Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Chương 8

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:00



"Tôi chưa từng nghe nói anh có một người bạn gái nào tên Hứa Chi Tuyết, hơn nữa hồi đại học anh cũng không có học muội nào thân thiết."



"Đại học của em đâu có cùng trường với tôi, sao lại—"



Hạ Ngôn Tẫn bắt đầu nói năng bừa bãi, nhưng nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt có vẻ hơi cứng đờ.



Tôi mỉm cười, nói tiếp lời anh: "Tôi không chỉ biết nhiêu đó đâu. A Ngôn, anh không phát hiện ra tất cả bạn bè xung quanh anh đều quen biết tôi sao?"



Anh ngồi trên ghế, nên tôi trực tiếp hơi cúi người xuống, hai tay chống lên tay vịn, mắt nhìn thẳng vào anh.



Hạ Ngôn Tẫn dường như hơi sững sờ.



Anh vô thức né tránh ánh mắt của tôi, dái tai ẩn sau mái tóc đen đỏ ửng một cách đáng kinh ngạc.



"Em... em có phải..."



Hạ Ngôn Tẫn ấp úng mở miệng.



Nhưng tôi lại mỉm cười, cắt ngang lời Hạ Ngôn Tẫn: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà! Nếu không thì làm sao tôi có thể cướp được khu đất phía tây thành phố từ tay Hạ thiếu gia chứ?"



Hạ Ngôn Tẫn luôn muốn chứng minh bản thân trước mặt ba mẹ, khu đất đó rất quan trọng đối với anh.



Nhưng cuối cùng lại bị tôi cướp mất.



Tôi thấy sắc đỏ trên mặt Hạ Ngôn Tẫn lập tức biến mất.



Anh đột nhiên ngẩng đầu lên: "Em nói gì?"



"Nhà họ Thẩm phá sản rồi, nhưng tôi thì không."



Tôi đứng thẳng người, nụ cười trên mặt không hề giảm bớt, lại bổ sung thêm: "À, trong số tiền dùng để lấy được khu đất đó còn có không ít là nhờ sự giúp đỡ của Hạ thiếu gia nữa đấy."



Hạ Ngôn Tẫn sa sầm mặt mày, lần đầu tiên thật sự nổi giận với tôi: "Ra ngoài!"



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Nhưng anh thực sự quá mềm lòng.



Thậm chí còn không nói với tôi một chữ "Cút".



16.



Hạ Ngôn Tẫn ghét nhất là sự phản bội.



Và tôi vừa đúng lúc làm điều anh ghét nhất.



Sau hôm đó, Hạ Ngôn Tẫn không còn liên lạc với tôi nữa.



Còn Hứa Bạch thì trở thành trợ lý nhỏ bên cạnh tôi.



Bỏ qua mối quan hệ với Hạ Ngôn Tẫn, tôi thực sự rất hài lòng về Hứa Bạch.



Năng lực xuất chúng lại giỏi quan sát sắc mặt, tất nhiên quan trọng nhất là anh ta thực sự là một công cụ tuyệt vời.



"Hạ thiếu tối qua tiếp khách uống say quá, bị đau dạ dày."



"Hạ thiếu tuyển thư ký mới, là nữ."



"Hạ thiếu..."



"Nếu anh thực sự rảnh rỗi thì đến giám sát công trình ở phía tây thành phố đi."



Tôi mặt không cảm xúc ném tập tài liệu vào người Hứa Bạch.



"Nhưng tôi thấy Thẩm tổng rõ ràng rất quan tâm."



Hứa Bạch cười tủm tỉm nhận lấy tập tài liệu, lại bổ sung thêm một câu: "Tối nay có một bữa tiệc, Hạ thiếu cũng sẽ đến."



"Ồ, không chỉ có Hạ thiếu, em trai tốt và người theo đuổi cũ của Thẩm tổng cũng sẽ có mặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hứa Bạch dừng lại một chút, vẻ mặt trở nên hóng hớt: "Nếu bọn họ đánh nhau, Thẩm tổng sẽ giúp ai?"



"Hứa Bạch."



"Hửm?"



"Tôi nghĩ anh chắc quên mất sự hợp tác của chúng ta rồi. Cần tôi nhắc anh không? Nếu thật sự đánh nhau, người bọn họ đánh cũng chỉ có anh thôi. Dù sao thì người yêu mới gần đây của tôi là anh mà."



Hứa Bạch lập tức trở nên mặt không cảm xúc.



Còn tâm trạng tôi thì lại vui vẻ lên: "Hơn nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra thật, Hạ Ngôn Tẫn cũng sẽ không thua."



"Thẩm tổng tin tưởng Hạ thiếu đến vậy sao?" Hứa Bạch nhướn mày, có chút tò mò.



"Anh nghĩ nhiều rồi."



Tôi nhún vai, cúi đầu ký tên lên tài liệu: "Tôi chỉ tin tưởng bản thân mình thôi."



Hứa Bạch sững người, một lúc lâu sau mới u oán lên tiếng:



"Thẩm tổng đối xử với Hạ thiếu thật tốt."



"A, tôi lại bắt đầu hối hận rồi."



Câu cuối cùng, Hứa Bạch nói rất nhỏ.



Tôi nghe thấy, nhưng coi như không nghe thấy.



17.



Buổi tối tại bữa tiệc từ thiện, Hứa Bạch với tư cách là trợ lý kiêm bạn trai của tôi đi cùng tôi.



Tôi nhìn thấy Thẩm Tư Mộc.



Cô ta thân mật khoác tay một người đàn ông trung niên, ăn mặc hoàn toàn khác với lúc ở bệnh viện, dường như lại trở về dáng vẻ lúc nhà họ Thẩm chưa phá sản.



Cô ta nhìn thấy tôi, hướng về phía tôi một ánh mắt khiêu khích.



Tôi thu hồi ánh mắt, nghĩ thầm bộ dạng ngu xuẩn này đúng là chẳng thay đổi chút nào.



- Dựa dẫm vào đàn ông để sống, vĩnh viễn là thủ đoạn ngu ngốc nhất.



"Đôi khi tôi cũng nghĩ, nếu chị có thể giống Tư Mộc một chút thì tốt rồi."



Giọng nói của Thẩm Tư Thịnh đột nhiên vang lên.



Cậu ta mặc bộ vest màu đỏ rượu vang giống tôi, khiến mọi người xung quanh không ngừng phóng tới ánh mắt kinh ngạc.



- Nhà họ Thẩm phá sản rồi, nhưng tôi thì không.



Thẩm Tư Thịnh cũng vậy, hiện tại cậu ta là giám đốc của một công ty khác.



Năng lực xuất chúng, được sếp dẫn theo đến đây.



Vì vậy, có lẽ chỉ có Thẩm Tư Mộc và lão già kia mới từ đầu đến cuối coi nhà họ Thẩm sắp sụp đổ là bảo bối và chỗ dựa.



"Hôm nay chị rất xinh đẹp."



Thẩm Tư Thịnh đưa tay phủi đi sợi tóc rơi trên vai tôi, giọng điệu khen ngợi: "Mỗi lần nhìn thấy chị, tình cảm của em lại nhiều hơn một chút."



"Vậy sao?" Tôi lạnh lùng liếc nhìn Hứa Bạch, thờ ơ nói: "Vậy thì tôi lại hoàn toàn trái ngược với cậu đấy."



"Chị nói chuyện lúc nào cũng làm người ta đau lòng như vậy."



Giọng điệu Thẩm Tư Thịnh uất ức, nhưng nụ cười trên mặt lại càng lúc càng đậm: "Em sẽ rất buồn đấy."



"Vậy có cần tôi cung cấp dịch vụ cho Thẩm tổng giám không?"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Số ký tự: 0