Sau Khi Nhà Tôi Phá Sản, Oan Gia Bao Nuôi Tôi
Chương 3
Đang cập nhật
2025-03-19 14:17:00
"Nhưng tôi không muốn làm bạn với cô." Tôi trả lời một câu, rồi chuyển chủ đề: "À đúng rồi, chiếc vòng cổ choker cô đeo hôm nay tôi rất thích, mua ở đâu vậy?"
Nhưng lần này, Hứa Chi Tuyết rất lâu không trả lời.
Tôi cũng không đợi cô ta, nằm trên giường nhàm chán nghịch điện thoại.
Cho đến khi Hạ Ngôn Tẫn hùng hổ xông vào phòng bệnh.
6.
"Thẩm Vi!" Hạ thiếu gia vừa vào cửa liền đặt mạnh bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Ai cho phép cô nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết!"
Chuyện Hạ Ngôn Tẫn bí mật qua lại với minh tinh nhỏ, lúc Hạ Ngôn Tẫn không kiêng nể gì mà thể hiện tình cảm đã bị tôi nói cho chú Hạ và dì Bùi biết rồi.
Tôi nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, cười rất vui vẻ.
Anh chú ý đến ánh mắt của tôi, theo bản năng che tai lại, thẹn quá hóa giận: "Cô đừng quên, bây giờ cô phải nghe lời tôi."
"Biết rồi biết rồi." Tôi qua loa gật đầu, quay sang nhìn bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường: "Canh dì Bùi nấu sao?"
"Dì ấy biết cô bị thương —" Hạ Ngôn Tẫn theo bản năng trả lời tôi, sau đó mới nhận ra liền ngậm miệng lại, khôi phục dáng vẻ hung dữ ban nãy: "Cô vẫn chưa trả lời tôi tại sao lại nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết!"
"Tôi muốn tắm." Tôi không để ý câu hỏi của Hạ Ngôn Tẫn, tự mình cởi cúc áo: "A Ngôn, phiền anh lát nữa dìu tôi vào phòng tắm."
Hạ Ngôn Tẫn trừng mắt nhìn hành động của tôi, "Cô" mãi một lúc mà mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Nhưng tôi vừa cởi áo bệnh nhân định đặt sang một bên, Hạ Ngôn Tẫn đã vồ lấy chăn quấn tôi kín mít, giọng điệu vừa cáu kỉnh vừa có chút chột dạ: "Thẩm Vi cô có biết xấu hổ không hả! Trước mặt đàn ông mà cô dám cởi đồ?"
Tôi im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn anh rất thành khẩn: "Vậy tại sao lúc tôi cởi cúc áo đầu tiên anh không ngăn lại?"
7.
Hạ Ngôn Tẫn cũng im lặng một lúc, cứng cổ cãi: "Tôi đó là chưa kịp phản ứng! Hơn nữa với cô như vậy, tôi mới không thèm!"
"Với tôi như vậy?" Tôi lặp lại một lần, đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ Hạ Ngôn Tẫn: "Hạ thiếu gia thật sự chướng mắt tôi như vậy sao?"
Hạ Ngôn Tẫn rõ ràng hơi sững sờ, dái tai dưới mái tóc đỏ đến sắp nhỏ máu.
"Dù sao cũng là năm mươi vạn mỗi tháng, không thể để Hạ thiếu gia chịu thiệt được." Tôi ngẩng đầu tiến sát lại gần.
Hạ Ngôn Tẫn sợ hãi buông tay lùi lại mấy bước, lắp bắp: "Cô, cô còn cần mặt mũi nữa không!"
"Dù sao cũng phá sản rồi, cần mặt mũi làm gì nữa." Tôi nhún vai, vừa định chui ra khỏi chăn thì điện thoại rung lên.
Tôi liếc nhìn.
Là tin nhắn của Hứa Chi Tuyết.
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ —
"Ngôn Tẫn mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hạ Ngôn Tẫn chọn đồ trang sức có gu thẩm mỹ rất tệ, nhưng lần này lại chọn được một chiếc choker rất hợp với Hứa Chi Tuyết.
Hoặc nói cách khác, là Hứa Chi Tuyết rất hợp với chiếc choker này.
"Ai nhắn tin cho cô vậy?" Hạ Ngôn Tẫn theo thói quen lại gần xem, nhưng bị tôi né tránh.
Anh nhíu mày đoán: "Cô còn định tiếp tục qua lại với tên khốn Trần Cảnh đó?"
Giọng điệu rất khó chịu.
Tôi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cười: "Anh biết đấy, đối với thứ mình muốn, tôi luôn rất kiên nhẫn."
Đáp lại tôi chỉ là một tiếng hừ lạnh của Hạ Ngôn Tẫn.
"Mặc quần áo vào đi, uống canh xong rồi hãy tắm!" Anh càu nhàu mở bình giữ nhiệt, hoàn toàn không giống với thân phận "oan gia".
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bệnh chiếu lên khuôn mặt Hạ Ngôn Tẫn, lại thêm vài phần dịu dàng khó phát hiện.
Nhưng trên thực tế, từ "dịu dàng" và Hạ Ngôn Tẫn xưa nay chưa từng liên quan đến nhau.
Tôi cúi đầu nhìn ảnh đại diện của Hứa Chi Tuyết, cười khẽ không rõ ý.
— Tôi chưa từng nghe nói bên cạnh Hạ Ngôn Tẫn có xuất hiện một "cô gái" nào tên là "Hứa Chi Tuyết".
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
8.
Bốn ngày sau, ba tôi cuối cùng cũng nhớ ra mình còn một đứa con gái đang nằm viện.
Đi cùng còn có hai đứa con riêng của ông ta.
"Con bị thằng nhóc nhà họ Hạ bao nuôi rồi à?" Vừa vào cửa, ông già đã vội vàng hỏi tôi, ánh mắt dò xét khắp phòng bệnh tìm kiếm bằng chứng Hạ Ngôn Tẫn bao nuôi tôi.
"Cũng có thể nói như vậy." Tôi không ngẩng đầu lên, tự mình nghịch điện thoại cãi nhau với Hạ Ngôn Tẫn.
"Nó cho con bao nhiêu?" Mắt ông già sáng lên. Có lẽ cảm thấy giọng điệu quá vội vàng có chút không ổn, ông ta dịu giọng lại: "Vi Vi con biết đấy, tình hình nhà mình bây giờ rất khó khăn, còn nợ một đống. Con đưa cho ba một ít tiền trước, cả nhà mình cùng nhau vượt qua giai đoạn này."
Ông ta rất ít khi gọi tôi là "Vi Vi", cũng chưa từng nói trước mặt tôi chúng tôi là "một nhà".
"Không cho." Tôi cũng thẳng thừng từ chối: "Đứa con trai ngoan của ông có rất nhiều cách kiếm tiền, tìm tôi làm gì?"
Thẩm Tư Thịnh từ lúc nghe thấy hai chữ "bao nuôi" liền cau mày suy nghĩ gì đó, giờ nghe tôi gọi mới hoàn hồn.
"Chị nói đúng." Cậu ta cười dịu dàng với tôi, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng khó hiểu: "Em sẽ giúp ba."
"Thẩm Vi!" Ông già tức giận định xông đến đánh tôi, nhưng bị Thẩm Tư Thịnh ngăn lại.
“Chị, sao chị có thể như vậy?” Thẩm Tư Mộc đưa tay đỡ lấy ông cụ, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố gắng không để rơi xuống: “Thẩm gia cũng là nhà của chị mà. Bây giờ Thẩm gia gặp khó khăn lớn như vậy, chị và Hạ tiên sinh quan hệ tốt như thế… Chỉ cần Hạ tiên sinh chịu giúp đỡ, nhà chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này!”
Cô ta mắt đỏ hoe, nhưng lại tràn đầy hy vọng về tương lai.
Tuy nhiên, hy vọng này thật nực cười.
-- Nếu Hạ Ngôn Tẫn thật sự có bản lĩnh lớn như vậy, thì cũng sẽ không vì muốn chọc tức tôi mà nghĩ ra cái trò hề này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro