Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Chương 4

Đang cập nhật

2025-03-19 14:17:00

Tôi tặc lưỡi một tiếng, nhìn khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Thẩm Tư Mộc, lập tức lấy điện thoại ra quay lại.



“Chị, chị làm gì vậy?”



Thẩm Tư Mộc có chút hoảng hốt, cắn môi nhìn tôi với vẻ sợ sệt.



Nếu đổi lại là một người đàn ông khác, chắc đã mềm nhũn cả người rồi.



Tôi không để ý đến cô ta, trực tiếp gửi đoạn video cho Hứa Chi Tuyết.



“Nghiên cứu học tập cho tốt.”



Đối phương rất nhanh trả lời, là một dấu chấm hỏi.



Tâm trạng tôi lập tức tốt lên, ngay cả sắc mặt đối với Thẩm Tư Mộc cũng dịu đi không ít.



Tôi giơ ngón tay cái với cô ta: “Không có gì, tôi chỉ là thấy cô như vậy rất đẹp, đàn ông nhìn thấy nhất định sẽ thích.”



Mặt Thẩm Tư Mộc lúc xanh lúc đỏ.



“Thẩm Vi,” Ba tôi vỗ về tay Thẩm Tư Mộc, trừng mắt nhìn tôi với vẻ không vui cùng cảnh cáo: “Con đừng có xem Mộc Mộc giống như con!”



“Sao cô ta có thể giống tôi được chứ?”



Tôi giả vờ kinh ngạc, sau đó cười rạng rỡ khác thường: “Dù sao bây giờ tôi cũng giàu hơn cô ta nhiều rồi.”



Ba tôi bị tôi chọc tức đến mặt mày tím tái.



“Ba, con muốn nói chuyện riêng với chị.”



Thẩm Tư Thịnh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi không rời.



Ông cụ được Thẩm Tư Mộc dìu ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Thẩm Tư Thịnh.



“Có gì thì nói mau.” Tôi lười biếng ngước mắt nhìn Thẩm Tư Thịnh, giọng nói lạnh lùng: “Tiếng thở của cậu đã nghiêm trọng đến mức làm phiền tôi nghỉ ngơi rồi.”



Thẩm Tư Thịnh không nói gì.



Căn phòng bệnh bỗng chốc yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở.



Tôi nhếch mép, bực bội cúi đầu tiếp tục nhắn tin với Hạ Ngôn Tẫn.



Không biết tên nhóc này đang bận cái gì, đã mười mấy phút rồi mà vẫn chưa trả lời tin nhắn của tôi.



Tôi đang lầm bầm chửi rủa trong lòng, định gọi điện thoại cho anh thì Thẩm Tư Thịnh cử động.



Cậu ta đưa tay nới lỏng cà vạt.



Điện thoại bị giật mất.



Chưa kịp để tôi mở miệng mắng, Thẩm Tư Thịnh đã cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả vào bên má.



Cậu ta khẽ cười một tiếng: “Chị muốn ra tay với Thẩm gia thì cứ nói thẳng với em, cần gì phải tự mình ra tay làm bẩn tay?”



9.



Tôi không ngạc nhiên khi Thẩm Tư Thịnh biết chuyện này.



Dù sao thì những tài liệu làm sụp đổ Thẩm gia cũng là do tôi lấy được từ chỗ Thẩm Tư Thịnh.



“Chẳng phải cậu đã biết từ lâu rồi sao?”



Tôi cười lạnh, dùng điện thoại đẩy Thẩm Tư Thịnh ra: “Tôi bị chứng sợ đàn ông, phiền cậu tránh xa tôi ra một chút.”



Nụ cười trên mặt Thẩm Tư Thịnh cứng đờ, giọng nói khó hiểu:



“Vậy còn Hạ Ngôn Tẫn thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Hả?”



Câu này của Thẩm Tư Thịnh nói hơi nhỏ, tôi không nghe rõ.



[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

“Vậy còn Hạ Ngôn Tẫn thì sao?” Thẩm Tư Thịnh lặp lại lần nữa, nụ cười trên mặt bỗng trở nên nguy hiểm.



Cậu ta chậm rãi nói: “Chị cũng bị chứng sợ đàn ông với Hạ Ngôn Tẫn sao?”



“Sao có thể chứ?”



Tôi cong môi giả vờ ngạc nhiên: “Bây giờ hả, chỉ cần nhìn thấy Hạ Ngôn Tẫn là tôi liền không nhịn được muốn nhào tới dính lấy anh ấy, tốt nhất là hai mươi tư tiếng một ngày đều không rời ra.”



Nụ cười trên mặt Thẩm Tư Thịnh dần biến mất, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, như đang ấp ủ một cơn bão lớn.



Ngay khi tôi nghĩ Thẩm Tư Thịnh sẽ nổi giận, cậu ta lại đột nhiên cười phá lên.



“A Tẫn, nghe chị gái tỏ tình trực tiếp cảm giác thế nào?”



-- A Tẫn?

 

Tôi sững người, theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tư Thịnh.



Hạ Ngôn Tẫn, người trước đó chỉ đọc tin nhắn mà không trả lời, đang bám vào cửa sổ phòng tôi, trên đầu dính vài chiếc lá, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa sững sờ.



Tôi mặt mày đen sì, nhất thời không biết nên mắng ai trước.



-- Người bình thường nào lại không đi cửa chính mà lại trèo lên cửa sổ tầng hai chứ?



“Không cần cảm ơn tôi quá.”



Thẩm Tư Thịnh cúi người nói nhỏ, nhưng nụ cười không hề chạm đến đáy mắt.



Từng chữ từng chữ: “Em rất mong chờ lời giải thích của chị, chị gái tốt của em.”



10.



Sau khi chào hỏi tôi, Thẩm Tư Thịnh rời đi.



Còn Hạ Ngôn Tẫn thì ngồi đối diện tôi, nghiêm trang, mặt mày nghiêm nghị.



“Tôi không ngờ…” Hạ Ngôn Tẫn nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia kích động.



“Tôi cũng không ngờ chuyện này lại bị anh biết nhanh như vậy.”



Tôi cũng thở dài một hơi, sau đó nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn Tẫn: “Vậy bây giờ anh nghĩ sao?”



“Còn Trần Cảnh thì sao?”



Điều nằm ngoài dự đoán của tôi là, sau khi nghe tôi nói xong, Hạ Ngôn Tẫn lại bình tĩnh trở lại.



Anh liếc nhìn chân tôi vẫn còn đang bó bột, đột nhiên cười lạnh: “Vì Trần Cảnh bỏ rơi cô để chạy theo Tiết Tuyết, cho nên cô mới muốn tìm đến tôi? Thẩm Vi, cô tính toán cũng hay thật đấy!”



Tôi nghe ra được sự tức giận đang kìm nén trong giọng nói của anh.



Hạ Ngôn Tẫn biết tôi và Tiết Tuyết nổi tiếng là bất hòa.



Thẩm gia sụp đổ, bây giờ chỉ có Hạ gia mới có thể áp chế được Tiết gia.



Anh nghĩ như vậy cũng không lạ.



Nhìn Hạ thiếu gia tức giận đến mức đuôi mắt đỏ hoe, tôi nghiêng đầu, vẫy tay với Hạ Ngôn Tẫn: “Lại đây.”



Hạ Ngôn Tẫn ngoan ngoãn tiến lại gần tôi hai bước.



Nhưng sau khi nhận ra hành động của mình, trông anh rõ ràng càng tức giận hơn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi

Số ký tự: 0