Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi
Chương 5
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:00
Tôi cong môi, vì chân không tiện nên chỉ có thể chống người dậy cố gắng với tay về phía Hạ Ngôn Tẫn.
Anh theo bản năng cúi người xuống, ngược lại giúp tôi dễ dàng chạm vào mắt anh hơn.
Đôi mắt của Hạ Ngôn Tẫn sinh ra giống như con gái, hàng mi dày và dài, mỗi lần chớp mắt đều cọ vào lòng bàn tay tôi, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Anh theo bản năng cứng đờ người, mím chặt môi.
Rồi giây tiếp theo “Á” lên một tiếng, lập tức đứng thẳng người, che mặt trừng mắt nhìn tôi: “Thẩm Vi, cô véo mặt tôi làm gì!”
“Tôi còn muốn hỏi anh đấy, cửa lớn to đùng đấy không đi, tại sao lại trèo cửa sổ?”
Tôi chậm rãi thu tay về.
“Liên quan gì đến cô!” Hạ Ngôn Tẫn gầm lên một tiếng đầy hung dữ, “Tôi thích trèo cửa sổ thì không được à?”
Có lẽ là không muốn để tôi tiếp tục truy hỏi, Hạ Ngôn Tẫn cứng rắn chuyển chủ đề: “Thẩm Vi, cô đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không đồng ý lời tỏ tình của cô đâu!”
Khí thế rất mạnh mẽ, nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ tủi thân.
Anh liếc nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
-- Nhưng tôi lại thích bộ dạng nói một đằng làm một nẻo này của anh, thậm chí còn thích trêu chọc anh.
“Ai nói tôi muốn tỏ tình với anh?”
Tôi cười tủm tỉm nói, giả vờ kinh ngạc che miệng: “Anh sẽ không thật sự tin lời Thẩm Tư Thịnh, cho rằng tôi vì thích anh nên mới muốn dính lấy anh hai mươi tư tiếng một ngày chứ?”
Hạ Ngôn Tẫn quay đầu đi: “Vậy thì cô…”
“Hạ thiếu gia bây giờ chính là thần tài của tôi, dính lấy thần tài để hưởng chút lộc lá.”
“Nhưng mà năm mươi vạn mỗi tháng thật sự không nhiều.”
Tôi bẻ ngón tay tính toán tiền tiêu vặt trước đây của mình với Hạ Ngôn Tẫn, cuối cùng nhìn anh với vẻ đáng thương: “Cho nên thiếu gia thật sự không định tài trợ cho tôi thêm chút nữa sao?”
Mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc đỏ lúc đen.
Anh tức giận muốn mắng tôi, nhưng ngay sau đó, khi thấy tôi ôm chân kêu đau, lại vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
-- Chuyện này tạm thời coi như bỏ qua.
Tôi nhìn bóng lưng Hạ Ngôn Tẫn, nhếch mép.
Tôi quả thật thích Hạ Ngôn Tẫn.
Nhưng tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của tôi.
Ít nhất bây giờ không phải.
11.
Sau hôm đó, Hạ Ngôn Tẫn đã rất lâu không đến bệnh viện thăm tôi.
Nhưng tiền vẫn được chuyển vào tài khoản của tôi.
Ba tôi và Thẩm Tư Mộc đến tìm tôi vài lần, đều là giấu Thẩm Tư Thịnh.
Mục đích của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là muốn lấy tấm thẻ mà Hạ Ngôn Tẫn đưa tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện thật sự quá nhàm chán, tôi liền xem trò hề “cha hiền con thảo” của hai cha con này để g.i.ế.c thời gian.
Đến khi bị làm phiền đến phát bực, tôi trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tư Thịnh đến đưa người đi.
Khi Thẩm Tư Thịnh đến bệnh viện, sắc mặt có chút mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
Nhưng cách ăn mặc của cậu ta lại như đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh ta không đến?”
Thẩm Tư Thịnh liếc nhìn phòng bệnh của tôi, nụ cười trên môi càng đậm.
Chữ “anh ta” này không cần nói cũng biết là ai.
Tôi không để ý đến cậu ta, trực tiếp phẩy tay bảo cậu ta đưa người đi.
“Thẩm Vi!”
Nhưng khi đang định rời đi, không ai ngờ rằng Thẩm Tư Mộc, người trước đây yếu đuối đáng thương như bông hoa lê trắng, lại đột nhiên quay lại chạy đến trước mặt tôi, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận: “Rõ ràng chị có nhiều tiền như vậy, chỉ cần chịu cho chúng tôi một chút, cuộc sống của tôi và ba sẽ không đến nông nỗi này…”
“Đây là những gì cô đáng phải nhận.”
Tôi cắt ngang lời Thẩm Tư Mộc, vừa giơ tay lên liền thấy cô ta run rẩy sợ hãi.
Tôi cười khẽ, tiếp tục chậm rãi chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho cô ta, sau đó vỗ vai Thẩm Tư Mộc, nói nhỏ: “Dù sao tiểu thư Thẩm gia cũng chỉ có mình cô thôi, đúng không?”
Mặt Thẩm Tư Mộc lập tức trắng bệch.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói đầy căm hận:
“Chị sẽ không đắc ý lâu đâu!”
Tôi không quan tâm.
Thẩm Tư Mộc, thậm chí còn không bằng một tên hề nhảy nhót.
Dù sao thì tên hề còn có thể mang đến cho tôi chút niềm vui.
12.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cuối cùng Hạ Ngôn Tẫn vẫn không nhịn được mà đến bệnh viện, vào ngày tôi xuất viện.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không đến chứ.”
Tôi liếc nhìn Hứa Chi Tuyết đi theo sau anh, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Hạ Ngôn Tẫn theo bản năng nhíu mày, nhấn mạnh: “Thẩm Vi, bây giờ tôi mới là kim chủ của cô!”
“Được rồi được rồi,” Tôi ngáp một cái, tiến sát lại gần Hạ Ngôn Tẫn, cong mắt: “Vậy kim chủ đại nhân muốn ôm một cái không?”
Tôi buột miệng trêu chọc một câu, nhưng lần này lại không thấy vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ như dự đoán của Hạ Ngôn Tẫn.
Anh chỉ liếc nhìn Hứa Chi Tuyết, sau đó hơi ngẩng cằm lên với vẻ đắc ý, giọng nói có chút tự hào kiềm chế: “Thẩm Vi, tôi biết ngay là cô có ý đồ với tôi mà!”
Tôi: “???”
Tôi sững người, cơn buồn ngủ ban nãy tan biến hết bảy tám phần, đứng thẳng dậy có chút vui vẻ.
Đang nghĩ đến việc tên ngốc này cuối cùng cũng thông minh ra thì tôi lại nghe thấy anh nói tiếp, giọng nói có chút nôn nóng: “Cô không chỉ ham tiền của tôi, cô còn thèm muốn thân thể của tôi!”
Anh theo bản năng cúi người xuống, ngược lại giúp tôi dễ dàng chạm vào mắt anh hơn.
Đôi mắt của Hạ Ngôn Tẫn sinh ra giống như con gái, hàng mi dày và dài, mỗi lần chớp mắt đều cọ vào lòng bàn tay tôi, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Anh theo bản năng cứng đờ người, mím chặt môi.
Rồi giây tiếp theo “Á” lên một tiếng, lập tức đứng thẳng người, che mặt trừng mắt nhìn tôi: “Thẩm Vi, cô véo mặt tôi làm gì!”
“Tôi còn muốn hỏi anh đấy, cửa lớn to đùng đấy không đi, tại sao lại trèo cửa sổ?”
Tôi chậm rãi thu tay về.
“Liên quan gì đến cô!” Hạ Ngôn Tẫn gầm lên một tiếng đầy hung dữ, “Tôi thích trèo cửa sổ thì không được à?”
Có lẽ là không muốn để tôi tiếp tục truy hỏi, Hạ Ngôn Tẫn cứng rắn chuyển chủ đề: “Thẩm Vi, cô đừng mơ tưởng nữa, tôi sẽ không đồng ý lời tỏ tình của cô đâu!”
Khí thế rất mạnh mẽ, nhưng thần sắc lại lộ ra vẻ tủi thân.
Anh liếc nhìn tôi một cái, rồi nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
-- Nhưng tôi lại thích bộ dạng nói một đằng làm một nẻo này của anh, thậm chí còn thích trêu chọc anh.
“Ai nói tôi muốn tỏ tình với anh?”
Tôi cười tủm tỉm nói, giả vờ kinh ngạc che miệng: “Anh sẽ không thật sự tin lời Thẩm Tư Thịnh, cho rằng tôi vì thích anh nên mới muốn dính lấy anh hai mươi tư tiếng một ngày chứ?”
Hạ Ngôn Tẫn quay đầu đi: “Vậy thì cô…”
“Hạ thiếu gia bây giờ chính là thần tài của tôi, dính lấy thần tài để hưởng chút lộc lá.”
“Nhưng mà năm mươi vạn mỗi tháng thật sự không nhiều.”
Tôi bẻ ngón tay tính toán tiền tiêu vặt trước đây của mình với Hạ Ngôn Tẫn, cuối cùng nhìn anh với vẻ đáng thương: “Cho nên thiếu gia thật sự không định tài trợ cho tôi thêm chút nữa sao?”
Mặt Hạ Ngôn Tẫn lúc đỏ lúc đen.
Anh tức giận muốn mắng tôi, nhưng ngay sau đó, khi thấy tôi ôm chân kêu đau, lại vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
-- Chuyện này tạm thời coi như bỏ qua.
Tôi nhìn bóng lưng Hạ Ngôn Tẫn, nhếch mép.
Tôi quả thật thích Hạ Ngôn Tẫn.
Nhưng tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống của tôi.
Ít nhất bây giờ không phải.
11.
Sau hôm đó, Hạ Ngôn Tẫn đã rất lâu không đến bệnh viện thăm tôi.
Nhưng tiền vẫn được chuyển vào tài khoản của tôi.
Ba tôi và Thẩm Tư Mộc đến tìm tôi vài lần, đều là giấu Thẩm Tư Thịnh.
Mục đích của bọn họ cũng rất đơn giản, chính là muốn lấy tấm thẻ mà Hạ Ngôn Tẫn đưa tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nằm dưỡng bệnh trong bệnh viện thật sự quá nhàm chán, tôi liền xem trò hề “cha hiền con thảo” của hai cha con này để g.i.ế.c thời gian.
Đến khi bị làm phiền đến phát bực, tôi trực tiếp gọi điện cho Thẩm Tư Thịnh đến đưa người đi.
Khi Thẩm Tư Thịnh đến bệnh viện, sắc mặt có chút mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
Nhưng cách ăn mặc của cậu ta lại như đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
“Anh ta không đến?”
Thẩm Tư Thịnh liếc nhìn phòng bệnh của tôi, nụ cười trên môi càng đậm.
Chữ “anh ta” này không cần nói cũng biết là ai.
Tôi không để ý đến cậu ta, trực tiếp phẩy tay bảo cậu ta đưa người đi.
“Thẩm Vi!”
Nhưng khi đang định rời đi, không ai ngờ rằng Thẩm Tư Mộc, người trước đây yếu đuối đáng thương như bông hoa lê trắng, lại đột nhiên quay lại chạy đến trước mặt tôi, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận: “Rõ ràng chị có nhiều tiền như vậy, chỉ cần chịu cho chúng tôi một chút, cuộc sống của tôi và ba sẽ không đến nông nỗi này…”
“Đây là những gì cô đáng phải nhận.”
Tôi cắt ngang lời Thẩm Tư Mộc, vừa giơ tay lên liền thấy cô ta run rẩy sợ hãi.
Tôi cười khẽ, tiếp tục chậm rãi chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho cô ta, sau đó vỗ vai Thẩm Tư Mộc, nói nhỏ: “Dù sao tiểu thư Thẩm gia cũng chỉ có mình cô thôi, đúng không?”
Mặt Thẩm Tư Mộc lập tức trắng bệch.
Cô ta nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói đầy căm hận:
“Chị sẽ không đắc ý lâu đâu!”
Tôi không quan tâm.
Thẩm Tư Mộc, thậm chí còn không bằng một tên hề nhảy nhót.
Dù sao thì tên hề còn có thể mang đến cho tôi chút niềm vui.
12.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Cuối cùng Hạ Ngôn Tẫn vẫn không nhịn được mà đến bệnh viện, vào ngày tôi xuất viện.
“Tôi còn tưởng anh sẽ không đến chứ.”
Tôi liếc nhìn Hứa Chi Tuyết đi theo sau anh, rất nhanh liền thu hồi ánh mắt.
Hạ Ngôn Tẫn theo bản năng nhíu mày, nhấn mạnh: “Thẩm Vi, bây giờ tôi mới là kim chủ của cô!”
“Được rồi được rồi,” Tôi ngáp một cái, tiến sát lại gần Hạ Ngôn Tẫn, cong mắt: “Vậy kim chủ đại nhân muốn ôm một cái không?”
Tôi buột miệng trêu chọc một câu, nhưng lần này lại không thấy vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ như dự đoán của Hạ Ngôn Tẫn.
Anh chỉ liếc nhìn Hứa Chi Tuyết, sau đó hơi ngẩng cằm lên với vẻ đắc ý, giọng nói có chút tự hào kiềm chế: “Thẩm Vi, tôi biết ngay là cô có ý đồ với tôi mà!”
Tôi: “???”
Tôi sững người, cơn buồn ngủ ban nãy tan biến hết bảy tám phần, đứng thẳng dậy có chút vui vẻ.
Đang nghĩ đến việc tên ngốc này cuối cùng cũng thông minh ra thì tôi lại nghe thấy anh nói tiếp, giọng nói có chút nôn nóng: “Cô không chỉ ham tiền của tôi, cô còn thèm muốn thân thể của tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro