Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 5

Trĩ Tửu

2025-03-10 08:30:13

Ủa khoan, Kỷ Chỉ Uyên có nghèo bao giờ đâu.

Chưa bàn đến chuyện Kỷ Chỉ Uyên phá sản, chỉ tính riêng việc anh ta cầm của tôi bao nhiêu túi xách với trang sức, ít nhất cũng phải mấy chục triệu tệ, thế này mà là nghèo cái nỗi gì.

Ngược lại tôi mới nghèo ấy.

Tôi muốn khóc không ra nước mắt, trước khi gửi thẻ ngân hàng cho Kỷ Chỉ Uyên, tôi lặng lẽ viết thêm đoạn cuối vào giấy viết thư.

—— Nếu em không bị ung thư, có lẽ chúng ta đã sớm kết hôn rồi.

—— Em rất tiếc vì đã không thể ở bên cạnh anh lúc anh cần em nhất.

—— Nếu có thể, em hy vọng kiếp sau chúng ta vẫn có thể ở bên nhau.

Đây là đoạn cuối cùng tôi có thể cứu vãn bản thân mình rồi.

Làm xong tất cả, tôi mới yên tâm để anh shipper mang tập tài liệu đi.

Hệ thống thấy tôi coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng như vậy, bèn đề nghị: 【Ký chủ, nam chính thành công còn cần ba năm nữa, hay là nhân lúc ba năm này chúng ta đi nghỉ dưỡng cho khỏe đi?】

"Tôi không có tâm trạng." Tôi ngẩng mặt lên trời góc bốn lăm độ, để nước mắt rơi xuống vừa đúng lúc, nói, "Bây giờ tôi chẳng còn hứng thú với thứ gì nữa."

Hệ thống an ủi tôi: 【Ký chủ, cô đừng từ bỏ bản thân, đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ, cô còn có thể giả c.h.ế.t để thoát thân mà.】

"Nhưng tôi đã mất đi người yêu tôi nhất rồi." Tôi nhẹ giọng nói, "Bây giờ tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh thôi, nghe nói gần đây có một hòn đảo hoang đang được bán đấu giá..."

【Hệ thống này mua cho cô!】 Hệ thống vung tay hào phóng, mong chờ hỏi tôi, 【Ký chủ như vậy cô có vui hơn chút nào không?】

Tôi sầu bi gật đầu.

"Tạm được."

11

Chẳng biết ông trời đã rót cho hệ thống bao nhiêu tiền nữa, năm nay tôi lắt nhắt lừa... à nhầm, lấy của hệ thống được mấy trăm triệu tệ, vượt xa cả một trăm triệu tệ tiền thưởng hệ thống cho tôi.

Hệ thống luôn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng lại không nói ra được.

Nó quy kết tất cả là do mình quá nhạy cảm thôi.

Tôi đeo kính râm nằm trên ghế tắm nắng, lim dim mắt nhìn đàn hải âu bay lượn phía xa.

Cuộc sống này trôi qua thật sự quá đỗi nhàn nhã.

Đến nỗi khi phát hiện ra hải âu biến thành máy bay trực thăng tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Mắt thấy máy bay trực thăng hạ cánh xuống bãi cát, hệ thống cũng nhận ra có gì đó không đúng.

【Khí thế mạnh ghê!】 Nó cảm thán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Chuyện gì vậy?"

Theo lý thuyết, hòn đảo nhỏ này, tôi cũng chỉ nói cho Tô Lê Hòa và ông bố rẻ tiền của tôi biết thôi, mà ông bố rẻ tiền kia thì thường chẳng quản tôi, chẳng lẽ là Tô Lê Hòa tới?

Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm vào máy bay trực thăng, giây tiếp theo, hệ thống đột nhiên hét lớn.

【Ký chủ chạy mau! Đó là nam chính đó!】

Má ơi!

Không phải đã nói là ba năm nữa sao, sao mới một năm Kỷ Chỉ Uyên đã tìm được tôi rồi.

Tôi vốn đã tính toán kỹ rồi, đợi đến năm cuối cùng tôi sẽ giả bộ mình bệnh nặng sắp chết, cho dù Kỷ Chỉ Uyên có nhìn thấy cũng chỉ đau lòng cho tôi thôi, chứ không phải là tình cảnh này.

—— Tôi nhàn nhã nằm trên ghế tắm nắng, sung sướng uống nước dừa tươi đi nghỉ mát.

Cái này dù Kỷ Chỉ Uyên có mù mắt cũng sẽ nhận ra tôi đang lừa anh ta.

Tôi xong đời rồi.

12

Kỷ Chỉ Uyên vẫn là trói tôi về.

Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói chặt trên giường.

Tôi liều mạng nháy mắt ra hiệu với hệ thống, hy vọng hệ thống có thể điều chỉnh cơ chế thân thể của tôi, khiến tôi mắc bệnh nặng thật.

Hệ thống nhận ra ý đồ của tôi, lơ lửng bên tai tôi, nhỏ giọng nói: 【... Ký chủ ngại quá, năng lượng của tôi dùng hết rồi, hơn nữa tôi sợ nam chính bây giờ lắm, tôi chuồn trước đây.

Cậu sợ chắc tôi thì không?

Tôi rất muốn trực tiếp mở miệng chất vấn hệ thống, nhưng với kinh nghiệm quen biết Kỷ Chỉ Uyên bao nhiêu năm nay, giác quan thứ sáu mách bảo tôi rằng, Kỷ Chỉ Uyên nhất định đang giám thị nhất cử nhất động của tôi.

Tôi thấy hệ thống không hề ngoảnh đầu rời đi, bèn rũ mắt xuống lộ ra chiếc cổ trắng ngần yếu ớt.

Tiếng nức nở khe khẽ vang lên trong phòng.

3...

Tôi đếm thầm trong lòng.

2...

1.

Giây tiếp theo, cửa "tạch" một tiếng bị người ta từ bên ngoài mở ra.

Kỷ Chỉ Uyên sau một năm không gặp, đường nét gương mặt càng thêm sắc bén, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi tựa như hóa thành vật chất hữu hình, khiến tôi không khỏi rụt người lại.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Số ký tự: 0