quanh náo nhiệt nhưng lòng cô lại lạnh băng.
Những điều này, chỉ để che giấu lời nói dối của anh ta thì có ý nghĩa gì chứ?
Phó Thịnh Hòa kéo cô đến bên hồ nhỏ, vặn nắp chai nước giúp cô, lại rót nước ngọt, còn pha một chén nước chấm có dấm và tỏi cho cô rồi mới quay đi nướng thịt.
Mọi bước anh ta đều căn đúng thời gian, nướng xong một xiên thịt, còn tự mình nếm thử trước để chắc chắn tay nghề vẫn ổn rồi mới đưa cho cô.
Đám bạn lật đật kéo ghế ra xa: “Chúng tôi còn chưa ăn mà đã no cẩu lương rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nhiều năm trôi qua vẫn cứ ngọt ngào như vậy, đúng là khiến người ta hâm mộ c.h.ế.t mất!”
“Cậu ấy đúng là nên như trước đây, cứ để chúng ta quay video xong là bỏ chạy. Chứ cứ thế này, tổn thương hội độc thân bọn tôi quá!”
Bọn họ đang nhắc đến lần cầu hôn và kỷ niệm hai năm ngày cưới.
Lúc đó, Phó Thịnh Hòa kéo bạn bè đến làm chứng cho niềm hạnh phúc của mình. Nhưng nghi thức vừa kết thúc, anh ta liền đuổi hết mọi người đi, sợ làm lỡ thời gian riêng tư với cô.
Không ít lần bị mắng là “trọng sắc khinh bạn”.
Bạn thân của anh ta len lén đưa tay định lấy một xiên thịt, bị Phó Thịnh Hòa vỗ mạnh vào tay: “Cái này là tôi nướng cho Hoan Hoan, muốn ăn tự nướng lấy.”
Bạn thân giận dữ nói: “Coi chừng đó, khoe ân ái nhiều, c.h.ế.t sớm đấy!”
Phó Thịnh Hòa lập tức túm lấy cổ áo hắn: “Cậu nói gì đấy?”
“Tôi… tôi chỉ nói đùa thôi, có cần nghiêm túc vậy không?”
“Dù là đùa cũng không được! Tôi không muốn nghe.”
Bạn thân bất đắc dĩ xin lỗi, anh ta mới chịu buông tay.
Hứa Thanh Hoan cắn một miếng thịt nướng, nhạt nhẽo vô vị. Ánh mắt cô vô tình lướt qua Dư Hinh.
Cô ta cầm theo một tập tài liệu bước tới: “Chị Hứa, tôi đã gửi trả lại những thứ chị tặng tôi rồi. Đây là hợp đồng chuyển nhượng bệnh viện thẩm mỹ mà trước đây tổng giám đốc Phó đã tặng tôi, chị cũng nhận lại đi. Tôi không muốn khiến chị hiểu lầm.”
Chưa kịp đổi lời khai sao? Rốt cuộc là ai tặng?
Hứa Thanh Hoan không nhận lấy: “Đã tặng cô thì là của cô rồi.”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Dư Hinh nhìn Phó Thịnh Hòa, trong mắt còn mang theo chút ấm ức.
Lúc này, Hứa Thanh Hoan mới chợt nhận ra không phải chưa kịp đổi lời khai, mà là cố tình để lộ sơ hở cho cô phát hiện.
Phó Thịnh Hòa vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy tập giấy tờ: “Tôi thay cô ấy nhận lại.”
Dư Hinh vẫn ở lại.
Đám bạn chung quanh đều biết cô ta đang mang thai, ai nấy đều đặc biệt chăm sóc.
Hứa Thanh Hoan lặng lẽ đếm, trong vòng hai mươi phút, Dư Hinh đã nhìn Phó Thịnh Hòa tám lần. Bốn lần trong số đó, tình cảm ẩn giấu trong mắt hoàn toàn không che giấu nổi.
Còn Phó Thịnh Hòa, dù không nhìn cô ta nhưng khi vào nhà vệ sinh vẫn không quên dặn người giúp việc mang một bát canh gà lên cho Dư Hinh.
Hứa Thanh Hoan thấy rõ hết thảy.nhưng cô giả vờ không biết, chỉ càng cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là công khai trắng trợn.
Bữa ăn kết thúc, họ di chuyển vào biệt thự chơi bài.
Mấy ván trôi qua, ai cũng có chút chếnh choáng hơi men.
Giữa trận, một người say đứng dậy đi vệ sinh, bước chân lảo đảo, vô tình đụng trúng chiếc bình hoa lớn trong phòng khách.
Lúc đó, Hứa Thanh Hoan và Dư Hinh đang đứng gần bình hoa.
Chưa kịp phản ứng, cô bỗng bị ai đó đẩy mạnh một cái, cả người lao về phía bình hoa.
Dư Hinh thì được Phó Thịnh Hòa kéo lại, che chắn trong lòng.
Rầm!
Mảnh vỡ văng khắp nơi, vai Hứa Thanh Hoan bị cứa rách, m.á.u đỏ tươi túa ra.
Cô sững sờ tại chỗ, nhìn thân ảnh kia vội vàng kiểm tra Dư Hinh có bị thương không.
Anh ta thậm chí không thèm liếc cô một cái.
Lòng bàn chân cô lạnh toát. Thì ra, ngay cả khi cô có mặt, ánh mắt Phó Thịnh Hòa vẫn chỉ đặt trên người Dư Tâm.
“Không sao là tốt rồi.”
Không gian chìm vào im lặng, chỉ có tiếng thở của mọi người vang lên.
Cuối cùng, có người nhịn không được nhắc nhở: “Anh Thịnh, chị dâu... chị dâu vẫn còn ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro