Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi
Chương 6
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:00
Tôi bị sặc nước bọt, thầm nghĩ tên này vừa thông minh ra liền thần tốc như vậy sao?
Tôi tặc lưỡi một tiếng, thuận theo lời anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là thèm muốn thân thể của anh.”
Có lẽ Hạ Ngôn Tẫn cũng không ngờ tôi lại thẳng thắn và trực tiếp thừa nhận như vậy, nụ cười trên mặt anh cứng đờ trong giây lát, vô thức quay đầu nhìn Hứa Chi Tuyết.
Tôi cũng nhìn theo, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra là đã tìm được quân sư rồi.
Hứa Chi Tuyết nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạ Ngôn Tẫn liền đi đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên khoác tay tôi: “A Tẫn cứ thích nói đùa lung tung, Thẩm tiểu thư đừng để ý đến anh ấy.”
Hạ Ngôn Tẫn lập tức đen mặt.
Khi anh bước lên phía trước một bước, tôi đang thản nhiên rút tay ra khỏi tay Hứa Chi Tuyết.
“Tôi đương nhiên sẽ không để ý đến loại lời nói đùa này.”
Tôi nghiêng đầu cười với Hứa Chi Tuyết, sau đó nắm lấy cổ tay cô ta: “Nhưng tôi quen bá đạo rồi, khi nắm tay người khác tôi cũng thích nắm thế chủ động, A Tuyết không ngại chứ?”
Hứa Chi Tuyết bị tiếng “A Tuyết” của tôi gọi đến mức luống cuống tay chân.
“Nếu A Tuyết không ngại, thì gọi tôi là Vi Vi nhé.”
Tôi tiếp tục tỏ ra thiện chí với Hứa Chi Tuyết, nhưng lại bị Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên cắt ngang.
“Vi Vi với A Tuyết gì chứ… Hai người khi nào thì thân thiết như vậy!”
Anh hừ lạnh một tiếng, thô bạo nắm lấy tay tôi, sau đó bổ sung một câu để che giấu: “Thẩm Vi, tôi cảnh cáo cô, A Tuyết là… là người của tôi, cô không được động vào cô ấy!”
Tôi “Ồ” lên một tiếng, ngoan ngoãn để Hạ Ngôn Tẫn dắt ra ngoài, không tiện nhắc nhở anh rằng lúc này anh nên nắm tay Hứa Chi Tuyết mới đúng.
13.
Hạ Ngôn Tẫn trực tiếp đưa tôi về căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố của anh.
Hứa Chi Tuyết cũng sống ở biệt thự.
Trên đường đi, tôi và Hứa Chi Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, khiến Hạ Ngôn Tẫn suốt dọc đường mặt mày đen sì, sau khi về liền nhốt mình trong thư phòng không biết làm gì.
Còn Hứa Chi Tuyết thì gõ cửa phòng tôi vào buổi tối.
Chiếc cổ trắng nõn thon dài không hề che đậy, lộ ra yết hầu tinh xảo rõ ràng.
“Biểu cảm của Thẩm tiểu thư thật sự quá bình tĩnh.”
Anh ta thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, vẻ mặt có chút chán nản: “Xem ra việc tôi giả trang rất thất bại.”
Tôi chống cửa không cho Hứa Chi Tuyết vào, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt rồi đột nhiên cười phá lên.
“Tôi không thích anh ban ngày lắm, nhưng anh ban đêm lại có một vẻ quyến rũ khác.”
“Thẩm tiểu thư thật sự muốn thảo luận chuyện này ở cửa sao?”
Hứa Chi Tuyết, hay nói đúng hơn là Hứa Bạch, nghiêng đầu nhìn căn phòng bên cạnh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Giọng nói ẩn ý: “Dù sao thì Hạ tổng lúc này vẫn chưa ngủ.”
“Tôi lại khá thích nhìn anh ấy tức giận.”
Tuy nói vậy, tôi vẫn nghiêng người nhường đường, nhún vai: “Nhưng tôi càng thích bộ dạng tự lừa dối bản thân hiện tại của anh ấy hơn.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Thẩm tiểu thư thật tốt với Hạ tổng.”
Hứa Bạch cười khẽ, nhưng ngay khi cửa đóng lại liền đè tôi lên cửa.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi vẫn bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn hành động của Hứa Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi biết Thẩm tiểu thư thích những thứ đẹp đẽ.”
Anh ta cúi người, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Và bây giờ tôi chỉ có thể lấy lớp vỏ bọc này ra.”
Tay Hứa Bạch men theo eo tôi vuốt lên, vuốt ve đầy ẩn ý.
Tôi không ngăn cản.
Chỉ tặc lưỡi một tiếng, cười nói: “Thủ pháp thành thạo, đúng là hơn hẳn con gà con chẳng hiểu gì cả Hạ Ngôn Tẫn rồi.”
Tay Hứa Bạch khựng lại.
Anh ta cúi đầu, cắn nhẹ lên tai tôi như một hình phạt.
Nhưng giọng nói lại mang theo một tia cầu xin: “Lúc này, Vi Vi đừng nhắc đến người khác nữa, được không?”
Anh ta thật sự quá hiểu tôi thích loại thú cưng nào.
-- Ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại biết thể hiện sự cầu xin đáng yêu đúng lúc.
Nhưng tôi vẫn nghiêng đầu tránh nụ hôn của Hứa Bạch.
Tôi nhìn thấy sự hoang mang và khó hiểu trong mắt anh ta.
“Mắt anh rất đẹp.”
Tôi đưa tay vuốt ve mắt Hứa Bạch.
Anh ta sững người, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho tôi vuốt ve.
Nhưng tôi không tiếp tục.
Mà là thu tay lại, dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Hứa Bạch.
“Vi Vi?”
“Nhưng anh tính toán quá nhiều.”
Tôi cười với anh ta, tự mình nói tiếp: “Nếu là Hạ Ngôn Tẫn, thì bây giờ anh ấy sẽ trừng mắt nhìn tôi, miệng lầm bầm mắng tôi sàm sỡ anh ấy.”
Tôi dừng lại một chút, không nhịn được cong môi: “Nhưng trên thực tế, anh ấy chỉ đang dùng cách ngây ngô này để che giấu sự xấu hổ của mình.”
“Nhưng anh ta thậm chí còn không hiểu rõ được nội tâm của chính mình.”
Hứa Bạch đứng thẳng người, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: “Thích một người như vậy, Thẩm tiểu thư không thấy mệt sao?”
“Như vậy không tốt sao?”
Tôi nghiêng đầu, “Anh ấy chưa từng trải qua những chuyện đó, cho nên tôi sẽ đích thân dạy dỗ anh ấy thành hình dạng mà tôi thích. Như vậy không tốt sao?”
“Vậy Thẩm tiểu thư thích kiểu nào?”
Giọng Hứa Bạch trở nên gấp gáp.
“Tôi tưởng anh đã biết câu trả lời rồi.”
Hứa Bạch đột nhiên im lặng.
Anh ta im lặng nhìn tôi, nụ cười trên mặt dần thu lại: "Nếu vậy thì tại sao Thẩm tiểu thư lại cho tôi hy vọng?"
"Anh là một công cụ rất hữu dụng."
Tôi vòng tay qua cổ Hứa Bạch, đầu ngón tay lướt nhẹ trên gò má anh ta: "Và tôi, tình cờ lại thiếu một công cụ hữu dụng."
Tôi là một thương nhân coi trọng lợi ích.
Đối với tôi, không có gì là không thể từ bỏ.
Thậm chí là cả tình cảm của tôi dành cho Hạ Ngôn Tẫn.
Tôi tặc lưỡi một tiếng, thuận theo lời anh gật đầu: “Đúng vậy, tôi chính là thèm muốn thân thể của anh.”
Có lẽ Hạ Ngôn Tẫn cũng không ngờ tôi lại thẳng thắn và trực tiếp thừa nhận như vậy, nụ cười trên mặt anh cứng đờ trong giây lát, vô thức quay đầu nhìn Hứa Chi Tuyết.
Tôi cũng nhìn theo, trong lòng hiểu rõ.
Xem ra là đã tìm được quân sư rồi.
Hứa Chi Tuyết nhận được ánh mắt cầu cứu của Hạ Ngôn Tẫn liền đi đến bên cạnh tôi, rất tự nhiên khoác tay tôi: “A Tẫn cứ thích nói đùa lung tung, Thẩm tiểu thư đừng để ý đến anh ấy.”
Hạ Ngôn Tẫn lập tức đen mặt.
Khi anh bước lên phía trước một bước, tôi đang thản nhiên rút tay ra khỏi tay Hứa Chi Tuyết.
“Tôi đương nhiên sẽ không để ý đến loại lời nói đùa này.”
Tôi nghiêng đầu cười với Hứa Chi Tuyết, sau đó nắm lấy cổ tay cô ta: “Nhưng tôi quen bá đạo rồi, khi nắm tay người khác tôi cũng thích nắm thế chủ động, A Tuyết không ngại chứ?”
Hứa Chi Tuyết bị tiếng “A Tuyết” của tôi gọi đến mức luống cuống tay chân.
“Nếu A Tuyết không ngại, thì gọi tôi là Vi Vi nhé.”
Tôi tiếp tục tỏ ra thiện chí với Hứa Chi Tuyết, nhưng lại bị Hạ Ngôn Tẫn đột nhiên cắt ngang.
“Vi Vi với A Tuyết gì chứ… Hai người khi nào thì thân thiết như vậy!”
Anh hừ lạnh một tiếng, thô bạo nắm lấy tay tôi, sau đó bổ sung một câu để che giấu: “Thẩm Vi, tôi cảnh cáo cô, A Tuyết là… là người của tôi, cô không được động vào cô ấy!”
Tôi “Ồ” lên một tiếng, ngoan ngoãn để Hạ Ngôn Tẫn dắt ra ngoài, không tiện nhắc nhở anh rằng lúc này anh nên nắm tay Hứa Chi Tuyết mới đúng.
13.
Hạ Ngôn Tẫn trực tiếp đưa tôi về căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố của anh.
Hứa Chi Tuyết cũng sống ở biệt thự.
Trên đường đi, tôi và Hứa Chi Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, khiến Hạ Ngôn Tẫn suốt dọc đường mặt mày đen sì, sau khi về liền nhốt mình trong thư phòng không biết làm gì.
Còn Hứa Chi Tuyết thì gõ cửa phòng tôi vào buổi tối.
Chiếc cổ trắng nõn thon dài không hề che đậy, lộ ra yết hầu tinh xảo rõ ràng.
“Biểu cảm của Thẩm tiểu thư thật sự quá bình tĩnh.”
Anh ta thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, vẻ mặt có chút chán nản: “Xem ra việc tôi giả trang rất thất bại.”
Tôi chống cửa không cho Hứa Chi Tuyết vào, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt rồi đột nhiên cười phá lên.
“Tôi không thích anh ban ngày lắm, nhưng anh ban đêm lại có một vẻ quyến rũ khác.”
“Thẩm tiểu thư thật sự muốn thảo luận chuyện này ở cửa sao?”
Hứa Chi Tuyết, hay nói đúng hơn là Hứa Bạch, nghiêng đầu nhìn căn phòng bên cạnh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Giọng nói ẩn ý: “Dù sao thì Hạ tổng lúc này vẫn chưa ngủ.”
“Tôi lại khá thích nhìn anh ấy tức giận.”
Tuy nói vậy, tôi vẫn nghiêng người nhường đường, nhún vai: “Nhưng tôi càng thích bộ dạng tự lừa dối bản thân hiện tại của anh ấy hơn.”
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
“Thẩm tiểu thư thật tốt với Hạ tổng.”
Hứa Bạch cười khẽ, nhưng ngay khi cửa đóng lại liền đè tôi lên cửa.
“Anh làm gì vậy?”
Tôi vẫn bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn hành động của Hứa Bạch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Tôi biết Thẩm tiểu thư thích những thứ đẹp đẽ.”
Anh ta cúi người, giọng nói khàn khàn trầm thấp: “Và bây giờ tôi chỉ có thể lấy lớp vỏ bọc này ra.”
Tay Hứa Bạch men theo eo tôi vuốt lên, vuốt ve đầy ẩn ý.
Tôi không ngăn cản.
Chỉ tặc lưỡi một tiếng, cười nói: “Thủ pháp thành thạo, đúng là hơn hẳn con gà con chẳng hiểu gì cả Hạ Ngôn Tẫn rồi.”
Tay Hứa Bạch khựng lại.
Anh ta cúi đầu, cắn nhẹ lên tai tôi như một hình phạt.
Nhưng giọng nói lại mang theo một tia cầu xin: “Lúc này, Vi Vi đừng nhắc đến người khác nữa, được không?”
Anh ta thật sự quá hiểu tôi thích loại thú cưng nào.
-- Ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại biết thể hiện sự cầu xin đáng yêu đúng lúc.
Nhưng tôi vẫn nghiêng đầu tránh nụ hôn của Hứa Bạch.
Tôi nhìn thấy sự hoang mang và khó hiểu trong mắt anh ta.
“Mắt anh rất đẹp.”
Tôi đưa tay vuốt ve mắt Hứa Bạch.
Anh ta sững người, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc cho tôi vuốt ve.
Nhưng tôi không tiếp tục.
Mà là thu tay lại, dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của Hứa Bạch.
“Vi Vi?”
“Nhưng anh tính toán quá nhiều.”
Tôi cười với anh ta, tự mình nói tiếp: “Nếu là Hạ Ngôn Tẫn, thì bây giờ anh ấy sẽ trừng mắt nhìn tôi, miệng lầm bầm mắng tôi sàm sỡ anh ấy.”
Tôi dừng lại một chút, không nhịn được cong môi: “Nhưng trên thực tế, anh ấy chỉ đang dùng cách ngây ngô này để che giấu sự xấu hổ của mình.”
“Nhưng anh ta thậm chí còn không hiểu rõ được nội tâm của chính mình.”
Hứa Bạch đứng thẳng người, nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt: “Thích một người như vậy, Thẩm tiểu thư không thấy mệt sao?”
“Như vậy không tốt sao?”
Tôi nghiêng đầu, “Anh ấy chưa từng trải qua những chuyện đó, cho nên tôi sẽ đích thân dạy dỗ anh ấy thành hình dạng mà tôi thích. Như vậy không tốt sao?”
“Vậy Thẩm tiểu thư thích kiểu nào?”
Giọng Hứa Bạch trở nên gấp gáp.
“Tôi tưởng anh đã biết câu trả lời rồi.”
Hứa Bạch đột nhiên im lặng.
Anh ta im lặng nhìn tôi, nụ cười trên mặt dần thu lại: "Nếu vậy thì tại sao Thẩm tiểu thư lại cho tôi hy vọng?"
"Anh là một công cụ rất hữu dụng."
Tôi vòng tay qua cổ Hứa Bạch, đầu ngón tay lướt nhẹ trên gò má anh ta: "Và tôi, tình cờ lại thiếu một công cụ hữu dụng."
Tôi là một thương nhân coi trọng lợi ích.
Đối với tôi, không có gì là không thể từ bỏ.
Thậm chí là cả tình cảm của tôi dành cho Hạ Ngôn Tẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro