Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 1
Trĩ Tửu
2025-03-10 08:30:13
1
Sau khi trói định hệ thống, tôi mới biết mình là nữ phụ ham tiền trong một cuốn tiểu thuyết.
Theo cốt truyện, tôi chê bai nam chính nghèo hèn, ruồng rẫy anh ta khi anh ta phá sản, đợi đến khi nam chính thành công trở lại, tôi lại mặt dày mày dạn cầu xin quay lại, cuối cùng thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.
"Nghe có vẻ không hay lắm." Đọc xong cốt truyện, tôi không khỏi nhíu mày.
Hệ thống tưởng tôi không nỡ đá nam chính – người sau này sẽ thành công và giàu có, bèn dịu giọng an ủi: 【Yên tâm đi, chỉ cần đá nam chính, hệ thống sẽ thưởng cho cô một trăm triệu tệ, kiếm được nhiều hơn làm chó l.i.ế.m cho nam chính nhiều.】
Thấy hệ thống hình như hiểu lầm gì đó, tôi yếu ớt lên tiếng: "Ý tôi là, ban đầu là tôi theo đuổi Kỷ Chỉ Uyên, giờ anh ta phá sản tôi lại đá anh ta, có hơi không hay thì phải."
Hệ thống im lặng, nó ngập ngừng một lát rồi nói: 【… Cô chỉ là một nữ phụ hám tiền thôi, không có đạo đức gì đâu.】
"À." Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu.
Hệ thống thấy tôi hiểu chuyện như vậy, hứng khởi nói: 【Lát nữa nam chính về, cô nhất định phải nghĩ mọi cách sỉ nhục anh ta, hành hạ anh ta, tốt nhất là bắt anh ta quỳ xuống cầu xin cô đừng đi!】
Hệ thống càng nói càng hăng, nó nói: 【Đương nhiên, dù nam chính có níu kéo thế nào, cô cũng phải dứt áo ra đi không ngoảnh đầu lại.】
"Tôi hiểu rồi!"
2
Hai giờ sáng.
Kỷ Chỉ Uyên cuối cùng cũng về.
Tôi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt có phần né tránh của anh ta.
Trong mắt anh ta đầy tơ máu, trông như mấy ngày liền chưa được chợp mắt.
Cũng phải thôi, công ty phá sản, Kỷ Chỉ Uyên với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, trách nhiệm không thể chối bỏ, đương nhiên cũng tiều tụy tinh thần.
Yết hầu anh ta khẽ động, nhìn tôi muốn nói lại thôi.
【Đúng, chính là lúc này.】 Hệ thống nắm chặt bàn tay không tồn tại, kích động nói, 【Tát cho anh ta một cái, vô lý chất vấn anh ta tại sao về muộn như vậy.】
"Như vậy không hay lắm." Tôi do dự.
Kỷ Chỉ Uyên thức trắng mấy đêm vất vả lắm mới về đến nhà, là một người biết điều, dù có chia tay cũng nên giữ thể diện, sao có thể đanh đá như đàn bà chanh chua mà chất vấn anh ta được chứ.
【Một trăm triệu tệ.】
"…"
Được thôi, quả thật là động lòng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Chỉ Uyên, lấy hết dũng khí, đồng thời giơ hai tay lên tát mạnh vào mặt Kỷ Chỉ Uyên.
"Bốp——"
Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Vừa chạm phải đôi mắt đỏ hoe của Kỷ Chỉ Uyên, tôi đã chột dạ, rõ ràng là đánh vào mặt anh ta, tôi lại nhịn không được muốn khóc.
"Anh, anh sao lại về muộn như vậy?" Tôi cố gắng làm cho giọng chất vấn của mình lớn hơn, "Có phải anh không cần em nữa rồi không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói đến nửa câu sau, tôi thật sự bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Chỉ Uyên dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Nếu không phải lúc đầu tôi mê muội sắc đẹp, tôi cũng sẽ không mặt dày mày dạn quấn lấy Kỷ Chỉ Uyên.
Dù anh ta siêu giàu đi chăng nữa cũng không được.
Tôi sợ Kỷ Chỉ Uyên đánh mình, thế là thuận theo lực đạo ôm chặt lấy anh ta, nghẹn ngào khóc lóc: "Anh có biết em ở một mình sợ lắm không."
Hệ thống: ?
【Ký chủ, đây không phải là cốt truyện đã nói trước.】 Hệ thống nóng nảy nhảy dựng lên, nói, 【Bây giờ cô phải buông lời cay nghiệt sỉ nhục anh ta, để anh ta hắc hóa mới phải.】
"…"
Hệ thống thấy tôi không có phản ứng, lại một lần nữa nhắc nhở: 【Một trăm triệu tệ.】
À đúng.
Tôi còn phải đi theo cốt truyện.
Tôi đẩy Kỷ Chỉ Uyên ra, hít hít mũi.
Chưa kịp nói gì, Kỷ Chỉ Uyên đã lại một lần nữa ôm chặt lấy tôi, như thể muốn hòa tan tôi vào m.á.u thịt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Sẽ không đâu.”
"Công ty dạo gần đây xảy ra chút vấn đề." Kỷ Chỉ Uyên cúi đầu hôn lên trán tôi, "Nhưng không sao đâu."
Kỷ Chỉ Uyên buông tôi ra, từ chỗ tủ giày xách lên một cái túi.
【Đề nghị chia tay, nhanh lên, đề nghị chia tay!】 Hệ thống thấy tôi vẫn không mở miệng, nhắc nhở, 【Một trăm triệu tệ!】
"Trước đây em từng nói với anh, em rất thích loại túi này, em thấy gần đây lại ra mẫu mới——" Lời Kỷ Chỉ Uyên còn chưa nói hết, tôi đã nói với anh ta:
"Chúng ta chia tay đi."
Tay Kỷ Chỉ Uyên đang cầm túi đồ hiệu cứng đờ giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn tôi không thể tin nổi: "Lý do?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của Kỷ Chỉ Uyên, nói: "Anh không cần giấu tôi nữa, anh phá sản rồi."
Hô hấp của Kỷ Chỉ Uyên nghẹn lại.
Trong ánh mắt của Kỷ Chỉ Uyên, tôi lôi ra trang sức và túi xách anh ta mua cho tôi, ném tất cả xuống đất.
"Bây giờ anh không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn."
"Chỉ vì anh phá sản sao?" Kỷ Chỉ Uyên hỏi tôi.
"Đúng."
Nói xong câu này, tôi liền xách vali hành lý đã sớm thu dọn xong đi đến chỗ tủ giày.
"Những thứ này——" Kỷ Chỉ Uyên gọi tôi lại.
"Đồ anh cho tôi tôi thấy bẩn, không cần nữa."
【Ký chủ!】 Hệ thống nhịn không được gọi tôi một tiếng.
Ngay khi tôi tưởng hệ thống sẽ ngăn cản tôi——
Hệ thống khen ngợi: 【Cô đúng là ký chủ tuyệt vời nhất mà tôi từng dẫn dắt!】
Sau khi trói định hệ thống, tôi mới biết mình là nữ phụ ham tiền trong một cuốn tiểu thuyết.
Theo cốt truyện, tôi chê bai nam chính nghèo hèn, ruồng rẫy anh ta khi anh ta phá sản, đợi đến khi nam chính thành công trở lại, tôi lại mặt dày mày dạn cầu xin quay lại, cuối cùng thân bại danh liệt, nhà tan cửa nát.
"Nghe có vẻ không hay lắm." Đọc xong cốt truyện, tôi không khỏi nhíu mày.
Hệ thống tưởng tôi không nỡ đá nam chính – người sau này sẽ thành công và giàu có, bèn dịu giọng an ủi: 【Yên tâm đi, chỉ cần đá nam chính, hệ thống sẽ thưởng cho cô một trăm triệu tệ, kiếm được nhiều hơn làm chó l.i.ế.m cho nam chính nhiều.】
Thấy hệ thống hình như hiểu lầm gì đó, tôi yếu ớt lên tiếng: "Ý tôi là, ban đầu là tôi theo đuổi Kỷ Chỉ Uyên, giờ anh ta phá sản tôi lại đá anh ta, có hơi không hay thì phải."
Hệ thống im lặng, nó ngập ngừng một lát rồi nói: 【… Cô chỉ là một nữ phụ hám tiền thôi, không có đạo đức gì đâu.】
"À." Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu.
Hệ thống thấy tôi hiểu chuyện như vậy, hứng khởi nói: 【Lát nữa nam chính về, cô nhất định phải nghĩ mọi cách sỉ nhục anh ta, hành hạ anh ta, tốt nhất là bắt anh ta quỳ xuống cầu xin cô đừng đi!】
Hệ thống càng nói càng hăng, nó nói: 【Đương nhiên, dù nam chính có níu kéo thế nào, cô cũng phải dứt áo ra đi không ngoảnh đầu lại.】
"Tôi hiểu rồi!"
2
Hai giờ sáng.
Kỷ Chỉ Uyên cuối cùng cũng về.
Tôi ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt có phần né tránh của anh ta.
Trong mắt anh ta đầy tơ máu, trông như mấy ngày liền chưa được chợp mắt.
Cũng phải thôi, công ty phá sản, Kỷ Chỉ Uyên với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, trách nhiệm không thể chối bỏ, đương nhiên cũng tiều tụy tinh thần.
Yết hầu anh ta khẽ động, nhìn tôi muốn nói lại thôi.
【Đúng, chính là lúc này.】 Hệ thống nắm chặt bàn tay không tồn tại, kích động nói, 【Tát cho anh ta một cái, vô lý chất vấn anh ta tại sao về muộn như vậy.】
"Như vậy không hay lắm." Tôi do dự.
Kỷ Chỉ Uyên thức trắng mấy đêm vất vả lắm mới về đến nhà, là một người biết điều, dù có chia tay cũng nên giữ thể diện, sao có thể đanh đá như đàn bà chanh chua mà chất vấn anh ta được chứ.
【Một trăm triệu tệ.】
"…"
Được thôi, quả thật là động lòng.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Kỷ Chỉ Uyên, lấy hết dũng khí, đồng thời giơ hai tay lên tát mạnh vào mặt Kỷ Chỉ Uyên.
"Bốp——"
Âm thanh giòn tan vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Vừa chạm phải đôi mắt đỏ hoe của Kỷ Chỉ Uyên, tôi đã chột dạ, rõ ràng là đánh vào mặt anh ta, tôi lại nhịn không được muốn khóc.
"Anh, anh sao lại về muộn như vậy?" Tôi cố gắng làm cho giọng chất vấn của mình lớn hơn, "Có phải anh không cần em nữa rồi không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nói đến nửa câu sau, tôi thật sự bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Chỉ Uyên dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Nếu không phải lúc đầu tôi mê muội sắc đẹp, tôi cũng sẽ không mặt dày mày dạn quấn lấy Kỷ Chỉ Uyên.
Dù anh ta siêu giàu đi chăng nữa cũng không được.
Tôi sợ Kỷ Chỉ Uyên đánh mình, thế là thuận theo lực đạo ôm chặt lấy anh ta, nghẹn ngào khóc lóc: "Anh có biết em ở một mình sợ lắm không."
Hệ thống: ?
【Ký chủ, đây không phải là cốt truyện đã nói trước.】 Hệ thống nóng nảy nhảy dựng lên, nói, 【Bây giờ cô phải buông lời cay nghiệt sỉ nhục anh ta, để anh ta hắc hóa mới phải.】
"…"
Hệ thống thấy tôi không có phản ứng, lại một lần nữa nhắc nhở: 【Một trăm triệu tệ.】
À đúng.
Tôi còn phải đi theo cốt truyện.
Tôi đẩy Kỷ Chỉ Uyên ra, hít hít mũi.
Chưa kịp nói gì, Kỷ Chỉ Uyên đã lại một lần nữa ôm chặt lấy tôi, như thể muốn hòa tan tôi vào m.á.u thịt, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Sẽ không đâu.”
"Công ty dạo gần đây xảy ra chút vấn đề." Kỷ Chỉ Uyên cúi đầu hôn lên trán tôi, "Nhưng không sao đâu."
Kỷ Chỉ Uyên buông tôi ra, từ chỗ tủ giày xách lên một cái túi.
【Đề nghị chia tay, nhanh lên, đề nghị chia tay!】 Hệ thống thấy tôi vẫn không mở miệng, nhắc nhở, 【Một trăm triệu tệ!】
"Trước đây em từng nói với anh, em rất thích loại túi này, em thấy gần đây lại ra mẫu mới——" Lời Kỷ Chỉ Uyên còn chưa nói hết, tôi đã nói với anh ta:
"Chúng ta chia tay đi."
Tay Kỷ Chỉ Uyên đang cầm túi đồ hiệu cứng đờ giữa không trung, ngẩng đầu lên nhìn tôi không thể tin nổi: "Lý do?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hơi đỏ của Kỷ Chỉ Uyên, nói: "Anh không cần giấu tôi nữa, anh phá sản rồi."
Hô hấp của Kỷ Chỉ Uyên nghẹn lại.
Trong ánh mắt của Kỷ Chỉ Uyên, tôi lôi ra trang sức và túi xách anh ta mua cho tôi, ném tất cả xuống đất.
"Bây giờ anh không thể cho tôi cuộc sống mà tôi muốn."
"Chỉ vì anh phá sản sao?" Kỷ Chỉ Uyên hỏi tôi.
"Đúng."
Nói xong câu này, tôi liền xách vali hành lý đã sớm thu dọn xong đi đến chỗ tủ giày.
"Những thứ này——" Kỷ Chỉ Uyên gọi tôi lại.
"Đồ anh cho tôi tôi thấy bẩn, không cần nữa."
【Ký chủ!】 Hệ thống nhịn không được gọi tôi một tiếng.
Ngay khi tôi tưởng hệ thống sẽ ngăn cản tôi——
Hệ thống khen ngợi: 【Cô đúng là ký chủ tuyệt vời nhất mà tôi từng dẫn dắt!】
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro