Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 3
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Phó Thịnh Hòa không nhận ra sự khác lạ của cô, vẫn tiếp tục nói:
“Cô ấy ốm nghén rất nặng nhưng vẫn cố gắng gặp gỡ khách hàng. Cô ấy trật chân, anh không thể làm ngơ được, đúng không? Anh thực sự không có gì với cô ấy, em đừng hiểu lầm.”
Anh ngước lên, thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền hốt hoảng lay người cô:
“Em sao vậy? Đừng làm anh sợ!”
Sự lo lắng trong mắt anh không giống giả vờ. Anh vẫn yêu cô nhưng lại giấu cô quá nhiều chuyện.
“Xin lỗi, Thanh Hoan.” Anh ôm chặt cô: “Nếu em để tâm, một thời gian nữa anh sẽ điều cô ấy đi thật xa. Đừng giận anh có được không?”
Hứa Thanh Hoan hít thở thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc: “Không sao cả. Là do anh nói chuyện đứt quãng làm em giật mình thôi. Em không để tâm đâu, sao anh phản ứng căng vậy?”
Phó Thịnh Hòa ủ rũ ôm cô: “Vì anh muốn tất cả mọi thứ của anh chỉ thuộc về một mình em. Nhưng cô ấy đã phá vỡ điều đó rồi, anh cũng chẳng thể bắt cô ấy bồi thường được. Ai bảo cô ấy cũng giúp anh kiếm tiền chứ.”
Diễn xuất thật hoàn hảo.
Hứa Thanh Hoan đã tê dại rồi, cô mỉm cười gật đầu.
Thấy cô không để bụng, anh ngoan ngoãn ở lại làm đẹp cùng cô. Nhưng chưa đầy ba mươi phút, tay anh đã liên tục lướt trên màn hình điện thoại.
Nhìn kỹ hơn, dù có vẻ không kiên nhẫn nhưng khóe môi hơi cong lên của anh lại nói lên tất cả.
Chẳng mấy chốc, anh giơ điện thoại lên, ra hiệu rằng mình cần ra ngoài nghe máy.
Một quý bà giàu có ở giường bên tò mò hỏi: “Sao cô không đến bệnh viện thẩm mỹ của tập đoàn Phó Thị mà làm đẹp? Nghe nói viện dưỡng nhan Việt Hòa cũng thuộc về Phó thị đó.”
Việt Hòa – chính là bệnh viện thẩm mỹ khi nãy.
Giờ đây lại thuộc về Dư Hinh? Là Phó Thịnh Hòa tặng cô ta sao?
Hứa Thanh Hoan sững người giây lát, rồi tùy tiện đáp cho qua chuyện.
Không lâu sau, Phó Thịnh Hòa quay lại, đích thân đưa cô về nhà. Trên đường đi, anh không ngừng nhìn đồng hồ, rõ ràng còn có việc khác.
Ngày trước, nếu thấy vậy, Hứa Thanh Hoan chắc chắn sẽ chu đáo bảo anh cứ đi lo công việc trước. Nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà bận tâm.
Điện thoại lại vang lên. Anh cúp máy, nó lại đổ chuông. Cứ như thế mấy lần, anh bực bội nhận cuộc gọi: “Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không tôi sẽ tống cô ra châu Phi!”
Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng vẻ cáu kỉnh của anh dần dần tan biến, con ngươi hơi co lại, xen lẫn một tia phấn khích.
Ngay sau đó, anh cúp máy.
Anh nhìn cô đầy áy náy: “Thanh Hoan, xin lỗi em, công ty có việc gấp. Anh gọi tài xế đến đón em, em về trước nhé?”
Hứa Thanh Hoan khẽ gật đầu, xuống xe ở phía trước. Cô gọi cho tài xế, nói rằng mình muốn đi dạo phố. Sau đó nhanh chóng lên một chiếc taxi, dặn tài xế bám theo chiếc Rolls-Royce Cullinan phía trước.
