Sau Khi Nam Chủ Phá Sản, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
Chương 4
Trĩ Tửu
2025-03-10 08:30:13
8
Giọng điệu của Kỷ Chỉ Uyên mang tính công kích quá mạnh, điều này khiến hệ thống lơ lửng trên không trung không khỏi sợ hãi trốn ra sau lưng tôi.
"Không có." Tôi nói, "Trong lòng tôi, anh vẫn luôn là người tài giỏi toàn năng."
Câu nói này trong khung cảnh này tự dưng thêm vào chút châm biếm.
Nếu Kỷ Chỉ Uyên thật sự tài giỏi toàn năng, vậy thì công ty đã không phá sản, mà tôi cũng đã không rời bỏ anh ta.
Kỷ Chỉ Uyên vừa chuẩn bị nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói nhỏ đến mức khó nghe của tôi.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng đủ để Kỷ Chỉ Uyên nghe rõ ràng.
"Tôi chỉ là muốn giúp anh mà thôi."
Hô hấp của Kỷ Chỉ Uyên nghẹn lại.
"Nếu, em nói xem nếu như." Kỷ Chỉ Uyên hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, hỏi tôi, "Nếu như sau này anh có tiền rồi, em còn bằng lòng ở bên anh không?"
Thấy chưa, đàn ông đúng là loại sinh vật thích tự chuốc khổ vào người.
Hồi trước tôi quấn lấy anh ta, anh ta lạnh nhạt thờ ơ với tôi, bây giờ thì hay rồi, tôi lựa chọn rời đi, anh ta lại hối hận.
Nhưng tôi, người phải trở thành bạch nguyệt quang mà Kỷ Chỉ Uyên ngày đêm mong nhớ, đương nhiên không thể trực tiếp nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Tôi ở chỗ Kỷ Chỉ Uyên không nhìn thấy hung hăng véo mình một cái, ép mình gượng gạo nặn ra hai giọt nước mắt, nói: "Sẽ không đâu."
Tôi mấp máy môi, muốn nói lại thôi: "Thật ra tôi……"
Nhưng giây tiếp theo, tôi như thể nhớ ra gì đó, lời nói chợt ngừng lại, giọng nói nhỏ dần:
"Người hám tiền như tôi, căn bản không xứng với anh."
9
Kỷ Chỉ Uyên không nhận thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi ngồi trong căn biệt thự rộng tám trăm mét vuông, khóc đến thương tâm.
"Hệ thống, cậu nói xem có phải anh ta thật sự hết yêu tôi rồi đúng không."
【Ký chủ cô đừng nghĩ như vậy, tuy rằng cô mất đi đàn ông, nhưng cô lại có được tiền mà.】 Hệ thống cố gắng tìm kiếm trong kho dữ liệu những lời an ủi tôi.
Tôi không lộ vẻ gì chỉ đem dòng chữ "Làm thế nào để dỗ dành một người phụ nữ" trên máy tính bảng đặt trước mắt hệ thống.
Trong đó đập vào mắt chính là ba chữ dùng tiền đập.
Hệ thống suy nghĩ sâu xa một lát, nói: 【Ký chủ, tuy rằng tiền không mua được niềm vui của cô, nhưng tôi chỉ có tiền thôi.
【Mười triệu tệ đã chuyển vào tài khoản của cô rồi.】
"Tôi không muốn nhiều thật nhiều tiền, tôi chỉ muốn thật nhiều thật nhiều tình yêu thôi." Tôi nghiêng đầu, giọng nói càng thêm đau lòng.
【Năm mươi triệu tệ.】
"Tuy rằng Kỷ Chỉ Uyên rời bỏ tôi, nhưng không sao cả, tôi nhất định sẽ phấn chấn lên, bao dưỡng thêm nhiều nam người mẫu hơn."
Hệ thống thấy cuối cùng tôi cũng không còn buồn xuân thương thu nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Nó tiến lại gần liền thấy tôi đang không ngừng viết viết cái gì đó trên bàn.
Đợi đến khi nó đọc rõ ràng nét chữ, hệ thống kinh hoàng hét lên: 【Ký chủ, cô bị ung thư á?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nó còn quét toàn thân tôi một lượt rồi mới nói: 【Không thể nào! Lẽ nào hệ thống của tôi gặp trục trặc rồi?】
Tôi viết nốt đoạn cuối rồi nói với hệ thống: “Cậu có thể giúp tôi làm giả giấy báo tử được không?"
【Ký chủ muốn cái này để làm gì?】
Để trở thành bạch nguyệt quang mà Kỷ Chỉ Uyên chạm vào là đau ấy mà.
Tôi buồn bã nói: "Bây giờ tôi chẳng có quyền lực hay thế lực gì cả, nếu sau này Kỷ Chỉ Uyên nhớ thù, muốn trả thù tôi, dù tôi có nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng."
Câu này là thật lòng đấy.
Theo cốt truyện Long Ngạo Thiên, nam chính cuối cùng sẽ hung hăng vả mặt những kẻ đã từng coi thường mình.
Mà tôi, kẻ vừa đá anh ta ngay khi anh ta phá sản, đương nhiên sẽ là người hứng chịu pháo hỏa hào quang nhân vật chính đầu tiên.
【Vậy nên tôi mới bảo Tô gia nhận cô về đấy.】 Hệ thống không hiểu, nói, 【Cô vốn dĩ là thiên kim thật sự của Tô gia mà.】
"Hả?"
Tôi đơ người.
10
Cẩu huyết.
Quá cẩu huyết.
"Vậy, chẳng lẽ Tô Lê Hòa thật sự là chị ruột của tôi?"
【Đúng vậy.】 Hệ thống gật đầu, nói, 【Nếu không thân phận cô chỉ là cô nhi thì không xứng yêu đương với nam chính đâu.】
"..."
Hệ thống nói chuyện khó nghe thật đấy.
Nhưng nghĩ đến việc nó đã cho tôi tận hơn một trăm triệu tệ, tôi miễn cưỡng tha thứ cho nó vậy.
【Kỷ Chỉ Uyên là con cưng của trời, chỉ cần là người bên cạnh anh ta, bất kể nam hay nữ, thân phận đều không phú thì cũng quý, huống chi cô còn là bạn gái anh ta.】
...
Tôi vẫn luôn nghĩ mình là dân đen chính hiệu chứ.
Giờ hệ thống nói vậy, tôi vội vàng hỏi tới: "Vậy sau này tôi có quyền thừa kế Tô gia không?"
Dù chỉ là một phần nhỏ thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.
【Có chứ.】 Hệ thống đáp, 【Cô không chỉ có thể thừa kế món nợ hàng trăm triệu tệ của Tô thị, mà còn bởi vì là người của Tô gia, bị đám chủ nợ c.h.é.m c.h.ế.t tươi đó.】
"..."
"Vậy tôi có thể từ chối nhận tổ quy tông không?" Tôi yếu ớt hỏi.
【Không được.】 Hệ thống từ chối thẳng thừng, 【Đây cũng là một phần của nhiệm vụ.】
【Theo cốt truyện, lúc cô c.h.ế.t sẽ gặp được nam chính, rồi sám hối với anh ta, cuối cùng khiến nam chính nói ra câu thoại kinh điển kia.】
"Câu thoại gì cơ?"
【"Chớ khinh thiếu niên nghèo".】
...
Giọng điệu của Kỷ Chỉ Uyên mang tính công kích quá mạnh, điều này khiến hệ thống lơ lửng trên không trung không khỏi sợ hãi trốn ra sau lưng tôi.
"Không có." Tôi nói, "Trong lòng tôi, anh vẫn luôn là người tài giỏi toàn năng."
Câu nói này trong khung cảnh này tự dưng thêm vào chút châm biếm.
Nếu Kỷ Chỉ Uyên thật sự tài giỏi toàn năng, vậy thì công ty đã không phá sản, mà tôi cũng đã không rời bỏ anh ta.
Kỷ Chỉ Uyên vừa chuẩn bị nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói nhỏ đến mức khó nghe của tôi.
Giọng nói rất nhẹ, nhưng đủ để Kỷ Chỉ Uyên nghe rõ ràng.
"Tôi chỉ là muốn giúp anh mà thôi."
Hô hấp của Kỷ Chỉ Uyên nghẹn lại.
"Nếu, em nói xem nếu như." Kỷ Chỉ Uyên hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm, hỏi tôi, "Nếu như sau này anh có tiền rồi, em còn bằng lòng ở bên anh không?"
Thấy chưa, đàn ông đúng là loại sinh vật thích tự chuốc khổ vào người.
Hồi trước tôi quấn lấy anh ta, anh ta lạnh nhạt thờ ơ với tôi, bây giờ thì hay rồi, tôi lựa chọn rời đi, anh ta lại hối hận.
Nhưng tôi, người phải trở thành bạch nguyệt quang mà Kỷ Chỉ Uyên ngày đêm mong nhớ, đương nhiên không thể trực tiếp nói ra suy nghĩ thật lòng của mình.
Tôi ở chỗ Kỷ Chỉ Uyên không nhìn thấy hung hăng véo mình một cái, ép mình gượng gạo nặn ra hai giọt nước mắt, nói: "Sẽ không đâu."
Tôi mấp máy môi, muốn nói lại thôi: "Thật ra tôi……"
Nhưng giây tiếp theo, tôi như thể nhớ ra gì đó, lời nói chợt ngừng lại, giọng nói nhỏ dần:
"Người hám tiền như tôi, căn bản không xứng với anh."
9
Kỷ Chỉ Uyên không nhận thẻ ngân hàng của tôi.
Tôi ngồi trong căn biệt thự rộng tám trăm mét vuông, khóc đến thương tâm.
"Hệ thống, cậu nói xem có phải anh ta thật sự hết yêu tôi rồi đúng không."
【Ký chủ cô đừng nghĩ như vậy, tuy rằng cô mất đi đàn ông, nhưng cô lại có được tiền mà.】 Hệ thống cố gắng tìm kiếm trong kho dữ liệu những lời an ủi tôi.
Tôi không lộ vẻ gì chỉ đem dòng chữ "Làm thế nào để dỗ dành một người phụ nữ" trên máy tính bảng đặt trước mắt hệ thống.
Trong đó đập vào mắt chính là ba chữ dùng tiền đập.
Hệ thống suy nghĩ sâu xa một lát, nói: 【Ký chủ, tuy rằng tiền không mua được niềm vui của cô, nhưng tôi chỉ có tiền thôi.
【Mười triệu tệ đã chuyển vào tài khoản của cô rồi.】
"Tôi không muốn nhiều thật nhiều tiền, tôi chỉ muốn thật nhiều thật nhiều tình yêu thôi." Tôi nghiêng đầu, giọng nói càng thêm đau lòng.
【Năm mươi triệu tệ.】
"Tuy rằng Kỷ Chỉ Uyên rời bỏ tôi, nhưng không sao cả, tôi nhất định sẽ phấn chấn lên, bao dưỡng thêm nhiều nam người mẫu hơn."
Hệ thống thấy cuối cùng tôi cũng không còn buồn xuân thương thu nữa, thở phào nhẹ nhõm.
Nó tiến lại gần liền thấy tôi đang không ngừng viết viết cái gì đó trên bàn.
Đợi đến khi nó đọc rõ ràng nét chữ, hệ thống kinh hoàng hét lên: 【Ký chủ, cô bị ung thư á?!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nó còn quét toàn thân tôi một lượt rồi mới nói: 【Không thể nào! Lẽ nào hệ thống của tôi gặp trục trặc rồi?】
Tôi viết nốt đoạn cuối rồi nói với hệ thống: “Cậu có thể giúp tôi làm giả giấy báo tử được không?"
【Ký chủ muốn cái này để làm gì?】
Để trở thành bạch nguyệt quang mà Kỷ Chỉ Uyên chạm vào là đau ấy mà.
Tôi buồn bã nói: "Bây giờ tôi chẳng có quyền lực hay thế lực gì cả, nếu sau này Kỷ Chỉ Uyên nhớ thù, muốn trả thù tôi, dù tôi có nhiều tiền đến mấy cũng vô dụng."
Câu này là thật lòng đấy.
Theo cốt truyện Long Ngạo Thiên, nam chính cuối cùng sẽ hung hăng vả mặt những kẻ đã từng coi thường mình.
Mà tôi, kẻ vừa đá anh ta ngay khi anh ta phá sản, đương nhiên sẽ là người hứng chịu pháo hỏa hào quang nhân vật chính đầu tiên.
【Vậy nên tôi mới bảo Tô gia nhận cô về đấy.】 Hệ thống không hiểu, nói, 【Cô vốn dĩ là thiên kim thật sự của Tô gia mà.】
"Hả?"
Tôi đơ người.
10
Cẩu huyết.
Quá cẩu huyết.
"Vậy, chẳng lẽ Tô Lê Hòa thật sự là chị ruột của tôi?"
【Đúng vậy.】 Hệ thống gật đầu, nói, 【Nếu không thân phận cô chỉ là cô nhi thì không xứng yêu đương với nam chính đâu.】
"..."
Hệ thống nói chuyện khó nghe thật đấy.
Nhưng nghĩ đến việc nó đã cho tôi tận hơn một trăm triệu tệ, tôi miễn cưỡng tha thứ cho nó vậy.
【Kỷ Chỉ Uyên là con cưng của trời, chỉ cần là người bên cạnh anh ta, bất kể nam hay nữ, thân phận đều không phú thì cũng quý, huống chi cô còn là bạn gái anh ta.】
...
Tôi vẫn luôn nghĩ mình là dân đen chính hiệu chứ.
Giờ hệ thống nói vậy, tôi vội vàng hỏi tới: "Vậy sau này tôi có quyền thừa kế Tô gia không?"
Dù chỉ là một phần nhỏ thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.
【Có chứ.】 Hệ thống đáp, 【Cô không chỉ có thể thừa kế món nợ hàng trăm triệu tệ của Tô thị, mà còn bởi vì là người của Tô gia, bị đám chủ nợ c.h.é.m c.h.ế.t tươi đó.】
"..."
"Vậy tôi có thể từ chối nhận tổ quy tông không?" Tôi yếu ớt hỏi.
【Không được.】 Hệ thống từ chối thẳng thừng, 【Đây cũng là một phần của nhiệm vụ.】
【Theo cốt truyện, lúc cô c.h.ế.t sẽ gặp được nam chính, rồi sám hối với anh ta, cuối cùng khiến nam chính nói ra câu thoại kinh điển kia.】
"Câu thoại gì cơ?"
【"Chớ khinh thiếu niên nghèo".】
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro