Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 21
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Trên đường tan làm, Hứa Thanh Hoan thấy có người bán khoai lang và bắp nướng, liền hào hứng chạy tới mua.
“Ông chủ ơi, cho tôi một bắp, một khoai lang ạ.”
Ông chủ nhanh nhẹn nướng chín, chỉ vào bảng giá bên cạnh để cô thanh toán.
Hứa Thanh Hoan không nghĩ ngợi nhiều, vừa đi vừa ăn.
Giữa đường, cô gặp hàng xóm.
“Bắp nướng hả? Lâu lắm rồi chỗ mình không thấy bán, cô mua ở đâu vậy?”
“Ngay ngã rẽ phía trước.”
“Cảm ơn nhé!”
Hàng xóm háo hức chạy đi, vòng qua vòng lại một lúc lâu mà không tìm thấy quầy hàng nào.
Hứa Thanh Hoan tưởng cô ấy không nhìn kỹ, bèn dẫn cô đi tìm lại. Nhưng đến nơi, quả nhiên không còn ai.
“Ông chủ này đúng là không biết kinh doanh gì cả, cũng không chịu nán lại thêm chút, tôi còn muốn mua nữa mà!”
Một người bán hàng gần đó nghe thấy liền chen vào: “Cô nói người bịt kín mặt kia hả? Hình như anh ta chỉ bán cho một người nhất định thôi.”
“Hả?”
“Anh ta đeo đồng hồ trên tay mà có thể mua cả ngàn quầy hàng như thế này. Tôi tò mò nên hỏi, anh ta nói rằng, người anh ta thích thích ăn nên anh ta bán. Chờ cô ấy mua xong thì rời đi.”
Hàng xóm ngưỡng mộ: “Wow, lãng mạn quá! Sao anh ta không trực tiếp đưa cho cô ấy?”
Người bán hàng lắc đầu: “Hình như là người đó không muốn gặp anh ta, mà anh ta cũng không muốn làm phiền cô ấy.”
“Cô ấy cũng không nhận ra à?”
Hứa Thanh Hoan sững sờ, ánh mắt vô thức đảo quanh tìm kiếm, nhưng giữa dòng người đông đúc, cô không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Lúc đầu, cô thực sự không nhận ra, chỉ cảm thấy đôi tay ấy có phần quen mắt.
Bên kia, Phó Thịnh Hòa ngồi trên xe đến sân bay. Anh còn công việc cần xử lý.
Anh căn dặn trợ lý bên cạnh: “Hoan Hoan rất thích ăn bắp nướng, hai ba ngày cậu lại đi một lần nhé!”
“Mở một tiệm bánh ngọt gần nhà cô ấy nữa. Mời bằng được thợ làm bánh cô ấy thích từ Thượng Hải đến. Phải có đầy đủ món cô ấy thích.”
“Vâng.”
Không còn gì để dặn dò nữa, Phó Thịnh Hòa dựa vào ghế, cười khổ.
Cô không nhận ra anh thật sao...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dẫu gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau…
…
Trên núi.
Hứa Thanh Hoan cùng nhóm đi thu thập dữ liệu. Khi công việc tạm thời kết thúc, đồng nghiệp đề nghị đi chụp ảnh check-in một địa điểm gần đó.
“Mọi người vẫn còn sức à?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hứa Thanh Hoan mệt đến mức chẳng muốn động đậy.
“Nơi đó rất đẹp! Một phần còn được quy hoạch thành khu du lịch. Đã đến đây rồi thì đi xem thử chứ!”
Hứa Thanh Hoan từ chối, quyết định ở lại.
Từng chiếc xe địa hình Tank 300 lũ lượt chạy qua, đó là đoàn du khách tự lái đến khám phá. Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu, đây là một cung đường hoang sơ ít người biết đến.
Cô bật cười khẽ lắc đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô cảm giác mặt đất rung chuyển.
Cô sững người, rồi đột nhiên mọi thứ rung lắc dữ dội.
Động đất rồi.
Ý nghĩ vừa lóe lên, một tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống, lao thẳng về phía cô.
Bàn tay cô bị ai đó nắm chặt, một lực kéo mạnh mẽ lôi cô vào lòng.
Người đàn ông ôm chặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô.
Rầm!!!
Người đàn ông khẽ rên một tiếng, chống người lên, che chắn cho Hứa Thanh Hoan đến nơi an toàn.
Hứa Thanh Hoan muốn đứng dậy xem tình trạng của anh nhưng lại bị anh nắm chặt không buông.
Một cơn rung chuyển nữa lại ập đến, tiếng thét chói tai vang vọng giữa núi rừng, từng hồi, từng hồi xuyên thấu màng nhĩ của cô. Một giọt nước mắt rơi xuống.
“Phó Thịnh Hòa.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Cô thì tất nhiên là không sao nhưng anh thì có đấy!
Mọi thứ dần trở lại tĩnh lặng.
Hứa Thanh Hoan đẩy Phó Thịnh Hòa ra, anh khẽ mỉm cười với cô rồi ngã quỵ xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng m.á.u đỏ thẫm.
“Ông chủ ơi, cho tôi một bắp, một khoai lang ạ.”
Ông chủ nhanh nhẹn nướng chín, chỉ vào bảng giá bên cạnh để cô thanh toán.
Hứa Thanh Hoan không nghĩ ngợi nhiều, vừa đi vừa ăn.
Giữa đường, cô gặp hàng xóm.
“Bắp nướng hả? Lâu lắm rồi chỗ mình không thấy bán, cô mua ở đâu vậy?”
“Ngay ngã rẽ phía trước.”
“Cảm ơn nhé!”
Hàng xóm háo hức chạy đi, vòng qua vòng lại một lúc lâu mà không tìm thấy quầy hàng nào.
Hứa Thanh Hoan tưởng cô ấy không nhìn kỹ, bèn dẫn cô đi tìm lại. Nhưng đến nơi, quả nhiên không còn ai.
“Ông chủ này đúng là không biết kinh doanh gì cả, cũng không chịu nán lại thêm chút, tôi còn muốn mua nữa mà!”
Một người bán hàng gần đó nghe thấy liền chen vào: “Cô nói người bịt kín mặt kia hả? Hình như anh ta chỉ bán cho một người nhất định thôi.”
“Hả?”
“Anh ta đeo đồng hồ trên tay mà có thể mua cả ngàn quầy hàng như thế này. Tôi tò mò nên hỏi, anh ta nói rằng, người anh ta thích thích ăn nên anh ta bán. Chờ cô ấy mua xong thì rời đi.”
Hàng xóm ngưỡng mộ: “Wow, lãng mạn quá! Sao anh ta không trực tiếp đưa cho cô ấy?”
Người bán hàng lắc đầu: “Hình như là người đó không muốn gặp anh ta, mà anh ta cũng không muốn làm phiền cô ấy.”
“Cô ấy cũng không nhận ra à?”
Hứa Thanh Hoan sững sờ, ánh mắt vô thức đảo quanh tìm kiếm, nhưng giữa dòng người đông đúc, cô không thấy bóng dáng quen thuộc ấy.
Lúc đầu, cô thực sự không nhận ra, chỉ cảm thấy đôi tay ấy có phần quen mắt.
Bên kia, Phó Thịnh Hòa ngồi trên xe đến sân bay. Anh còn công việc cần xử lý.
Anh căn dặn trợ lý bên cạnh: “Hoan Hoan rất thích ăn bắp nướng, hai ba ngày cậu lại đi một lần nhé!”
“Mở một tiệm bánh ngọt gần nhà cô ấy nữa. Mời bằng được thợ làm bánh cô ấy thích từ Thượng Hải đến. Phải có đầy đủ món cô ấy thích.”
“Vâng.”
Không còn gì để dặn dò nữa, Phó Thịnh Hòa dựa vào ghế, cười khổ.
Cô không nhận ra anh thật sao...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dẫu gặp lại cũng chẳng nhận ra nhau…
…
Trên núi.
Hứa Thanh Hoan cùng nhóm đi thu thập dữ liệu. Khi công việc tạm thời kết thúc, đồng nghiệp đề nghị đi chụp ảnh check-in một địa điểm gần đó.
“Mọi người vẫn còn sức à?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hứa Thanh Hoan mệt đến mức chẳng muốn động đậy.
“Nơi đó rất đẹp! Một phần còn được quy hoạch thành khu du lịch. Đã đến đây rồi thì đi xem thử chứ!”
Hứa Thanh Hoan từ chối, quyết định ở lại.
Từng chiếc xe địa hình Tank 300 lũ lượt chạy qua, đó là đoàn du khách tự lái đến khám phá. Trước khi đến đây, cô đã tìm hiểu, đây là một cung đường hoang sơ ít người biết đến.
Cô bật cười khẽ lắc đầu.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cô cảm giác mặt đất rung chuyển.
Cô sững người, rồi đột nhiên mọi thứ rung lắc dữ dội.
Động đất rồi.
Ý nghĩ vừa lóe lên, một tảng đá lớn từ trên núi lăn xuống, lao thẳng về phía cô.
Bàn tay cô bị ai đó nắm chặt, một lực kéo mạnh mẽ lôi cô vào lòng.
Người đàn ông ôm chặt cô, dùng thân mình che chắn cho cô.
Rầm!!!
Người đàn ông khẽ rên một tiếng, chống người lên, che chắn cho Hứa Thanh Hoan đến nơi an toàn.
Hứa Thanh Hoan muốn đứng dậy xem tình trạng của anh nhưng lại bị anh nắm chặt không buông.
Một cơn rung chuyển nữa lại ập đến, tiếng thét chói tai vang vọng giữa núi rừng, từng hồi, từng hồi xuyên thấu màng nhĩ của cô. Một giọt nước mắt rơi xuống.
“Phó Thịnh Hòa.”
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Cô thì tất nhiên là không sao nhưng anh thì có đấy!
Mọi thứ dần trở lại tĩnh lặng.
Hứa Thanh Hoan đẩy Phó Thịnh Hòa ra, anh khẽ mỉm cười với cô rồi ngã quỵ xuống đất, khóe miệng tràn ra một dòng m.á.u đỏ thẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro