Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 20
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Tâm trạng cô có chút phức tạp, cô lặng lẽ uống cà phê.
Thấy không ai bàn tán, cô do dự vài giây rồi hỏi: “Mọi người không tò mò chút nào sao?”
Mọi người gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sao có thể không tò mò chứ? Nhưng mà, người đó nói rằng suy đoán có thể khiến người họ thích khó chịu nên mong chúng ta đừng đề cập đến.”
Dù sao cũng đã nhận ân huệ, họ tất nhiên sẽ không nhắc đến nữa.
Hứa Thanh Hoan chỉ qua loa vài câu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làm như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
…
Buổi tối, vì làm thêm giờ, cô quên mất thời gian.
Khi rời khỏi công ty, đã là mười một giờ rưỡi.
Vội vã thu dọn đồ đạc, cô về nhà.
Phòng thí nghiệm nằm ở rìa sa mạc, ban đêm rất ít ánh sáng, càng không có bóng người.
Đi được một đoạn, cô nghe thấy tiếng xào xạc phía sau.
Giờ này, không nên có ai mới đúng.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cô bước nhanh hơn. Nhưng âm thanh đó cũng đột nhiên gia tăng tốc độ.
Cô lập tức chạy về phía đường lớn.
Đến khi dừng lại, cô mới nhận ra đó là giọng của Phó Thịnh Hòa.
“Phó Thịnh Hòa!”
Anh thở gấp, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không cố ý dọa em. Chỉ là ban đêm không an toàn, gần đây khách du lịch lại đông, nhỡ có kẻ nào đó… Anh chỉ muốn đưa em về nhà an toàn.”
Đầu óc cô căng thẳng vì làm việc quá sức, giờ lại thêm một cơn đau âm ỉ. Cô xoa trán, nhẹ giọng nói: “Em không đến mức không phân biệt được anh có ý tốt hay không. Nhưng mà, anh ra ngoài lâu quá rồi…”
Phó Thịnh Hòa lập tức lùi xa, không muốn nghe cô nói hết câu.
Anh đeo tai nghe lên, để mặc âm nhạc tràn vào tai.
Hứa Thanh Hoan xoay người bước đi.
Về đến nhà, từ cửa sổ, cô vẫn có thể thấy bóng dáng anh đứng nhìn từ xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô sững lại một lúc, bàn tay cứng nhắc mở tủ quần áo, kiểm tra nhà tắm, rèm cửa những nơi có thể ẩn náu.
Không có gì cả.
Cô thẳng lưng đứng dậy, nhìn ra ngoài lần nữa.
Bóng dáng kia, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Mũi cô bỗng cay cay.
Đây là thói quen mà họ để lại từ năm lớp 10.
Năm lớp 10, trong thành phố xảy ra một vụ án, nghi phạm lẻn vào nhà nạn nhân, chờ người về rồi ra tay tàn nhẫn. Sau khi tin tức được đưa tin, không ít người hình thành thói quen kiểm tra nhà cửa mỗi khi về đến nhà.
Mỗi lần tiễn cô về nhà, Phó Thịnh Hòa luôn đứng đợi một lúc lâu, quan sát bóng cô di chuyển trong phòng, xác nhận cô đã kiểm tra hết những góc có thể có người trốn.
Đêm khuya càng thêm tĩnh lặng.
Vào ngày nghỉ, căn hộ bên cạnh Hứa Thanh Hoan có một đôi tình nhân mới chuyển đến. Họ mang quà gặp mặt sang tặng cô, nhân tiện đề nghị lắp đặt một chiếc chuông báo động thông minh.
“Một phần dây nối phải chạy qua chỗ cô nên để tiện bọn tôi lắp cho cô luôn. Tiền thì bọn tôi lo.”
Lời nói vụng về đến mức lộ liễu.
Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Tôi tự trả, làm phiền hai người rồi.”
Hai người kia hơi lúng túng: “Không... Không có gì, là bọn tôi làm phiền cô mới đúng.”
Nhân viên lắp đặt đã chuẩn bị sẵn sàng, lắp cho Hứa Thanh Hoan trước, chưa đầy ba ngày đã xong. Đến lúc thanh toán, số tiền được báo thấp hơn hẳn so với giá thực tế.
Sau khi người lắp đặt rời đi, Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng thấy không đúng. Cô kiểm tra lại thiết bị trong nhà, phát hiện không ít đồ dùng đã được thay mới bằng loại cao cấp hơn, còn có thêm máy tạo độ ẩm, máy sưởi tay, lò sưởi điện, tất cả đều có thể điều khiển bằng giọng nói.
Không cần đoán cũng biết, tất cả đều là do Phó Thịnh Hòa sắp xếp.
Nếu là lúc vừa chia tay, Hứa Thanh Hoan chắc chắn sẽ không ngần ngại vứt bỏ tất cả những thứ anh đưa. Nhưng giờ đây, cô lại thấy không cần thiết. Vứt một lần, anh sẽ lại tặng lần nữa.
Thôi thì cứ coi như chính mình tự sắm vậy.
Bên kia, Phó Thịnh Hòa thấy cô chịu nhận, khóe môi không kìm được mà cong lên. Chấp nhận rồi, nghĩa là cô không còn phản kháng trước sự tiếp cận của anh nữa.
Anh phải cố gắng thêm chút nữa. Cố gắng biến hai đường thẳng song song trở thành hai sợi dây quấn chặt vào nhau.
Ting…
Phó Thịnh Hòa liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn báo nhận tiền chuyển khoản.
Tên tài khoản có phần xa lạ nhưng anh nhận ra ngay đó là Hứa Thanh Hoan.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Anh ngả người ra ghế sofa, khẽ cười: “Em vẫn muốn phân rõ ranh giới với anh đến vậy sao?”
Thấy không ai bàn tán, cô do dự vài giây rồi hỏi: “Mọi người không tò mò chút nào sao?”
Mọi người gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sao có thể không tò mò chứ? Nhưng mà, người đó nói rằng suy đoán có thể khiến người họ thích khó chịu nên mong chúng ta đừng đề cập đến.”
Dù sao cũng đã nhận ân huệ, họ tất nhiên sẽ không nhắc đến nữa.
Hứa Thanh Hoan chỉ qua loa vài câu.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Làm như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
…
Buổi tối, vì làm thêm giờ, cô quên mất thời gian.
Khi rời khỏi công ty, đã là mười một giờ rưỡi.
Vội vã thu dọn đồ đạc, cô về nhà.
Phòng thí nghiệm nằm ở rìa sa mạc, ban đêm rất ít ánh sáng, càng không có bóng người.
Đi được một đoạn, cô nghe thấy tiếng xào xạc phía sau.
Giờ này, không nên có ai mới đúng.
Ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến cô bước nhanh hơn. Nhưng âm thanh đó cũng đột nhiên gia tăng tốc độ.
Cô lập tức chạy về phía đường lớn.
Đến khi dừng lại, cô mới nhận ra đó là giọng của Phó Thịnh Hòa.
“Phó Thịnh Hòa!”
Anh thở gấp, thấp giọng nói: “Xin lỗi, anh không cố ý dọa em. Chỉ là ban đêm không an toàn, gần đây khách du lịch lại đông, nhỡ có kẻ nào đó… Anh chỉ muốn đưa em về nhà an toàn.”
Đầu óc cô căng thẳng vì làm việc quá sức, giờ lại thêm một cơn đau âm ỉ. Cô xoa trán, nhẹ giọng nói: “Em không đến mức không phân biệt được anh có ý tốt hay không. Nhưng mà, anh ra ngoài lâu quá rồi…”
Phó Thịnh Hòa lập tức lùi xa, không muốn nghe cô nói hết câu.
Anh đeo tai nghe lên, để mặc âm nhạc tràn vào tai.
Hứa Thanh Hoan xoay người bước đi.
Về đến nhà, từ cửa sổ, cô vẫn có thể thấy bóng dáng anh đứng nhìn từ xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô sững lại một lúc, bàn tay cứng nhắc mở tủ quần áo, kiểm tra nhà tắm, rèm cửa những nơi có thể ẩn náu.
Không có gì cả.
Cô thẳng lưng đứng dậy, nhìn ra ngoài lần nữa.
Bóng dáng kia, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Mũi cô bỗng cay cay.
Đây là thói quen mà họ để lại từ năm lớp 10.
Năm lớp 10, trong thành phố xảy ra một vụ án, nghi phạm lẻn vào nhà nạn nhân, chờ người về rồi ra tay tàn nhẫn. Sau khi tin tức được đưa tin, không ít người hình thành thói quen kiểm tra nhà cửa mỗi khi về đến nhà.
Mỗi lần tiễn cô về nhà, Phó Thịnh Hòa luôn đứng đợi một lúc lâu, quan sát bóng cô di chuyển trong phòng, xác nhận cô đã kiểm tra hết những góc có thể có người trốn.
Đêm khuya càng thêm tĩnh lặng.
Vào ngày nghỉ, căn hộ bên cạnh Hứa Thanh Hoan có một đôi tình nhân mới chuyển đến. Họ mang quà gặp mặt sang tặng cô, nhân tiện đề nghị lắp đặt một chiếc chuông báo động thông minh.
“Một phần dây nối phải chạy qua chỗ cô nên để tiện bọn tôi lắp cho cô luôn. Tiền thì bọn tôi lo.”
Lời nói vụng về đến mức lộ liễu.
Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Tôi tự trả, làm phiền hai người rồi.”
Hai người kia hơi lúng túng: “Không... Không có gì, là bọn tôi làm phiền cô mới đúng.”
Nhân viên lắp đặt đã chuẩn bị sẵn sàng, lắp cho Hứa Thanh Hoan trước, chưa đầy ba ngày đã xong. Đến lúc thanh toán, số tiền được báo thấp hơn hẳn so với giá thực tế.
Sau khi người lắp đặt rời đi, Hứa Thanh Hoan càng nghĩ càng thấy không đúng. Cô kiểm tra lại thiết bị trong nhà, phát hiện không ít đồ dùng đã được thay mới bằng loại cao cấp hơn, còn có thêm máy tạo độ ẩm, máy sưởi tay, lò sưởi điện, tất cả đều có thể điều khiển bằng giọng nói.
Không cần đoán cũng biết, tất cả đều là do Phó Thịnh Hòa sắp xếp.
Nếu là lúc vừa chia tay, Hứa Thanh Hoan chắc chắn sẽ không ngần ngại vứt bỏ tất cả những thứ anh đưa. Nhưng giờ đây, cô lại thấy không cần thiết. Vứt một lần, anh sẽ lại tặng lần nữa.
Thôi thì cứ coi như chính mình tự sắm vậy.
Bên kia, Phó Thịnh Hòa thấy cô chịu nhận, khóe môi không kìm được mà cong lên. Chấp nhận rồi, nghĩa là cô không còn phản kháng trước sự tiếp cận của anh nữa.
Anh phải cố gắng thêm chút nữa. Cố gắng biến hai đường thẳng song song trở thành hai sợi dây quấn chặt vào nhau.
Ting…
Phó Thịnh Hòa liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn báo nhận tiền chuyển khoản.
Tên tài khoản có phần xa lạ nhưng anh nhận ra ngay đó là Hứa Thanh Hoan.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Anh ngả người ra ghế sofa, khẽ cười: “Em vẫn muốn phân rõ ranh giới với anh đến vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro