Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi
P1
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:00
Ngày nhà tôi phá sản, oan gia nói mỗi tháng sẽ cho tôi năm mươi vạn.
Để chọc tức tôi, anh bắt tôi nhìn anh và "bạch nguyệt quang" của anh thể hiện tình cảm.
Ai ngờ đâu, "bạch nguyệt quang" tối đó lại gõ cửa phòng tôi, cùng với "người anh em tốt" của anh ta đến "tự tiến cử". Rồi anh bắt đầu hoảng loạn.
1.
Lúc biết tin nhà mình phá sản, tôi đang nằm trên giường bệnh bó bột, nhắn tin cho đối tượng tôi đang theo đuổi.
Vừa định gửi đi thì oan gia Hạ Ngôn Tẫn gọi điện đến.
Ngắn gọn, súc tích nhưng đầy vẻ hả hê: "Thẩm Vi, nhà cô phá sản rồi."
Tôi thản nhiên "Ồ" một tiếng, thoát khỏi giao diện chat, mở Weibo.
#Tập đoàn Thẩm thị phá sản# đã lên hot search và vẫn ở vị trí cao chót vót.
Tôi lướt sơ qua, đại khái hiểu được ý đồ của Hạ Ngôn Tẫn khi gọi điện thoại lúc này - nếu Hạ Ngôn Tẫn phá sản mà còn nợ nần chồng chất, tôi tuyệt đối sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.
"Nghe nói Thẩm đại tiểu thư vì một người đàn ông mà vung tiền như rác? Thậm chí còn vì chơi xe phân khối lớn với người ta mà gãy chân?" Giọng Hạ Ngôn Tẫn ở đầu dây bên kia đầy mỉa mai.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Anh vừa dứt lời, tin nhắn của Trần Cảnh liền hiện lên - "Cảm ơn Thẩm tiểu thư đã ưu ái, nhưng chúng ta thật sự không hợp nhau."
Lời lẽ xa cách, từ chối dứt khoát. Vậy mà hôm qua người này còn đồng ý lời mời hẹn hò của tôi.
Tôi "Tsk" một tiếng, trực tiếp cúp máy Hạ Ngôn Tẫn, rồi gọi cho Trần Cảnh.
Chuông reo vài tiếng thì được kết nối, một giọng nói ngọt ngào "Anh Trần Cảnh" khiến tôi nổi da gà.
Sau đó là giọng nói hơi hoảng hốt của Trần Cảnh: "Vi... Thẩm tiểu thư?"
Tôi cúi đầu liếc nhìn cái chân đang bó bột, đổi tư thế cho thoải mái hơn: "Thật sự không hợp nhau?"
"Ừm." Trần Cảnh ngập ngừng, ấp úng: "Thẩm tiểu thư có thể tìm người tốt hơn..."
"Anh nói đúng," tôi không chút lưu tình cắt ngang lời Trần Cảnh, "Chúng ta thật sự không hợp nhau. Anh xứng đáng với người tốt hơn, chứ không phải người tốt nhất như tôi."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nói xong cũng không đợi Trần Cảnh trả lời, tôi trực tiếp cúp máy. Liếc nhìn điện thoại, phát hiện mười cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ là của Hạ Ngôn Tẫn.
Vậy rốt cuộc người này muốn thấy tôi khốn đốn đến mức nào?
2.
Hạ Ngôn Tẫn trực tiếp đến bệnh viện.
"Thế mà không chết?" Vừa vào cửa, anh đã buông lời chế giễu, khóe mắt đuôi mày không giấu được vẻ vui sướng: "Tôi nghe nói hôm nay Trần Cảnh và Tiết Tuyết đi hẹn hò, Thẩm đại tiểu thư giờ đây là người cũng mất, tiền cũng mất rồi."
Tiết Tuyết? Chẳng trách lúc nãy tôi thấy giọng nói đó có chút quen thuộc đến phát ghét.
Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hạ Ngôn Tẫn có chút không cam lòng: "Thẩm Vi, cô không có gì muốn nói sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có chứ."
"Cái gì?"
"Hiện tại tôi đúng là không thể so với Tiết Tuyết, dù sao cô ta ăn KFC cũng chẳng cần xem hôm nay là thứ mấy."
Hạ thiếu gia ngốc nghếch lắm tiền suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý tôi, tức thì nổi giận: "Thẩm Vi, cô chỉ có thế thôi sao?!"
"Đương nhiên không phải." Tôi lười biếng phản bác: "Sau này tôi còn phải chăm chỉ viết bình luận tốt để nhận lại tiền thưởng nữa chứ. Làm ơn đi, bây giờ tôi rất cần số tiền này đấy."
Sắc mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc xanh lúc đen. Nhưng anh nhanh chóng cười toe toét: "Thẩm Vi, tôi có thể chu cấp cho cô."
Hạ Ngôn Tẫn cố tình nhấn mạnh chữ "chu cấp", giọng điệu đắc ý không thể che giấu.
Tôi nhìn anh: "Chu cấp?"
"Tôi có thể cho cô năm mươi vạn mỗi tháng."
"Yêu cầu?"
"Yêu cầu là cô phải gọi là đến, đuổi là đi, và phải nghe lời tôi!"
Tôi im lặng một lát, thành khẩn nói: "Tôi không bán thân."
Mặt Hạ Ngôn Tẫn đỏ bừng, trông có vẻ hơi chột dạ. Anh cười lạnh: "Cô nghĩ tôi thèm để ý đến cô sao?"
Tôi cúi đầu nhìn thân hình nóng bỏng dù mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình cũng không che giấu được của mình, nhún vai: "Tôi vẫn rất tự tin với sức hút của mình. Hơn nữa, loại tiểu thuyết mà oan gia phá sản rồi nhân cơ hội giữ người ta lại bên cạnh bồi dưỡng tình cảm nhiều vô số kể, biết đâu anh cũng có ý đồ đó với tôi thì sao?"
Hạ Ngôn Tẫn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có!"
"Không có thì thôi." Tôi thở dài nặng nề, giọng điệu có chút tiếc nuối, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, anh có đóng bảo hiểm xã hội cho tôi không?"
Hạ Ngôn Tẫn tức đến mức muốn đập cửa bỏ đi.
3.
Tôi và Hạ Ngôn Tẫn xem như là thanh mai trúc mã. Nhưng người này lại đơn phương coi tôi là oan gia. Và giờ đây, sự oán hận của anh dành cho tôi đã lên đến mức độ, dù tôi đang ngồi xe lăn, anh cũng phải lôi tôi đến nhà hàng — để xem anh và bạch nguyệt quang của anh thể hiện tình cảm.
Mỹ miều gọi là để tôi tự kiếm tiền viện phí.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Sau màn thể hiện tình cảm, Hạ Ngôn Tẫn khiêu khích nhìn tôi, giọng nói dịu dàng với bạch nguyệt quang: "Em ở đây tâm sự với Thẩm đại tiểu thư nhé."
Nghe nói bạch nguyệt quang này là đàn em thời đại học của Hạ Ngôn Tẫn.
Để chọc tức tôi, anh bắt tôi nhìn anh và "bạch nguyệt quang" của anh thể hiện tình cảm.
Ai ngờ đâu, "bạch nguyệt quang" tối đó lại gõ cửa phòng tôi, cùng với "người anh em tốt" của anh ta đến "tự tiến cử". Rồi anh bắt đầu hoảng loạn.
1.
Lúc biết tin nhà mình phá sản, tôi đang nằm trên giường bệnh bó bột, nhắn tin cho đối tượng tôi đang theo đuổi.
Vừa định gửi đi thì oan gia Hạ Ngôn Tẫn gọi điện đến.
Ngắn gọn, súc tích nhưng đầy vẻ hả hê: "Thẩm Vi, nhà cô phá sản rồi."
Tôi thản nhiên "Ồ" một tiếng, thoát khỏi giao diện chat, mở Weibo.
#Tập đoàn Thẩm thị phá sản# đã lên hot search và vẫn ở vị trí cao chót vót.
Tôi lướt sơ qua, đại khái hiểu được ý đồ của Hạ Ngôn Tẫn khi gọi điện thoại lúc này - nếu Hạ Ngôn Tẫn phá sản mà còn nợ nần chồng chất, tôi tuyệt đối sẽ mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.
"Nghe nói Thẩm đại tiểu thư vì một người đàn ông mà vung tiền như rác? Thậm chí còn vì chơi xe phân khối lớn với người ta mà gãy chân?" Giọng Hạ Ngôn Tẫn ở đầu dây bên kia đầy mỉa mai.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Anh vừa dứt lời, tin nhắn của Trần Cảnh liền hiện lên - "Cảm ơn Thẩm tiểu thư đã ưu ái, nhưng chúng ta thật sự không hợp nhau."
Lời lẽ xa cách, từ chối dứt khoát. Vậy mà hôm qua người này còn đồng ý lời mời hẹn hò của tôi.
Tôi "Tsk" một tiếng, trực tiếp cúp máy Hạ Ngôn Tẫn, rồi gọi cho Trần Cảnh.
Chuông reo vài tiếng thì được kết nối, một giọng nói ngọt ngào "Anh Trần Cảnh" khiến tôi nổi da gà.
Sau đó là giọng nói hơi hoảng hốt của Trần Cảnh: "Vi... Thẩm tiểu thư?"
Tôi cúi đầu liếc nhìn cái chân đang bó bột, đổi tư thế cho thoải mái hơn: "Thật sự không hợp nhau?"
"Ừm." Trần Cảnh ngập ngừng, ấp úng: "Thẩm tiểu thư có thể tìm người tốt hơn..."
"Anh nói đúng," tôi không chút lưu tình cắt ngang lời Trần Cảnh, "Chúng ta thật sự không hợp nhau. Anh xứng đáng với người tốt hơn, chứ không phải người tốt nhất như tôi."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Nói xong cũng không đợi Trần Cảnh trả lời, tôi trực tiếp cúp máy. Liếc nhìn điện thoại, phát hiện mười cuộc gọi nhỡ. Toàn bộ là của Hạ Ngôn Tẫn.
Vậy rốt cuộc người này muốn thấy tôi khốn đốn đến mức nào?
2.
Hạ Ngôn Tẫn trực tiếp đến bệnh viện.
"Thế mà không chết?" Vừa vào cửa, anh đã buông lời chế giễu, khóe mắt đuôi mày không giấu được vẻ vui sướng: "Tôi nghe nói hôm nay Trần Cảnh và Tiết Tuyết đi hẹn hò, Thẩm đại tiểu thư giờ đây là người cũng mất, tiền cũng mất rồi."
Tiết Tuyết? Chẳng trách lúc nãy tôi thấy giọng nói đó có chút quen thuộc đến phát ghét.
Thấy tôi mãi không lên tiếng, Hạ Ngôn Tẫn có chút không cam lòng: "Thẩm Vi, cô không có gì muốn nói sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Có chứ."
"Cái gì?"
"Hiện tại tôi đúng là không thể so với Tiết Tuyết, dù sao cô ta ăn KFC cũng chẳng cần xem hôm nay là thứ mấy."
Hạ thiếu gia ngốc nghếch lắm tiền suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý tôi, tức thì nổi giận: "Thẩm Vi, cô chỉ có thế thôi sao?!"
"Đương nhiên không phải." Tôi lười biếng phản bác: "Sau này tôi còn phải chăm chỉ viết bình luận tốt để nhận lại tiền thưởng nữa chứ. Làm ơn đi, bây giờ tôi rất cần số tiền này đấy."
Sắc mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc xanh lúc đen. Nhưng anh nhanh chóng cười toe toét: "Thẩm Vi, tôi có thể chu cấp cho cô."
Hạ Ngôn Tẫn cố tình nhấn mạnh chữ "chu cấp", giọng điệu đắc ý không thể che giấu.
Tôi nhìn anh: "Chu cấp?"
"Tôi có thể cho cô năm mươi vạn mỗi tháng."
"Yêu cầu?"
"Yêu cầu là cô phải gọi là đến, đuổi là đi, và phải nghe lời tôi!"
Tôi im lặng một lát, thành khẩn nói: "Tôi không bán thân."
Mặt Hạ Ngôn Tẫn đỏ bừng, trông có vẻ hơi chột dạ. Anh cười lạnh: "Cô nghĩ tôi thèm để ý đến cô sao?"
Tôi cúi đầu nhìn thân hình nóng bỏng dù mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình cũng không che giấu được của mình, nhún vai: "Tôi vẫn rất tự tin với sức hút của mình. Hơn nữa, loại tiểu thuyết mà oan gia phá sản rồi nhân cơ hội giữ người ta lại bên cạnh bồi dưỡng tình cảm nhiều vô số kể, biết đâu anh cũng có ý đồ đó với tôi thì sao?"
Hạ Ngôn Tẫn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có!"
"Không có thì thôi." Tôi thở dài nặng nề, giọng điệu có chút tiếc nuối, rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, anh có đóng bảo hiểm xã hội cho tôi không?"
Hạ Ngôn Tẫn tức đến mức muốn đập cửa bỏ đi.
3.
Tôi và Hạ Ngôn Tẫn xem như là thanh mai trúc mã. Nhưng người này lại đơn phương coi tôi là oan gia. Và giờ đây, sự oán hận của anh dành cho tôi đã lên đến mức độ, dù tôi đang ngồi xe lăn, anh cũng phải lôi tôi đến nhà hàng — để xem anh và bạch nguyệt quang của anh thể hiện tình cảm.
Mỹ miều gọi là để tôi tự kiếm tiền viện phí.
"Tôi đi vệ sinh một lát." Sau màn thể hiện tình cảm, Hạ Ngôn Tẫn khiêu khích nhìn tôi, giọng nói dịu dàng với bạch nguyệt quang: "Em ở đây tâm sự với Thẩm đại tiểu thư nhé."
Nghe nói bạch nguyệt quang này là đàn em thời đại học của Hạ Ngôn Tẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro