Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 6
Trĩ Tửu
2025-03-10 08:30:13
Kỷ Chỉ Uyên bước đến trước mặt tôi, vươn tay nhéo cằm tôi lên.
Hai hàng nước mắt của tôi rơi xuống vừa đúng lúc.
Nước mắt tựa như làm bỏng tay Kỷ Chỉ Uyên vậy, anh ta nhéo cằm tôi càng chặt hơn, lạnh giọng chất vấn: "Không phải ban đầu chính em chủ động muốn rời khỏi tôi sao? Bây giờ khóc lóc cái gì?"
"..."
"Hay là nói, bây giờ em hối hận rồi?" Rõ ràng là câu hỏi nghi vấn, nhưng Kỷ Chỉ Uyên lại nói ra một cách chắc nịch vô cùng.
"Loại phụ nữ hám tiền như em, dù em có khóc sưng cả mắt lên, tôi cũng sẽ không thèm liếc em lấy một cái."
"... Vậy anh có thể thả tôi đi được không?" Tôi nhỏ giọng hỏi, kết quả bị Kỷ Chỉ Uyên liếc mắt một cái đã phải ngậm miệng.
"... Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì."
Kỷ Chỉ Uyên lạnh lùng nói: "Bây giờ em có hai lựa chọn, một là, quay lại bên tôi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Hai là, Tô gia phá sản, em bị ép phải ở bên tôi."
"..."
Hai cái này có gì khác nhau sao?
Ồ, vẫn là có khác đấy chứ.
Một cái là tự nguyện, một cái là bị ép buộc.
Tôi vừa chuẩn bị mở miệng chọn cái thứ nhất, hệ thống đã sốt ruột nhảy dựng lên, sợ tôi đồng ý với Kỷ Chỉ Uyên, nói: 【Ký chủ, nhiệm vụ, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.】
Dù sao cũng đã lừa của hệ thống hơn trăm triệu tệ, lương tâm tôi cũng hơi cắn rứt, bèn nói: "Có lựa chọn thứ ba không?"
Ví dụ như Tô gia không phá sản, tôi bị ép ở bên anh ta chẳng hạn.
Kỷ Chỉ Uyên cười khẩy một tiếng, nói: "Ba, Tô gia phá sản, em vì trả nợ mà phải làm người hầu ở Kỷ gia."
???
Một năm không gặp, khẩu vị của Kỷ Chỉ Uyên mặn mòi vậy luôn?
Nhưng trước mắt cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn, tôi đành phải dịu dàng yếu đuối đồng ý.
Tôi nghĩ bụng dù sao tôi cũng là người phụ nữ mà Kỷ Chỉ Uyên tốn bao nhiêu tiền của mới tìm về được, dù không để tôi ăn không ngồi rồi, thì cũng không đến mức bắt tôi làm việc nặng nhọc chứ.
13
Nhưng rất rõ ràng, Kỷ Chỉ Uyên không có lương tâm.
Buổi sáng, năm giờ tôi đã phải dậy ra vườn tưới cây.
Buổi trưa, tôi phải xách hộp cơm đến công ty đưa cơm cho Kỷ Chỉ Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Buổi tối, tôi lại càng phải đợi Kỷ Chỉ Uyên họp xong, bưng lên một ly sữa nóng, rồi nói "Chúc Kỷ tổng ngủ ngon."
Đến trâu ngựa còn không chăm chỉ bằng tôi ấy chứ.
Nói một cách khác, Kỷ Chỉ Uyên căn bản là chẳng coi tôi ra gì.
Đối với điều này, hệ thống vô cùng hài lòng, nhưng cũng vô cùng đau lòng cho tôi, nói: 【Ký chủ, tôi nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ bảo chủ thần thêm một số 0 đằng sau tiền thưởng của cô.】
Một trăm triệu tệ thêm một số 0 chẳng phải là thành một tỷ tệ rồi sao.
Vốn dĩ còn định khuất phục dưới dâm uy của Kỷ Chỉ Uyên, tôi lập tức giật b.ắ.n mình tỉnh cả ngủ.
Có động lực rồi, tôi rốt cuộc cũng vùng lên được, bưng một ly sữa nóng gõ cửa phòng ngủ của Kỷ Chỉ Uyên.
"Vào đi."
Tôi đẩy cửa ra, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên quấn khăn tắm, những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể anh ta men theo cơ bụng tám múi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm.
"Hệ thống, anh ta không phải là đang dùng mỹ nam kế đó chứ." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hệ thống tỏ vẻ không thể nào, nói: 【Nam chính không tùy tiện đến thế đâu, cô đã đá anh ta rồi, sao anh ta có thể không biết xấu hổ mà mặt dày mày dạn xông lên chứ.】
Cũng đúng.
Kỷ Chỉ Uyên dù sao cũng là nam chính, cho dù có ôm ấp ý đồ xấu xa với tôi, một người hoàn mỹ lương thiện đáng yêu, thì cũng không đến mức vứt bỏ mặt mũi để dùng mỹ nam kế dụ dỗ tôi.
Tôi đưa sữa cho Kỷ Chỉ Uyên, Kỷ Chỉ Uyên uống một hơi cạn sạch, đến nửa con mắt cũng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Tôi tự biết thân biết phận rời đi.
14
Nửa đêm.
Tôi cảm thấy thân thể mình như bị vật nặng gì đó đè lên.
Đợi đến khi mở mắt ra, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên thở dốc đè lên người tôi.
Giọng điệu anh ta tràn ngập vẻ giận dữ, nói: "Chết tiệt, tối nay em rốt cuộc đã bỏ cái gì vào sữa!"
"Thì, thì sữa thôi mà." Chứ còn có thể có cái gì nữa.
Ly sữa này là do chính mắt tôi nhìn thấy lấy ra từ trong thùng, không hề có khả năng bị bỏ thêm thứ gì vào.
"... Kẻ dối trá." Kỷ Chỉ Uyên hung hăng cắn một cái vào vành tai tôi, đầu lưỡi lại chậm rãi mút mát, nóng rực khiến tôi theo bản năng muốn đẩy anh ta ra.
"Là em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm."
Tôi là người trưởng thành rồi, đương nhiên hiểu lời Kỷ Chỉ Uyên nói mang ý nghĩa gì.
Trước khi ngất đi, trong lòng tôi chỉ có một câu này:
Trời đất chứng giám, đó thật sự là sữa tươi nguyên chất mà.
Hai hàng nước mắt của tôi rơi xuống vừa đúng lúc.
Nước mắt tựa như làm bỏng tay Kỷ Chỉ Uyên vậy, anh ta nhéo cằm tôi càng chặt hơn, lạnh giọng chất vấn: "Không phải ban đầu chính em chủ động muốn rời khỏi tôi sao? Bây giờ khóc lóc cái gì?"
"..."
"Hay là nói, bây giờ em hối hận rồi?" Rõ ràng là câu hỏi nghi vấn, nhưng Kỷ Chỉ Uyên lại nói ra một cách chắc nịch vô cùng.
"Loại phụ nữ hám tiền như em, dù em có khóc sưng cả mắt lên, tôi cũng sẽ không thèm liếc em lấy một cái."
"... Vậy anh có thể thả tôi đi được không?" Tôi nhỏ giọng hỏi, kết quả bị Kỷ Chỉ Uyên liếc mắt một cái đã phải ngậm miệng.
"... Thôi vậy, coi như tôi chưa nói gì."
Kỷ Chỉ Uyên lạnh lùng nói: "Bây giờ em có hai lựa chọn, một là, quay lại bên tôi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Hai là, Tô gia phá sản, em bị ép phải ở bên tôi."
"..."
Hai cái này có gì khác nhau sao?
Ồ, vẫn là có khác đấy chứ.
Một cái là tự nguyện, một cái là bị ép buộc.
Tôi vừa chuẩn bị mở miệng chọn cái thứ nhất, hệ thống đã sốt ruột nhảy dựng lên, sợ tôi đồng ý với Kỷ Chỉ Uyên, nói: 【Ký chủ, nhiệm vụ, đừng quên nhiệm vụ của chúng ta.】
Dù sao cũng đã lừa của hệ thống hơn trăm triệu tệ, lương tâm tôi cũng hơi cắn rứt, bèn nói: "Có lựa chọn thứ ba không?"
Ví dụ như Tô gia không phá sản, tôi bị ép ở bên anh ta chẳng hạn.
Kỷ Chỉ Uyên cười khẩy một tiếng, nói: "Ba, Tô gia phá sản, em vì trả nợ mà phải làm người hầu ở Kỷ gia."
???
Một năm không gặp, khẩu vị của Kỷ Chỉ Uyên mặn mòi vậy luôn?
Nhưng trước mắt cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn, tôi đành phải dịu dàng yếu đuối đồng ý.
Tôi nghĩ bụng dù sao tôi cũng là người phụ nữ mà Kỷ Chỉ Uyên tốn bao nhiêu tiền của mới tìm về được, dù không để tôi ăn không ngồi rồi, thì cũng không đến mức bắt tôi làm việc nặng nhọc chứ.
13
Nhưng rất rõ ràng, Kỷ Chỉ Uyên không có lương tâm.
Buổi sáng, năm giờ tôi đã phải dậy ra vườn tưới cây.
Buổi trưa, tôi phải xách hộp cơm đến công ty đưa cơm cho Kỷ Chỉ Uyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Buổi tối, tôi lại càng phải đợi Kỷ Chỉ Uyên họp xong, bưng lên một ly sữa nóng, rồi nói "Chúc Kỷ tổng ngủ ngon."
Đến trâu ngựa còn không chăm chỉ bằng tôi ấy chứ.
Nói một cách khác, Kỷ Chỉ Uyên căn bản là chẳng coi tôi ra gì.
Đối với điều này, hệ thống vô cùng hài lòng, nhưng cũng vô cùng đau lòng cho tôi, nói: 【Ký chủ, tôi nghĩ kỹ rồi, đợi đến khi cô hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ bảo chủ thần thêm một số 0 đằng sau tiền thưởng của cô.】
Một trăm triệu tệ thêm một số 0 chẳng phải là thành một tỷ tệ rồi sao.
Vốn dĩ còn định khuất phục dưới dâm uy của Kỷ Chỉ Uyên, tôi lập tức giật b.ắ.n mình tỉnh cả ngủ.
Có động lực rồi, tôi rốt cuộc cũng vùng lên được, bưng một ly sữa nóng gõ cửa phòng ngủ của Kỷ Chỉ Uyên.
"Vào đi."
Tôi đẩy cửa ra, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên quấn khăn tắm, những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể anh ta men theo cơ bụng tám múi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng biến mất trong chiếc khăn tắm.
"Hệ thống, anh ta không phải là đang dùng mỹ nam kế đó chứ." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hệ thống tỏ vẻ không thể nào, nói: 【Nam chính không tùy tiện đến thế đâu, cô đã đá anh ta rồi, sao anh ta có thể không biết xấu hổ mà mặt dày mày dạn xông lên chứ.】
Cũng đúng.
Kỷ Chỉ Uyên dù sao cũng là nam chính, cho dù có ôm ấp ý đồ xấu xa với tôi, một người hoàn mỹ lương thiện đáng yêu, thì cũng không đến mức vứt bỏ mặt mũi để dùng mỹ nam kế dụ dỗ tôi.
Tôi đưa sữa cho Kỷ Chỉ Uyên, Kỷ Chỉ Uyên uống một hơi cạn sạch, đến nửa con mắt cũng chẳng thèm liếc tôi lấy một cái.
Tôi tự biết thân biết phận rời đi.
14
Nửa đêm.
Tôi cảm thấy thân thể mình như bị vật nặng gì đó đè lên.
Đợi đến khi mở mắt ra, liền thấy Kỷ Chỉ Uyên thở dốc đè lên người tôi.
Giọng điệu anh ta tràn ngập vẻ giận dữ, nói: "Chết tiệt, tối nay em rốt cuộc đã bỏ cái gì vào sữa!"
"Thì, thì sữa thôi mà." Chứ còn có thể có cái gì nữa.
Ly sữa này là do chính mắt tôi nhìn thấy lấy ra từ trong thùng, không hề có khả năng bị bỏ thêm thứ gì vào.
"... Kẻ dối trá." Kỷ Chỉ Uyên hung hăng cắn một cái vào vành tai tôi, đầu lưỡi lại chậm rãi mút mát, nóng rực khiến tôi theo bản năng muốn đẩy anh ta ra.
"Là em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm."
Tôi là người trưởng thành rồi, đương nhiên hiểu lời Kỷ Chỉ Uyên nói mang ý nghĩa gì.
Trước khi ngất đi, trong lòng tôi chỉ có một câu này:
Trời đất chứng giám, đó thật sự là sữa tươi nguyên chất mà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro