Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Chương 7

Một Đóa Chi Tử

2025-03-28 06:32:45

Nghe thấy câu nói ấy, nước mắt của Hứa Thanh Hoan lặng lẽ rơi xuống.

 

Vì cô, cũng vì chị Triệu.

 

Chị Triệu đợi cô phát tiết gần xong mới nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Chị không muốn c.h.ế.t trong bệnh viện. Những ngày cuối cùng này, phiền em chăm sóc rồi.”

 

Hứa Thanh Hoan gật đầu, sắp xếp cho chị Triệu chuyển đến một căn biệt thự khác. Thỉnh thoảng, cô cũng sẽ đến ở.

 

Nơi đó, gần nhà hỏa táng.

 

Những ngày cuối cùng, cô muốn ở bên chị Triệu, đến ngày chị rời đi, cô cũng sẽ triệt để thoát thân.

 

Sau khi thu xếp xong xuôi, Hứa Thanh Hoan quay về lấy hành lý.

 

Vừa hay gặp mẹ Phó đến thăm.

 

Bà ta chưa bao giờ thích cô. Trong mắt bà, nhà họ Hứa không có nền tảng vững chắc như nhà họ Phó. Khi nhà họ Phó phá sản, nhà họ Hứa cũng không giúp đỡ.

 

Quan trọng hơn, Hứa Thanh Hoan không thể sinh con.

 

Nếu không phải Phó Thịnh Hòa nhất quyết muốn cưới cô, bà ta chẳng đời nào đồng ý mối hôn sự này.

 

Không thấy Hứa Thanh Hoan, bà ta vừa bấm điện thoại vừa lẩm bẩm: “Sao con cứ nhất quyết bắt mẹ phải chăm nom con gà mái không đẻ trứng này thế, lãng phí thời gian của mẹ quá!”

 

“Mẹ, mẹ đừng xúc phạm vợ con. Nếu không phải cô ấy đỡ d.a.o cho con, cô ấy đã chẳng mất đi khả năng sinh nở. Lỗi là ở con, không phải cô ấy.”

 

“Hừ, con tưởng mẹ không biết chắc? Nó bị lạnh tử cung nghiêm trọng, dù không bị thương cũng chưa chắc có thai nổi. Theo mẹ thấy, nó cứu con chẳng khác gì cứu chính nó, tiện thể che giấu chuyện không thể sinh con thôi.”

 

“Mẹ! Lạnh tử cung không gây vô sinh, là do chấn thương mới nghiêm trọng hơn!”

 

“Hừ, ai biết được? Nhưng nhờ đó, nó được bước chân vào hào môn, cả đời ăn sung mặc sướng, vậy chẳng lẽ chưa đủ để trả giá sao? Giờ còn muốn mẹ phải quỳ gối trước nó chắc?”

 

“Mẹ! Mẹ im đi, xin lỗi cô ấy ngay, nếu không…” Đầu dây bên kia im lặng giây lát, rồi giọng nói trầm thấp vang lên: “Nếu không, mẹ biết hậu quả rồi đấy. Nếu mẹ thấy như vậy chưa đủ, vậy thì chúng ta cắt đứt quan hệ mẹ con đi.”

 

Mẹ Phó tức giận ngã phịch xuống sofa. Đúng lúc liếc thấy Hứa Thanh Hoan đứng bên cạnh, bà ta lập tức cúp máy, định buông lời châm chọc nhưng nhớ đến lời đe dọa của con trai lại nhịn xuống.

 

Hứa Thanh Hoan chẳng buồn quan tâm: “Mẹ về đi, con không cần mẹ chăm sóc. Cả hai chúng ta, không gặp sẽ tốt hơn.”

 

Mẹ Phó cũng đồng tình: “Vậy còn Thịnh Hòa…”

 

“Con sẽ không nói với anh ấy.”

 

Bà ta nghe vậy thì lập tức cầm túi xách rời đi nhưng trước khi đi vẫn chần chừ: “Thôi, để Thịnh Hòa nói với con sau vậy.”

 

Hứa Thanh Hoan không để tâm, quay lại phòng viết nhật ký, nhân tiện thu dọn hành lý.

 

Cô từng cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mẹ Phó, giống như bao nàng dâu khác, cẩn trọng và nhún nhường. Nhưng kết quả cũng chẳng khác gì, vẫn thất bại thảm hại.

 

Một người đã không thích mình thì dù có cố gắng thế nào cũng vô ích.

 

Cô viết vài dòng trong sổ tay, Dư Hinh lại nhắn tin khoe khoang.

 

Cô chẳng buồn quan tâm, không thèm đọc.

 

Không nhận được hồi đáp, Dư Hinh chuyển sang gửi tin nhắn thoại.

 

Cô không trả lời thì đối phương cứ gửi liên tục như thể không đạt được mục đích thì không chịu dừng lại.

 

Hứa Thanh Hoan mất kiên nhẫn, bấm nhận cuộc gọi và vô thức bật ghi âm.

 

“Hứa Thanh Hoan, chị có biết tôi đang ở đâu không? Tôi đang đi công tác với Thịnh Hòa đấy. Anh ấy nói anh ấy không thể rời xa tôi và con dù chỉ một giây. Tối đến, anh ấy ôm tôi ngủ, tôi hơi cử động là anh ấy lập tức tỉnh dậy, giúp tôi xoa bóp, chuẩn bị đồ ăn. Sáng nay, Thịnh Hòa tặng tôi một bó hoa bách hợp. Anh ấy nói muốn cùng tôi ‘bách niên hảo hợp’. Anh ấy luôn khao khát có một đứa con, muốn được làm cha. Chị không thể sinh con, tại sao lại còn níu kéo anh ấy? Nếu yêu anh ấy, thì nên buông tay đi…”

 

Tất cả những đặc quyền từng thuộc về cô, nay đã tan thành mây khói.

 

Lòng cô hoàn toàn trống rỗng.

 

Hứa Thanh Hoan bình tĩnh nói: “Tôi sẽ rời đi. Cô hài lòng chưa?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dư Hinh hơi nghẹn lại một chút: “Tốt nhất là vậy.”

 

Cuộc gọi kết thúc, bản ghi âm tự động lưu lại.

 

Hứa Thanh Hoan cầm bút, viết thêm vài dòng vào nhật ký. Chữ viết nguệch ngoạc đến mức chính cô cũng không nhận ra đó là nét chữ của mình.

 

Chuông điện thoại lại vang lên, cô khó khăn vuốt màn hình để nghe.

 

“Hoan Hoan, hôm nay em thấy thế nào rồi?”

 

“Ừm, có chuyện gì không?”

 

Đầu dây bên kia ngập ngừng: “Anh… anh có chuyện muốn nói với em.”

 

Hứa Thanh Hoan chờ đợi.

 

Một lúc lâu sau, Phó Thịnh Hòa mới lên tiếng: “Em cũng thích trẻ con mà đúng không? Hay là… chúng ta nhận nuôi một đứa đi?”

 

Cô nghe mà ù tai, mãi lâu sau mới lấy lại được giọng nói: “Đi đến cô nhi viện nhận nuôi sao?”

 

“Không, trẻ ở cô nhi viện chưa chắc đã dễ nuôi. Chúng ta tìm một đứa mới sinh để nhận nuôi. Anh đã chọn kỹ trong số họ hàng của mình, tìm được một nhà có thai hơn ba tháng rồi. Vừa có quan hệ huyết thống với anh, vừa biết rõ lai lịch, em thấy sao?”

 

Cả cơ thể Hứa Thanh Hoan lạnh toát, đầu óc quay cuồng. Cô chỉ có thể vô thức hỏi lại:

 

“Thật sự… phù hợp sao?”

 

“Hoan Hoan, sao giọng em khàn thế? Bị cảm à?”

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Ừm, anh cứ trả lời em trước đi.”

 

Phó Thịnh Hòa thở phào:

 

“Phù hợp. Cha mẹ đứa bé sẽ không đến tìm đâu, vừa sinh ra là sẽ giao cho chúng ta, anh đảm bảo không có vấn đề gì.”

 

“Được.”

 

Hứa Thanh Hoan ngồi bệt xuống sàn, tự giễu cợt chính mình.

 

Qnh ta định mang con của tiểu tam về cho cô nuôi ư?!

 

Phó Thịnh Hòa… Sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy?

 

Cô ngồi yên bất động cho đến chiều, cuối cùng mới hồi phục chút sức lực.

 

Cô kéo theo vali rời khỏi căn nhà đó.

 

Buổi hoàng hôn rực rỡ trải dài trên bầu trời, chị Triệu ngồi trong khu vườn kính, trên mặt vẫn còn dán một lớp mặt nạ dưỡng da. Nhìn thấy cô, chị nở một nụ cười nhẹ nhàng.

 

Dường như có linh cảm, Hứa Thanh Hoan ba bước gộp thành hai chạy vội tới.

 

“Hoan Hoan, con của chị... Chị nhờ em mỗi năm chuẩn bị quà cho nó. Thư chị đã viết sẵn rồi, mỗi năm hai bức.’

 

“Được.”

 

Đôi tay gầy guộc khô khốc buông thõng xuống, trên đầu, cánh chim sải bay phát ra tiếng kêu ai oán.

 

Hứa Thanh Hoan nước mắt tuôn rơi như mưa, cô khóc nức nở, khóc đến kiệt quệ.

 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô bắt đầu bố trí hiện trường theo đúng kế hoạch đã định sẵn.

 

Cuối cùng, cô gọi đến nhà hỏa táng: “Alo, nhà hỏa táng phải không? Tôi sắp c.h.ế.t rồi. Ngay trong đêm nay, phiền các người cử người tới lo liệu trọn gói tang lễ giúp tôi.”

 

Đầu dây bên kia vốn đã quen với những chuyện sinh ly tử biệt, nghe Hứa Thanh Hoan đã đặt trước dịch vụ và ký sẵn giấy tờ, liền gật đầu đồng ý, hứa sẽ xử lý chu toàn.

 

Ngày hôm sau, Hứa Thanh Hoan đứng trước mộ của chị Triệu, ngón tay khẽ vuốt ve ba chữ khắc trên bia: “Hứa Thanh Hoan.”

 

Chuyện cũ khép lại.

 

Từ nay về sau, trên đời này không còn Hứa Thanh Hoan nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu

Số ký tự: 0