Tài xế chẳng lạ gì với tình huống này, lập tức tăng tốc bám đuôi.
Chiếc Cullinan dừng lại trước một căn biệt thự.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hứa Thanh Hoan biết nơi này. Đây là căn biệt thự mà Dư Hinh từng mua.
Không xa phía trước, Dư Hinh nghiêng người tựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp đã mang theo vài nét hiền hòa của một người mẹ.
Phó Thịnh Hòa xuống xe, chạy về phía cô ta.
Hứa Thanh Hoan bỗng thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Hình ảnh chồng chéo giữa chàng trai 24 tuổi từng chạy đến bên cô và người đàn ông 30 tuổi giờ đây đang vội vã bước về phía một người phụ nữ khác.
Lời hứa năm ấy: “Anh chỉ chạy về phía em” cuối cùng cũng bị chính anh phá bỏ vào năm 30 tuổi.
Phó Thịnh Hòa đỡ lấy Du Hinh: “Anh đã bảo em đừng cử động rồi mà. Vẫn còn khó chịu à?”
“Một chút. Tất cả là do con cả đấy, nó nhớ ba quá rồi. Tối nay anh có thể ở lại không?”
Phó Thịnh Hòa dịu dàng đặt tay lên bụng cô ta: “Nhóc con hư quá, đừng làm mẹ mệt nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai người họ tiếp tục nói gì đó về đứa bé, sau đó anh cúi đầu hôn lên bụng cô ta.
Bụng hơi nhô lên.
Đứa trẻ bên trong dường như cảm nhận được điều gì, nhẹ nhàng đạp một cái.
Phó Thịnh Hòa bất ngờ, ánh mắt sáng lên: “Thật là có ăn ý với ba.”
Dư Hinh chọc vào trán anh: “Vậy nên, tối nay anh có ở lại với con không?”
Điện thoại rung lên.
Hứa Thanh Hoan cúi đầu, nhận được tin nhắn từ Phó Thịnh Hòa:
[Anh đi công tác vài ngày, về rồi sẽ bù đắp cho em.]
Cô đáp lại một chữ đơn giản:
[Được.]
Nước mắt cô rơi xuống màn hình.
Cô nhìn anh thở phào nhẹ nhõm rồi ôm Dư Hinh bước vào biệt thự.
Rõ ràng trái tim đã sớm chai sạn, vậy mà vào khoảnh khắc này, nó lại lần nữa vỡ vụn, đau đớn đến mức cô phải ôm lấy n.g.ự.c mình để cố gắng thở dốc.
Lệ tuôn rơi không kìm lại được.
Ngày trước, họ là thanh mai trúc mã, gần như mọi “lần đầu tiên” đều thuộc về nhau.
Thế nhưng, Phó Thịnh Hòa không thỏa mãn, anh muốn tất cả những lần đầu ấy trở thành “duy nhất.”
Anh muốn cô là người duy nhất anh nắm tay, người duy nhất anh ôm ấp, người duy nhất anh hôn.
Cô từng cười nhạo anh cổ hủ, nói rằng điều đó là không thể.
Anh liền đánh cược với cô, thua một lần, anh sẽ tặng cô một món tài sản.
Khi ấy, anh ghé sát tai cô, thì thầm: “Mất đi sự duy nhất của anh, em sẽ có rất nhiều tiền. Đó là sự bảo đảm anh dành cho em.”
Lúc đó, cô tin vào tình yêu chân thành của anh, cứ ngỡ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Thế nhưng giờ đây, từng lời thề hẹn ấy, từng điều “duy nhất” ấy, đều đã bị chính tay anh phá vỡ.
Tài xế không đành lòng: “Cô gái à, đừng khóc nữa. Đàn ông mà, ai chẳng trăng hoa. Nhịn một chút, ôm tiền mà sống thôi.”
Hứa Thanh Hoan lau nước mắt, giọng nói kiên quyết: “Không, tôi không thể tha thứ.”
Trở về nhà, Hứa Thanh Hoan không dừng lại dù chỉ một giây, cô thu dọn đồ đạc, cô muốn xóa sạch tất cả dấu vết thuộc về mình.
Ánh mắt chợt lướt qua quyển nhật ký.
Cô lại một lần nữa tỉ mỉ viết xuống những cảm xúc của mình lúc này.
Bất chợt, điện thoại reo lên, là mẹ chồng gọi.
Hứa Thanh Hoan cau mày nhưng vẫn bắt máy.
“Hứa Thanh Hoan, bệnh viện thẩm mỹ là quà mẹ tặng cho Dư Hinh. Con biết rõ đó là của nó mà quay lưng rời đi, như vậy là quá phũ phàng rồi đấy! Theo mẹ thấy, con nên tặng quà cho nó mới phải để cảm ơn công lao của nó đối với công ty…”
Bà ta chưa từng thích cô, từ trước đến nay cũng chưa từng tặng cô món quà nào. Ngay cả bảo vật gia truyền cũng là Phó Thịnh Hòa trộm lấy rồi đưa cho cô.
Còn bây giờ, bà ta lại có thể dễ dàng tặng Dư Hinh cả một bệnh viện thẩm mỹ. Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu.
Hứa Thanh Hoan liếc nhìn những món quà mà Phó Thịnh Hòa từng tặng mình, giọng bình thản: “Mẹ nói đúng, con nên tặng quà cho cô ấy. Con sẽ lập tức gửi sang!”
Bên kia im lặng, không nói được lời nào rồi dập máy.
Hứa Thanh Hoan lập tức sai người đóng gói một phần quà mang đi, trong đó có cả vật đính ước mà Phó Thịnh Hòa tặng cô – một công ty thư tín gửi chậm và gửi đến biệt thự của Dư Hinh.
“Cô ấy ốm nghén rất nặng nhưng vẫn cố gắng gặp gỡ khách hàng. Cô ấy trật chân, anh không thể làm ngơ được, đúng không? Anh thực sự không có gì với cô ấy, em đừng hiểu lầm.”
Anh ngước lên, thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền hốt hoảng lay người cô:
“Em sao vậy? Đừng làm anh sợ!”
Sự lo lắng trong mắt anh không giống giả vờ. Anh vẫn yêu cô nhưng lại giấu cô quá nhiều chuyện.
“Xin lỗi, Thanh Hoan.” Anh ôm chặt cô: “Nếu em để tâm, một thời gian nữa anh sẽ điều cô ấy đi thật xa. Đừng giận anh có được không?”
Hứa Thanh Hoan hít thở thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc: “Không sao cả. Là do anh nói chuyện đứt quãng làm em giật mình thôi. Em không để tâm đâu, sao anh phản ứng căng vậy?”
Phó Thịnh Hòa ủ rũ ôm cô: “Vì anh muốn tất cả mọi thứ của anh chỉ thuộc về một mình em. Nhưng cô ấy đã phá vỡ điều đó rồi, anh cũng chẳng thể bắt cô ấy bồi thường được. Ai bảo cô ấy cũng giúp anh kiếm tiền chứ.”
Diễn xuất thật hoàn hảo.
Hứa Thanh Hoan đã tê dại rồi, cô mỉm cười gật đầu.
Thấy cô không để bụng, anh ngoan ngoãn ở lại làm đẹp cùng cô. Nhưng chưa đầy ba mươi phút, tay anh đã liên tục lướt trên màn hình điện thoại.
Nhìn kỹ hơn, dù có vẻ không kiên nhẫn nhưng khóe môi hơi cong lên của anh lại nói lên tất cả.
Chẳng mấy chốc, anh giơ điện thoại lên, ra hiệu rằng mình cần ra ngoài nghe máy.
Một quý bà giàu có ở giường bên tò mò hỏi: “Sao cô không đến bệnh viện thẩm mỹ của tập đoàn Phó Thị mà làm đẹp? Nghe nói viện dưỡng nhan Việt Hòa cũng thuộc về Phó thị đó.”
Việt Hòa – chính là bệnh viện thẩm mỹ khi nãy.
Giờ đây lại thuộc về Dư Hinh? Là Phó Thịnh Hòa tặng cô ta sao?
Hứa Thanh Hoan sững người giây lát, rồi tùy tiện đáp cho qua chuyện.
Không lâu sau, Phó Thịnh Hòa quay lại, đích thân đưa cô về nhà. Trên đường đi, anh không ngừng nhìn đồng hồ, rõ ràng còn có việc khác.
Ngày trước, nếu thấy vậy, Hứa Thanh Hoan chắc chắn sẽ chu đáo bảo anh cứ đi lo công việc trước. Nhưng giờ đây, cô chẳng còn tâm trạng đâu mà bận tâm.
Điện thoại lại vang lên. Anh cúp máy, nó lại đổ chuông. Cứ như thế mấy lần, anh bực bội nhận cuộc gọi: “Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu không tôi sẽ tống cô ra châu Phi!”
Không biết đầu dây bên kia nói gì nhưng vẻ cáu kỉnh của anh dần dần tan biến, con ngươi hơi co lại, xen lẫn một tia phấn khích.
Ngay sau đó, anh cúp máy.
Anh nhìn cô đầy áy náy: “Thanh Hoan, xin lỗi em, công ty có việc gấp. Anh gọi tài xế đến đón em, em về trước nhé?”
Hứa Thanh Hoan khẽ gật đầu, xuống xe ở phía trước. Cô gọi cho tài xế, nói rằng mình muốn đi dạo phố. Sau đó nhanh chóng lên một chiếc taxi, dặn tài xế bám theo chiếc Rolls-Royce Cullinan phía trước.
Tài xế chẳng lạ gì với tình huống này, lập tức tăng tốc bám đuôi.
Chiếc Cullinan dừng lại trước một căn biệt thự.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hứa Thanh Hoan biết nơi này. Đây là căn biệt thự mà Dư Hinh từng mua.
Không xa phía trước, Dư Hinh nghiêng người tựa vào cửa, gương mặt xinh đẹp đã mang theo vài nét hiền hòa của một người mẹ.
Phó Thịnh Hòa xuống xe, chạy về phía cô ta.
Hứa Thanh Hoan bỗng thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ. Hình ảnh chồng chéo giữa chàng trai 24 tuổi từng chạy đến bên cô và người đàn ông 30 tuổi giờ đây đang vội vã bước về phía một người phụ nữ khác.
Lời hứa năm ấy: “Anh chỉ chạy về phía em” cuối cùng cũng bị chính anh phá bỏ vào năm 30 tuổi.
Phó Thịnh Hòa đỡ lấy Du Hinh: “Anh đã bảo em đừng cử động rồi mà. Vẫn còn khó chịu à?”
“Một chút. Tất cả là do con cả đấy, nó nhớ ba quá rồi. Tối nay anh có thể ở lại không?”
Phó Thịnh Hòa dịu dàng đặt tay lên bụng cô ta: “Nhóc con hư quá, đừng làm mẹ mệt nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai người họ tiếp tục nói gì đó về đứa bé, sau đó anh cúi đầu hôn lên bụng cô ta.
Bụng hơi nhô lên.
Đứa trẻ bên trong dường như cảm nhận được điều gì, nhẹ nhàng đạp một cái.
Phó Thịnh Hòa bất ngờ, ánh mắt sáng lên: “Thật là có ăn ý với ba.”
Dư Hinh chọc vào trán anh: “Vậy nên, tối nay anh có ở lại với con không?”
Điện thoại rung lên.
Hứa Thanh Hoan cúi đầu, nhận được tin nhắn từ Phó Thịnh Hòa:
[Anh đi công tác vài ngày, về rồi sẽ bù đắp cho em.]
Cô đáp lại một chữ đơn giản:
[Được.]
Nước mắt cô rơi xuống màn hình.
Cô nhìn anh thở phào nhẹ nhõm rồi ôm Dư Hinh bước vào biệt thự.
Rõ ràng trái tim đã sớm chai sạn, vậy mà vào khoảnh khắc này, nó lại lần nữa vỡ vụn, đau đớn đến mức cô phải ôm lấy n.g.ự.c mình để cố gắng thở dốc.
Lệ tuôn rơi không kìm lại được.
Ngày trước, họ là thanh mai trúc mã, gần như mọi “lần đầu tiên” đều thuộc về nhau.
Thế nhưng, Phó Thịnh Hòa không thỏa mãn, anh muốn tất cả những lần đầu ấy trở thành “duy nhất.”
Anh muốn cô là người duy nhất anh nắm tay, người duy nhất anh ôm ấp, người duy nhất anh hôn.
Cô từng cười nhạo anh cổ hủ, nói rằng điều đó là không thể.
Anh liền đánh cược với cô, thua một lần, anh sẽ tặng cô một món tài sản.
Khi ấy, anh ghé sát tai cô, thì thầm: “Mất đi sự duy nhất của anh, em sẽ có rất nhiều tiền. Đó là sự bảo đảm anh dành cho em.”
Lúc đó, cô tin vào tình yêu chân thành của anh, cứ ngỡ mình sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Thế nhưng giờ đây, từng lời thề hẹn ấy, từng điều “duy nhất” ấy, đều đã bị chính tay anh phá vỡ.
Tài xế không đành lòng: “Cô gái à, đừng khóc nữa. Đàn ông mà, ai chẳng trăng hoa. Nhịn một chút, ôm tiền mà sống thôi.”
Hứa Thanh Hoan lau nước mắt, giọng nói kiên quyết: “Không, tôi không thể tha thứ.”
Trở về nhà, Hứa Thanh Hoan không dừng lại dù chỉ một giây, cô thu dọn đồ đạc, cô muốn xóa sạch tất cả dấu vết thuộc về mình.
Ánh mắt chợt lướt qua quyển nhật ký.
Cô lại một lần nữa tỉ mỉ viết xuống những cảm xúc của mình lúc này.
Bất chợt, điện thoại reo lên, là mẹ chồng gọi.
Hứa Thanh Hoan cau mày nhưng vẫn bắt máy.
“Hứa Thanh Hoan, bệnh viện thẩm mỹ là quà mẹ tặng cho Dư Hinh. Con biết rõ đó là của nó mà quay lưng rời đi, như vậy là quá phũ phàng rồi đấy! Theo mẹ thấy, con nên tặng quà cho nó mới phải để cảm ơn công lao của nó đối với công ty…”
Bà ta chưa từng thích cô, từ trước đến nay cũng chưa từng tặng cô món quà nào. Ngay cả bảo vật gia truyền cũng là Phó Thịnh Hòa trộm lấy rồi đưa cho cô.
Còn bây giờ, bà ta lại có thể dễ dàng tặng Dư Hinh cả một bệnh viện thẩm mỹ. Điều này có ý nghĩa gì, không cần nói cũng hiểu.
Hứa Thanh Hoan liếc nhìn những món quà mà Phó Thịnh Hòa từng tặng mình, giọng bình thản: “Mẹ nói đúng, con nên tặng quà cho cô ấy. Con sẽ lập tức gửi sang!”
Bên kia im lặng, không nói được lời nào rồi dập máy.
Hứa Thanh Hoan lập tức sai người đóng gói một phần quà mang đi, trong đó có cả vật đính ước mà Phó Thịnh Hòa tặng cô – một công ty thư tín gửi chậm và gửi đến biệt thự của Dư Hinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro