Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi
Chương 9
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:00
Hứa Bạch bị phớt lờ nãy giờ đột nhiên lên tiếng, mỉm cười nói: "Là dịch vụ an ủi hay dịch vụ lắng nghe, chỉ cần Thẩm tổng giám trả đủ tiền, tôi đều có thể làm!"
Nghe thấy giọng Hứa Bạch, Thẩm Tư Thịnh lập tức sa sầm mặt mày.
"Gu thẩm mỹ của chị gần đây càng ngày càng kém rồi."
Cậu ta âm trầm nhìn Hứa Bạch, đáy mắt lóe lên một tia khinh thường: "Thậm chí ngay cả loại người không nam không nữ này cũng cần."
Hứa Bạch vẫn mỉm cười, không hề bị lời nói của Thẩm Tư Thịnh kích động.
Tôi hướng về phía Hứa Bạch một ánh mắt hài lòng kiểu "tăng lương", thong thả nói: "Vẫn hơn một số người không sạch sẽ."
"Chị..."
"Vi Vi."
Thẩm Tư Thịnh còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị một giọng nói gấp gáp khác cắt ngang.
Là Trần Cảnh.
Anh ta đi cùng Tiết Tuyết đến đây, nhưng khi nhìn thấy tôi thì vùng vẫy thoát khỏi tay Tiết Tuyết, vội vã đi về phía tôi.
Tôi nghe thấy Hứa Bạch nói rất nhỏ: "Cuối cùng cũng đến đông đủ rồi."
Tôi theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Hứa Bạch, thì phát hiện Hạ Ngôn Tẫn vừa bước vào cửa cũng đang đi về phía tôi.
Liếc mắt thấy Hứa Bạch bên cạnh đang lộ ra vẻ mặt hóng hớt xem kịch vui, tôi dứt khoát đưa tay vòng qua cổ anh ta, kéo người đến bên cạnh mình, nói nhỏ:
"Tiểu Bạch, đến chào hỏi các anh trai trước đây của anh đi."
Hứa Bạch: "???"
Nhìn thấy ánh mắt không thiện chí mà Thẩm Tư Thịnh và Trần Cảnh hướng về phía Hứa Bạch, tâm trạng tôi lại tốt hơn không ít.
Nhưng Hạ Ngôn Tẫn lại không nhìn Hứa Bạch, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt đó khiến tôi có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, tôi bị Hạ Ngôn Tẫn nắm tay tạm thời kéo ra khỏi vòng xoáy Shura này.
18.
Lâu rồi không gặp, Hạ Ngôn Tẫn trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng có lẽ cũng chỉ là trông vậy mà thôi.
Bởi vì vừa mở miệng, anh lại bộc lộ thuộc tính "ngu ngốc một cách trong sáng" nào đó của mình.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn đào hoa như vậy nhỉ."
Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai.
Tôi im lặng, nhưng lại không nhịn được mà cãi lại: "Cũng tạm, dù sao thì trong đó cũng có một người là do anh đích thân đưa tới."
Hạ Ngôn Tẫn bị tôi làm cho nghẹn họng.
Nhìn thấy anh sắp nổi giận, nhưng lại không biết nghĩ đến điều gì mà cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tôi có chút tiếc nuối.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thực ra tôi khá thích dáng vẻ tức giận nhưng lại không làm gì được tôi của Hạ Ngôn Tẫn.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hạ Ngôn Tẫn lại khiến tôi nghẹn họng:
"Bọn họ đều được, tại sao tôi lại không được?"
"Anh nói gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn Tẫn, lại thấy vẻ mặt hắn có chút tổn thương.
Hạ Ngôn Tẫn mím môi, hai má dần đỏ ửng.
Hắn quay mặt đi: "Rõ ràng là tôi quen em lâu nhất, nhưng tại sao em chưa từng tìm tôi?"
"Trần Cảnh được, ngay cả Hứa Bạch cũng được."
"Vậy tại sao tôi lại không được?"
Tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở anh: "Hạ Ngôn Tẫn, tôi đã lợi dụng lòng tin của anh để cướp đi khu đất phía tây thành phố."
"Nhưng ba tôi cũng đã nói với tôi rồi."
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên cao giọng.
Anh có chút bực bội vò đầu bứt tóc, nói từng chữ một: "Đó là ba tôi bảo em làm, căn bản không phải ý của em."
Tôi không ngờ chú Hạ lại nói chuyện này cho Hạ Ngôn Tẫn biết.
Dù sao lúc đầu, chính chú ấy chủ động yêu cầu tôi giữ bí mật, và đổi lại, tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Hạ.
Thấy tôi im lặng, cảm xúc của Hạ Ngôn Tẫn rõ ràng dịu đi không ít.
Thậm chí anh còn có chút vui mừng: "Ba tôi đã nói với tôi rồi, cho nên chuyện này..."
"Cho dù chú Hạ không tìm tôi, tôi cũng sẽ tranh giành khu đất đó với anh."
Tôi cắt ngang lời Hạ Ngôn Tẫn, mỉm cười với anh: "Tôi nhận được tin tức nói rằng trong tương lai chính phủ sẽ thu mua đất ở khu vực đó để phát triển. Nếu có thể tham gia vào dự án hợp tác với chính phủ, lợi nhuận sau này chắc chắn sẽ tính bằng tỷ."
"Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."
Hạ Ngôn Tẫn ngây người nhìn tôi, vẻ mặt hoang mang như một đứa trẻ.
Anh gần như lẩm bẩm: "Nhưng em rõ ràng có thể nói với tôi. Chỉ cần em nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không tranh giành với em..."
Tôi né tránh ánh mắt bị tổn thương của Hạ Ngôn Tẫn, nói đùa: "Nhưng như vậy thì sẽ không có tác dụng giáo dục đối với anh rồi."
Tôi đưa tay vỗ vai Hạ Ngôn Tẫn: "Cũng càng khẳng định thân phận oan gia của chúng ta hơn mà!"
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Anh dùng sức rất mạnh, khiến tôi hơi đau.
Tôi im lặng nhìn Hạ Ngôn Tẫn, cũng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn là Hạ Ngôn Tẫn buông tay trước.
Hốc mắt đỏ hơn cả cổ tay bị tôi nắm đỏ.
Bộ dạng uất ức này giống hệt một chú chó nhỏ bị ướt mưa dưới mái hiên, đáng thương vô cùng nhưng lại không dám tiến lên xin an ủi, sợ mình bị ghét bỏ.
"Chúng ta không phải oan gia."
Một lúc lâu sau, anh mới ấp úng nói ra câu này.
Tôi đột nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu Hạ Ngôn Tẫn.
Giống như hồi nhỏ vậy.
Tôi phải thừa nhận, đối mặt với Hạ Ngôn Tẫn như vậy, tôi vẫn mềm lòng.
Vì vậy, tôi hỏi anh: "Hạ Ngôn Tẫn, anh thực sự hiểu tôi sao?"
Hạ Ngôn Tẫn mở miệng, vẻ mặt lại trở nên hoang mang.
Nghe thấy giọng Hứa Bạch, Thẩm Tư Thịnh lập tức sa sầm mặt mày.
"Gu thẩm mỹ của chị gần đây càng ngày càng kém rồi."
Cậu ta âm trầm nhìn Hứa Bạch, đáy mắt lóe lên một tia khinh thường: "Thậm chí ngay cả loại người không nam không nữ này cũng cần."
Hứa Bạch vẫn mỉm cười, không hề bị lời nói của Thẩm Tư Thịnh kích động.
Tôi hướng về phía Hứa Bạch một ánh mắt hài lòng kiểu "tăng lương", thong thả nói: "Vẫn hơn một số người không sạch sẽ."
"Chị..."
"Vi Vi."
Thẩm Tư Thịnh còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị một giọng nói gấp gáp khác cắt ngang.
Là Trần Cảnh.
Anh ta đi cùng Tiết Tuyết đến đây, nhưng khi nhìn thấy tôi thì vùng vẫy thoát khỏi tay Tiết Tuyết, vội vã đi về phía tôi.
Tôi nghe thấy Hứa Bạch nói rất nhỏ: "Cuối cùng cũng đến đông đủ rồi."
Tôi theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Hứa Bạch, thì phát hiện Hạ Ngôn Tẫn vừa bước vào cửa cũng đang đi về phía tôi.
Liếc mắt thấy Hứa Bạch bên cạnh đang lộ ra vẻ mặt hóng hớt xem kịch vui, tôi dứt khoát đưa tay vòng qua cổ anh ta, kéo người đến bên cạnh mình, nói nhỏ:
"Tiểu Bạch, đến chào hỏi các anh trai trước đây của anh đi."
Hứa Bạch: "???"
Nhìn thấy ánh mắt không thiện chí mà Thẩm Tư Thịnh và Trần Cảnh hướng về phía Hứa Bạch, tâm trạng tôi lại tốt hơn không ít.
Nhưng Hạ Ngôn Tẫn lại không nhìn Hứa Bạch, mà cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Ánh mắt đó khiến tôi có chút hoảng hốt.
Ngay sau đó, tôi bị Hạ Ngôn Tẫn nắm tay tạm thời kéo ra khỏi vòng xoáy Shura này.
18.
Lâu rồi không gặp, Hạ Ngôn Tẫn trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng có lẽ cũng chỉ là trông vậy mà thôi.
Bởi vì vừa mở miệng, anh lại bộc lộ thuộc tính "ngu ngốc một cách trong sáng" nào đó của mình.
"Lâu rồi không gặp, em vẫn đào hoa như vậy nhỉ."
Anh hừ lạnh một tiếng, giọng điệu mỉa mai.
Tôi im lặng, nhưng lại không nhịn được mà cãi lại: "Cũng tạm, dù sao thì trong đó cũng có một người là do anh đích thân đưa tới."
Hạ Ngôn Tẫn bị tôi làm cho nghẹn họng.
Nhìn thấy anh sắp nổi giận, nhưng lại không biết nghĩ đến điều gì mà cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại, tôi có chút tiếc nuối.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Thực ra tôi khá thích dáng vẻ tức giận nhưng lại không làm gì được tôi của Hạ Ngôn Tẫn.
Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hạ Ngôn Tẫn lại khiến tôi nghẹn họng:
"Bọn họ đều được, tại sao tôi lại không được?"
"Anh nói gì cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm, nhưng khi ngẩng đầu nhìn Hạ Ngôn Tẫn, lại thấy vẻ mặt hắn có chút tổn thương.
Hạ Ngôn Tẫn mím môi, hai má dần đỏ ửng.
Hắn quay mặt đi: "Rõ ràng là tôi quen em lâu nhất, nhưng tại sao em chưa từng tìm tôi?"
"Trần Cảnh được, ngay cả Hứa Bạch cũng được."
"Vậy tại sao tôi lại không được?"
Tôi hít sâu một hơi, nhắc nhở anh: "Hạ Ngôn Tẫn, tôi đã lợi dụng lòng tin của anh để cướp đi khu đất phía tây thành phố."
"Nhưng ba tôi cũng đã nói với tôi rồi."
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên cao giọng.
Anh có chút bực bội vò đầu bứt tóc, nói từng chữ một: "Đó là ba tôi bảo em làm, căn bản không phải ý của em."
Tôi không ngờ chú Hạ lại nói chuyện này cho Hạ Ngôn Tẫn biết.
Dù sao lúc đầu, chính chú ấy chủ động yêu cầu tôi giữ bí mật, và đổi lại, tôi sẽ nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Hạ.
Thấy tôi im lặng, cảm xúc của Hạ Ngôn Tẫn rõ ràng dịu đi không ít.
Thậm chí anh còn có chút vui mừng: "Ba tôi đã nói với tôi rồi, cho nên chuyện này..."
"Cho dù chú Hạ không tìm tôi, tôi cũng sẽ tranh giành khu đất đó với anh."
Tôi cắt ngang lời Hạ Ngôn Tẫn, mỉm cười với anh: "Tôi nhận được tin tức nói rằng trong tương lai chính phủ sẽ thu mua đất ở khu vực đó để phát triển. Nếu có thể tham gia vào dự án hợp tác với chính phủ, lợi nhuận sau này chắc chắn sẽ tính bằng tỷ."
"Tôi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này."
Hạ Ngôn Tẫn ngây người nhìn tôi, vẻ mặt hoang mang như một đứa trẻ.
Anh gần như lẩm bẩm: "Nhưng em rõ ràng có thể nói với tôi. Chỉ cần em nói với tôi một tiếng, tôi sẽ không tranh giành với em..."
Tôi né tránh ánh mắt bị tổn thương của Hạ Ngôn Tẫn, nói đùa: "Nhưng như vậy thì sẽ không có tác dụng giáo dục đối với anh rồi."
Tôi đưa tay vỗ vai Hạ Ngôn Tẫn: "Cũng càng khẳng định thân phận oan gia của chúng ta hơn mà!"
Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Anh dùng sức rất mạnh, khiến tôi hơi đau.
Tôi im lặng nhìn Hạ Ngôn Tẫn, cũng không nói một lời.
Cuối cùng vẫn là Hạ Ngôn Tẫn buông tay trước.
Hốc mắt đỏ hơn cả cổ tay bị tôi nắm đỏ.
Bộ dạng uất ức này giống hệt một chú chó nhỏ bị ướt mưa dưới mái hiên, đáng thương vô cùng nhưng lại không dám tiến lên xin an ủi, sợ mình bị ghét bỏ.
"Chúng ta không phải oan gia."
Một lúc lâu sau, anh mới ấp úng nói ra câu này.
Tôi đột nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu Hạ Ngôn Tẫn.
Giống như hồi nhỏ vậy.
Tôi phải thừa nhận, đối mặt với Hạ Ngôn Tẫn như vậy, tôi vẫn mềm lòng.
Vì vậy, tôi hỏi anh: "Hạ Ngôn Tẫn, anh thực sự hiểu tôi sao?"
Hạ Ngôn Tẫn mở miệng, vẻ mặt lại trở nên hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro