Sâu Nặng Đến Mấy Cũng Chẳng Thể Bạc Đầu
Chương 22
Một Đóa Chi Tử
2025-03-28 06:32:45
Hứa Thanh Hoan vội vàng đỡ lấy anh, hét lớn gọi người giúp đỡ nhưng lại phát hiện giọng mình đã lạc đi vì nghẹn ngào.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn anh chết.
Anh không còn là người yêu nhưng vẫn là người đã bảo vệ cô suốt bao năm qua.
Những người khác nhanh chóng chạy đến, có người bị thương, có người chỉ hoảng sợ.
“Anh ấy cần đến bệnh viện ngay.”
“May quá, đường vẫn chưa bị cắt, có thể qua được.”
Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng đưa người bị thương đi cấp cứu.
Hứa Thanh Hoan đi cùng, đến trước cửa phòng phẫu thuật, Phó Thịnh Hòa bất ngờ nắm lấy tay cô: “Tay em bị thương rồi, nhớ đi băng bó.”
Vết thương đó là do cô vô tình ngã mấy ngày trước, vừa rồi kéo anh khiến miệng vết thương bung ra.
Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Anh vào trước đi! Nhất định phải sống!”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Chờ đợi suốt hơn mười tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật thành công nhưng Phó Thịnh Hòa phải đưa vào ICU để theo dõi.
Hứa Thanh Hoan đã sớm băng bó vết thương, quyết định ở lại gần bệnh viện. Anh bị thương vì cô, dù vì tình hay vì lý, cô đều nên đợi anh bình an.
Tình trạng của Phó Thịnh Hòa không khả quan, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Dù phẫu thuật thành công, anh vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đề nghị chuyển anh đến một bệnh viện tốt hơn, có thể sẽ có hy vọng cao hơn.
Hứa Thanh Hoan không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho trợ lý của anh để sắp xếp.
Cô cùng anh lên máy bay chuyển viện.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhìn thấy dòng chữ “Bệnh viện Quảng Châu”, cô khựng lại: “Không về Thượng Hải sao?”
Trợ lý nói: “Trước đây tổng giám đốc Phó từng dặn dò, bất kể mắc bệnh gì đều ưu tiên đến Quảng Châu. Anh ấy…”
Trợ lý không nói tiếp nhưng Hứa Thanh Hoan đã hiểu. Phó Thịnh Hòa không muốn cô có bất kỳ cơ hội nào gặp lại mẹ anh.
Anh thực sự nghĩ rằng có thể che giấu được mẹ mình sao?
Sự thật là không thể giấu được.
Nhưng mỗi lần mẹ Phó đến, trợ lý đều báo trước để Hứa Thanh Hoan tránh đi. Suốt ba ngày, hai người họ chưa từng gặp mặt.
“Chị Hứa, tổng giám đốc Phó tỉnh rồi. Anh ấy muốn gặp chị.”
Hứa Thanh Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Tôi sẽ đến sau.”
“Anh ấy chỉ muốn gặp mỗi chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi Phó Thịnh Hòa đối tốt với một người, thực sự có thể tốt đến mức tận cùng.
Đã chia xa bao lâu, Hứa Thanh Hoan vẫn phải thừa nhận điều đó. Cô đi đến bệnh viện.
Phó Thịnh Hòa toàn thân cắm đầy ống dẫn, nhìn thấy cô đến, đôi mắt sáng lên: “Em đến rồi.”
Hứa Thanh Hoan ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh sai người làm hết việc này đến việc khác nhưng trong lòng cô lại càng bình thản hơn.
“Phó Thịnh Hòa.”
Anh thoáng dừng lại như đã lờ mờ đoán được: “Em định tuyên án cho anh ngay bây giờ sao?”
Câu nói của anh khiến lòng cô khó chịu nhưng cô không muốn kéo dài thêm nữa: “Trốn tránh cũng vô ích thôi. Chúng ta nên nói rõ mọi chuyện sớm một chút.”
Cô giơ điện thoại lên, nội dung trên màn hình khiến sắc mặt Phó Thịnh Hòa tái nhợt.
Anh sớm biết rằng giữa họ không còn khả năng nào nữa. Bởi vì không chỉ là bị ép buộc mà còn có sự phản bội lần thứ hai.
Hôm đó, sau khi từ chối Dư Hinh, Phó Thịnh Hòa nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mẹ anh không chịu bỏ cuộc, lại sắp xếp thêm một lần gặp nữa.
Anh ngồi trên ghế như đang bị kim châm.
Mẹ anh đập bàn: “Con đã động lòng rồi còn giả vờ gì nữa? Nếu cứ tiếp tục chần chừ, Hứa Thanh Hoan có khi sẽ phát hiện ra đấy! Con đã sai rồi thì phải lấy được kết quả. Chỉ một lần hay vài lần có khác gì nhau? Nếu có con rồi, mà Hứa Thanh Hoan không phát hiện, chẳng phải là tốt nhất sao? Thịnh Hòa, con hãy nghĩ cho bản thân mình một lần đi!”
Thật sự không có khác biệt sao?
Phó Thịnh Hòa không biết. Những lời của mẹ anh như một lời nguyền quanh quẩn trong đầu.
Anh nghĩ đến việc mẹ mình đã hứa sẽ không làm khó Hứa Thanh Hoan nữa.
Anh nghĩ đến việc bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của chính mình.
Anh nghĩ đến viễn cảnh cùng Hứa Thanh Hoan nuôi dạy một đứa trẻ.
Đêm khuya thanh vắng, Phó Thịnh Hòa, một lần nữa, phản bội Hứa Thanh Hoan.
Phó Thịnh Hòa không biện hộ: “Em đều biết cả rồi sao? Nếu… anh chỉ nói nếu thôi… không có lần thứ hai. Cộng thêm việc anh đã cứu em, em có thể tha thứ cho anh không?”
Những tin nhắn đó là anh đã cài đặt gửi đi trước khi trận động đất xảy ra. Anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, chỉ là không thể nói thành lời, cũng không muốn vạch trần sự thật tàn nhẫn này trước mặt người ngoài.
Đương nhiên, anh cũng có tư tâm.
Anh muốn che giấu sự hèn hạ của chính mình, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ cô.
Dù gì thì anh cũng bị ép buộc không phải sao?
Nhưng Phó Thịnh Hòa đã hiểu quá rõ Hứa Thanh Hoan.
Cô quá kiên định, dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Dù thế nào đi nữa, cô cũng không muốn anh chết.
Anh không còn là người yêu nhưng vẫn là người đã bảo vệ cô suốt bao năm qua.
Những người khác nhanh chóng chạy đến, có người bị thương, có người chỉ hoảng sợ.
“Anh ấy cần đến bệnh viện ngay.”
“May quá, đường vẫn chưa bị cắt, có thể qua được.”
Mọi người lập tức hành động, nhanh chóng đưa người bị thương đi cấp cứu.
Hứa Thanh Hoan đi cùng, đến trước cửa phòng phẫu thuật, Phó Thịnh Hòa bất ngờ nắm lấy tay cô: “Tay em bị thương rồi, nhớ đi băng bó.”
Vết thương đó là do cô vô tình ngã mấy ngày trước, vừa rồi kéo anh khiến miệng vết thương bung ra.
Hứa Thanh Hoan cắn môi: “Anh vào trước đi! Nhất định phải sống!”
Cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại.
Chờ đợi suốt hơn mười tiếng đồng hồ, ca phẫu thuật thành công nhưng Phó Thịnh Hòa phải đưa vào ICU để theo dõi.
Hứa Thanh Hoan đã sớm băng bó vết thương, quyết định ở lại gần bệnh viện. Anh bị thương vì cô, dù vì tình hay vì lý, cô đều nên đợi anh bình an.
Tình trạng của Phó Thịnh Hòa không khả quan, nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Dù phẫu thuật thành công, anh vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ đề nghị chuyển anh đến một bệnh viện tốt hơn, có thể sẽ có hy vọng cao hơn.
Hứa Thanh Hoan không suy nghĩ nhiều, lập tức gọi điện cho trợ lý của anh để sắp xếp.
Cô cùng anh lên máy bay chuyển viện.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nhìn thấy dòng chữ “Bệnh viện Quảng Châu”, cô khựng lại: “Không về Thượng Hải sao?”
Trợ lý nói: “Trước đây tổng giám đốc Phó từng dặn dò, bất kể mắc bệnh gì đều ưu tiên đến Quảng Châu. Anh ấy…”
Trợ lý không nói tiếp nhưng Hứa Thanh Hoan đã hiểu. Phó Thịnh Hòa không muốn cô có bất kỳ cơ hội nào gặp lại mẹ anh.
Anh thực sự nghĩ rằng có thể che giấu được mẹ mình sao?
Sự thật là không thể giấu được.
Nhưng mỗi lần mẹ Phó đến, trợ lý đều báo trước để Hứa Thanh Hoan tránh đi. Suốt ba ngày, hai người họ chưa từng gặp mặt.
“Chị Hứa, tổng giám đốc Phó tỉnh rồi. Anh ấy muốn gặp chị.”
Hứa Thanh Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, lắc đầu: “Tôi sẽ đến sau.”
“Anh ấy chỉ muốn gặp mỗi chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi Phó Thịnh Hòa đối tốt với một người, thực sự có thể tốt đến mức tận cùng.
Đã chia xa bao lâu, Hứa Thanh Hoan vẫn phải thừa nhận điều đó. Cô đi đến bệnh viện.
Phó Thịnh Hòa toàn thân cắm đầy ống dẫn, nhìn thấy cô đến, đôi mắt sáng lên: “Em đến rồi.”
Hứa Thanh Hoan ngồi xuống trước giường bệnh, nhìn anh sai người làm hết việc này đến việc khác nhưng trong lòng cô lại càng bình thản hơn.
“Phó Thịnh Hòa.”
Anh thoáng dừng lại như đã lờ mờ đoán được: “Em định tuyên án cho anh ngay bây giờ sao?”
Câu nói của anh khiến lòng cô khó chịu nhưng cô không muốn kéo dài thêm nữa: “Trốn tránh cũng vô ích thôi. Chúng ta nên nói rõ mọi chuyện sớm một chút.”
Cô giơ điện thoại lên, nội dung trên màn hình khiến sắc mặt Phó Thịnh Hòa tái nhợt.
Anh sớm biết rằng giữa họ không còn khả năng nào nữa. Bởi vì không chỉ là bị ép buộc mà còn có sự phản bội lần thứ hai.
Hôm đó, sau khi từ chối Dư Hinh, Phó Thịnh Hòa nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc. Nhưng mẹ anh không chịu bỏ cuộc, lại sắp xếp thêm một lần gặp nữa.
Anh ngồi trên ghế như đang bị kim châm.
Mẹ anh đập bàn: “Con đã động lòng rồi còn giả vờ gì nữa? Nếu cứ tiếp tục chần chừ, Hứa Thanh Hoan có khi sẽ phát hiện ra đấy! Con đã sai rồi thì phải lấy được kết quả. Chỉ một lần hay vài lần có khác gì nhau? Nếu có con rồi, mà Hứa Thanh Hoan không phát hiện, chẳng phải là tốt nhất sao? Thịnh Hòa, con hãy nghĩ cho bản thân mình một lần đi!”
Thật sự không có khác biệt sao?
Phó Thịnh Hòa không biết. Những lời của mẹ anh như một lời nguyền quanh quẩn trong đầu.
Anh nghĩ đến việc mẹ mình đã hứa sẽ không làm khó Hứa Thanh Hoan nữa.
Anh nghĩ đến việc bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của chính mình.
Anh nghĩ đến viễn cảnh cùng Hứa Thanh Hoan nuôi dạy một đứa trẻ.
Đêm khuya thanh vắng, Phó Thịnh Hòa, một lần nữa, phản bội Hứa Thanh Hoan.
Phó Thịnh Hòa không biện hộ: “Em đều biết cả rồi sao? Nếu… anh chỉ nói nếu thôi… không có lần thứ hai. Cộng thêm việc anh đã cứu em, em có thể tha thứ cho anh không?”
Những tin nhắn đó là anh đã cài đặt gửi đi trước khi trận động đất xảy ra. Anh chưa bao giờ có ý định giấu giếm, chỉ là không thể nói thành lời, cũng không muốn vạch trần sự thật tàn nhẫn này trước mặt người ngoài.
Đương nhiên, anh cũng có tư tâm.
Anh muốn che giấu sự hèn hạ của chính mình, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ cô.
Dù gì thì anh cũng bị ép buộc không phải sao?
Nhưng Phó Thịnh Hòa đã hiểu quá rõ Hứa Thanh Hoan.
Cô quá kiên định, dù có bao nhiêu bất đắc dĩ, cô cũng sẽ không quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro