Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Chương 7

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:00

14.



Yêu Hạ Ngôn Tẫn hoàn toàn là một sự việc ngoài ý muốn.



Tôi chưa bao giờ gặp ai có thể diễn tả một cách sống động cụm từ "ngu ngốc một cách trong sáng" đến như vậy.



Cứ như thể nó được tạo ra dành riêng cho anh.



Nhưng tôi lại động lòng thật sự với Hạ Ngôn Tẫn.



"Vấn đề này tôi phải suy nghĩ thật kỹ."



Vì vậy, khi Hứa Bạch hỏi tại sao tôi lại thích Hạ Ngôn Tẫn, tôi chống cằm suy nghĩ một lúc.



Rồi mỉm cười: "Có lẽ vì anh ấy sống rất thoải mái."



Tiểu thiếu gia nhà họ Hạ ngay từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích của tất cả mọi người.



Anh được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà không phải kiêng dè, cũng có thể bộc lộ hoàn toàn con người thật của mình.



Đó đều là những thứ tôi chưa từng có.



"Tất nhiên, quan trọng nhất là anh ấy đủ ngây thơ, ngây thơ đến mức có thể gọi là ngu ngốc."



Rõ ràng đây không phải là lời khen.



Hứa Bạch cũng nghe ra được, nên ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút kỳ lạ.



Tôi nhún vai, không nói thêm gì.



Suy cho cùng, ai có thể ngờ rằng, đường đường là đại tiểu thư nhà họ Thẩm lại từng có một quãng thời gian khốn khó đến nỗi trên người không có cắc bạc nào chứ.



Và trong khoảng thời gian đó, tôi đã lừa Hạ Ngôn Tẫn không ít tiền tiêu vặt, thậm chí còn khiến ba mẹ Hạ Ngôn Tẫn nghi ngờ con trai mình có phải mắc tật xấu gì không.



Hạ Ngôn Tẫn mỗi lần đều cằn nhằn, nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn để tôi lừa.



Anh chưa từng hỏi tôi lấy nhiều tiền như vậy để làm gì.



Thậm chí về sau còn chủ động nghĩ cách đưa tiền cho tôi.



Ví dụ như bây giờ.



Khi tôi nói với anh "năm mươi vạn thực sự không đủ", Hạ Ngôn Tẫn không nói hai lời liền chuyển thêm một khoản tiền vào.



"Tôi hiểu rồi."



Hứa Bạch im lặng một lúc, khẽ gật đầu.



Anh ta chủ động đưa tay về phía tôi, "Vậy thì Thẩm tiểu thư, hợp tác vui vẻ."



Tôi lịch sự đưa tay ra, nhưng ngay sau đó bị Hứa Bạch kéo mạnh vào lòng.



Mùi hương xà phòng tươi mát nhanh chóng lan tỏa quanh chóp mũi.



Tôi có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c Hứa Bạch rung lên khe khẽ khi anh ta bật cười vui vẻ.



Nụ hôn nhẹ nhàng sắp rơi xuống má tôi nhưng lại kìm nén lại.



Tôi nghe thấy giọng nói Hứa Bạch mang theo ý cười, lại có chút mờ ám:



"Để thể hiện thành ý hợp tác của tôi, lần này coi như tôi giúp Thẩm tiểu thư miễn phí."



Tôi sững người.



Chưa kịp phản ứng thì giọng nói giận dữ của Hạ Ngôn Tẫn đã vang lên:



"Hai người đang làm gì vậy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Hứa Bạch buông tay ra một cách vừa phải, vẻ mặt vô tội và khó xử, giống hệt Thẩm Tư Mộc hôm đó tôi diễn cho anh xem.



Anh ta giải thích: "Hạ thiếu, Thẩm tiểu thư chỉ là nhất thời không kiềm chế được cảm xúc."



Một câu "nhất thời không kiềm chế được cảm xúc" thật hay.



Tôi tức đến bật cười.



15.



Hứa Bạch rất cần tiền, mà Hạ Ngôn Tẫn thì rất giàu.



Vì vậy, Hứa Bạch đã đồng ý với Hạ Ngôn Tẫn giả làm bạch nguyệt quang của anh.



Bởi vì Hạ Ngôn Tẫn tự luyến cho rằng nếu tìm một cô gái, biết đâu người đó sẽ giả thành thật, nảy sinh tình cảm với anh.



Lúc đó sẽ rất phiền phức.



Mà Hạ Ngôn Tẫn là một người rất sợ phiền phức.



Hứa Bạch nói, Hạ Ngôn Tẫn làm vậy chẳng qua là muốn chọc tức tôi.



Tức tôi mặt dày mày dạn theo đuổi Trần Cảnh, thậm chí vì tên khốn đó mà gãy chân.



Chuyện này đúng là việc Hạ Ngôn Tẫn có thể làm, nên tôi tin lời Hứa Bạch.



Và bây giờ tôi bị Hạ Ngôn Tẫn kéo vào thư phòng, đứng trước bàn làm việc, lần đầu tiên cảm thấy mình thấp hơn Hạ Ngôn Tẫn nửa cái đầu về khí thế.



Trông anh thật sự rất tức giận, môi mím thành một đường thẳng, không nói một lời.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Tôi cũng không lên tiếng.



Trong thư phòng chìm vào im lặng đến c.h.ế.t chóc.



Cho đến khi điện thoại của Hạ Ngôn Tẫn đặt trên bàn phát ra tiếng ting ting thanh thúy.



Màn hình sáng lên, tin nhắn của Hứa Bạch hiện ra:



"Quên nói với Hạ thiếu rồi, tối nay Thẩm tiểu thư tìm tôi chủ yếu là vì một chuyện khác."



"Cô ấy định cho tôi cưỡng bức anh tối nay. Hạ tổng, chuyện này phải thêm một trăm vạn nữa."



- Hứa Bạch quả thật là một công cụ rất biết điều.



Tôi nhìn sắc mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc xanh lúc đen, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi: "Em rốt cuộc muốn làm gì?"



"Nếu anh cảm thấy anh ta không được," tôi nhướng mày, đề nghị với anh: "Chi bằng để tôi làm việc này?"



Thế là mặt Hạ Ngôn Tẫn đỏ bừng lên.



"Thẩm Vi!"



Anh tức giận đến c.h.ế.t nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn tôi.



"Sao anh cứ hay nổi giận vậy?"



Tôi thở dài, tiến lên một bước đưa tay chạm vào mắt Hạ Ngôn Tẫn, rồi đầu ngón tay lại chạm phải một chút ẩm ướt.



Tôi lập tức vui vẻ: "Bị tôi chọc khóc rồi à?"



"Không có!"



Hạ Ngôn Tẫn quay mặt đi, giọng nói có chút nghẹn ngào.



Chưa kịp để tôi tiếp tục lên tiếng, anh đã tranh công: "Khi nào thì em biết thân phận của Hứa Bạch?"

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Số ký tự: 0