Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 86
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Phó Nhiêu đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, đối với chuyện này cũng coi như nhìn thoáng, không phẫn nộ như trong tưởng tượng, chỉ bình tĩnh nói: “Khôn Nhi, đệ biết kẻ sĩ có thể c.h.ế.t không thể chịu nhục, chẳng phải cũng biết “Câu Tiễn nằm gai nếm mật, 3000 bộ giáp cũng có thể nuốt Ngô” sao?” Phó Khôn sửng sốt.
“Muốn dẹp tan tin đồn nhảm, không phải dựa vào việc trốn tránh, mà phải đối mặt trực diện, chờ một ngày kia, đệ đứng đủ cao, để những người đó nhìn đệ, tất nhiên họ sẽ câm miệng, nếu không, bất luận đệ trốn đi đâu, chẳng qua cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, nếu đệ không học được sự ẩn nhẫn, đời này sẽ không thành chuyện lớn được! Một hai câu bàn tán mà đệ đã khó chịu, sau này sao đệ lên triều đình chịu đựng gió thổi mưa xối được? Sao có thể kế thừa di chí của tổ phụ?”
“Nếu đệ không đến Quốc Tử Giám, sau này cũng không cần đọc sách nữa, chi bằng chúng ta thu dọn hành lý trở về Thanh Châu sớm một chút, mở một cửa hàng cưới một người vợ, dương dương tự đắc, cũng là chuyện may mắn.”
Phó Nhiêu ném lại lời này rồi đi về hướng hậu viện.
Sở dĩ Quốc Tử Giám được xưng là học phủ đệ nhất thiên hạ là vì chỗ này danh sư đầy đường, cùng với mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều, mỗi năm luôn có quan thi đỗ đi ra từ Quốc Tử Giám, tỷ lệ đỗ đạt của sinh đồ(*) Quốc Tử Giám không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với nơi khác.
(*)Sinh đồ: từ chỉ học sinh thời xưa
Lúc trước nàng tốn tâm cơ cáo ngự trạng đều không phải vì chút tiền tài ấy, mà là thay đệ đệ giành được một cái thang lên trời.
Sinh đồ Quốc Tử Giám không phú cũng quý, đệ đệ kết bạn với bọn họ, ngày nào đó thật sự vào quan trường cũng không đến mức không có người giúp đỡ, nói trắng ra Quốc Tử Giám đó là một mạng lưới, đặt tân quý tương lai của triều đình trong mạng lưới đó, chuyện này với môn hộ bình thường như bọn họ mà nói không khác gì thang lên trời.
Vì sao Từ Gia phải bám lấy Công chúa, chính là vì xuất thân của hắn bần hàn, không có chỗ dựa, sở dĩ Trần Hành bị xa lánh phải đến Thái Y Viện làm công văn, cũng là vì trong triều không có người.
Phó Nhiêu đã sớm nhìn rõ ràng, nên mới cả gan bàn điều kiện với Hoàng đế, đưa đệ đệ đến Quốc Tử Giám.
Nếu đệ đệ tình nguyện tầm thường, nàng đúng dịp có thể dẫn người nhà rời khỏi kinh thành, nhưng cố tình là cậu có chí hướng, muốn kế thừa di chí của tổ phụ, Phó Nhiêu không còn cách nào, đành phải giúp cậu.
Hôm sau, Phó Nhiêu cũng không để ý tới Phó Khôn, để mặc cậu tự cân nhắc.
Ai ngờ vừa qua khắc đầu giờ Tỵ, người gác cổng tới báo, nói một vị cô nương và một vị thiếu gia tới chơi.
Phó Nhiêu kinh ngạc, ra cửa tiếp đón, lại thấy một cô nương mặt tròn véo một thiếu niên mười mấy tuổi bước qua cổng lớn, cô nương kia mặc áo ngoài màu nguyệt bạch, nhìn thì là kiểu tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, nàng ta tiến lên hành lễ với Phó Nhiêu, chợt ra lệnh cho đệ đệ: “Mau dập đầu nhận tội với Huyện chúa.”
Phó Nhiêu khó hiểu, đáp lễ lại: “Xin hỏi cô nương có ý gì?”
Dương San San chỉ vào đệ đệ, phân trần với Phó Nhiêu: “Hôm qua đệ đệ này của ta bị người khác châm ngòi, trong ngôn từ có điều bất kính với Huyện chúa và lệnh đệ, mẫu thân ta biết được, bảo ta tới cửa nhận lỗi, mẫu thân và ta luôn ngưỡng mộ đạo đức của Huyện chúa, nghe nói không lâu trước đây Huyện chúa mới về từ Gia Châu, cứu lê dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, lần này đi săn mùa thu lại cứu Đại Hoàng tử một mạng, quả là nữ trung hào kiệt, ta ngưỡng mộ không kịp, đặc biệt tới cáo tội.”
Nói xong, một chân nàng ấy đá vào gối thiếu niên kia, ép hắn quỳ xuống.
“Dập đầu!”
Thiếu niên kia sợ hãi uy thế của tỷ tỷ, không tình nguyện mà làm đại lễ với Phó Nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu chấn động mạnh bởi hành động này của Dương San San, nhưng chỉ qua một lát, đã lộ ra vẻ tán thưởng: “Khí độ này của cô nương làm ta ngưỡng mộ, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
Dương San San cười xinh đẹp tiến lên cong gối với nàng: “Ta họ Dương, khuê danh San San, phụ thân ta là Tả thông chính trong triều.”
Tả thông chính là Phó nhị đường quan của Thông chính ty, chính tứ phẩm yếu viên(*).
(*)Yếu viên: nhân viên quan trọng
Vị Dương cô nương này có thể kéo đệ đệ hạ mình đến Phó gia thỉnh tội, coi như là vô cùng thông minh.
Phó Nhiêu dẫn nàng ta vào nội viện, Dương San San lại đích thân tới hành lễ kể tội với Trịnh thị, Phó Nhiêu khách sáo tiếp đãi nàng ta, Dương San San kia ngược lại kéo nàng ngồi xuống: “Tỷ tỷ chớ vội, ta đã sớm nghe nói về sự cao thượng của tỷ tỷ, hôm nay tới cửa cũng là để kết giao.”
Hai người nói cười một phen, trái lại còn hợp tính nhau.
Dương San San có tính cách hoạt bát, cách mấy ngày lại đến Phó gia thăm hỏi Phó Nhiêu, còn đi theo Phó Nhiêu đến cửa hàng chế hương, qua lại thường xuyên, hai người đã thành tỷ muội không có gì giấu nhau.
Bảy ngày sau, Phó Khôn vốn nên đến Quốc Tử Giám nhập học, ai ngờ vừa đi, lại một lần nữa bị ty nghiệp đuổi về.
Cậu mặt xám mày tro, trong lòng hoảng loạn, ngồi dưới hành lang, im lặng không nói.
Phó Nhiêu rời nha môn về nhà, nghe tin, lại nhận ra điều không hợp lí.
Theo lý, một ty nghiệp sẽ không chèn ép Phó Khôn đến mức đó, chẳng lẽ là Phó Lâm kia cắn c.h.ế.t không buông? Một con em nhà giàu sao lại có năng lực chi phối ty nghiệp?
Hôm sau nàng xin nghỉ, quyết tâm tới Quốc Tử Giám một chuyến, kết quả gặp được Dương San San và Hạ Linh tới tìm nàng.
“Phó tỷ tỷ, ta và Dương tỷ tỷ đang đến tìm tỷ chơi đây, Dương tỷ tỷ nói tỷ điều hương rất tốt, có thể cho ta một hộp luôn không?”
Phó Nhiêu đành đón người vào, Dương San San hỏi chuyện liên quan đến Phó Khôn, Phó Nhiêu nói theo sự thật.
Dương San San lập tức lộ vẻ giận dữ: “Phó tỷ tỷ, tỷ đừng lo, lần trước không phải tỷ đã cáo ngự trạng sao, chúng ta tố cáo một lần nữa.”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt đẹp nhuốm một tia m.á.u đỏ. Tất nhiên nàng không muốn xin chàng.
“Nếu cáo ngự trạng nhiều, sợ bệ hạ sẽ ghét.”
“Điều này cũng đúng.” Dương San San chống cằm nghĩ kĩ: “Hay là, chờ muội về tìm cha giúp đỡ.”
Buổi chiều giờ thân, Dương San San vội vã chuyển tin cho nàng: “Phó tỷ tỷ, e là tỷ đã đắc tội ai, cha ta vốn muốn giúp tỷ đến viện Đốc Sát gửi lời, ai ngờ chẳng bao lâu sau, quan trên của cha ta, cũng chính là Thông chính sứ Mai đại nhân răn dạy cha ta một phen, không cho ông ấy quấy rầy bệ hạ vì chút chuyện nhỏ này.”
“Muốn dẹp tan tin đồn nhảm, không phải dựa vào việc trốn tránh, mà phải đối mặt trực diện, chờ một ngày kia, đệ đứng đủ cao, để những người đó nhìn đệ, tất nhiên họ sẽ câm miệng, nếu không, bất luận đệ trốn đi đâu, chẳng qua cũng chỉ là bịt tai trộm chuông thôi, nếu đệ không học được sự ẩn nhẫn, đời này sẽ không thành chuyện lớn được! Một hai câu bàn tán mà đệ đã khó chịu, sau này sao đệ lên triều đình chịu đựng gió thổi mưa xối được? Sao có thể kế thừa di chí của tổ phụ?”
“Nếu đệ không đến Quốc Tử Giám, sau này cũng không cần đọc sách nữa, chi bằng chúng ta thu dọn hành lý trở về Thanh Châu sớm một chút, mở một cửa hàng cưới một người vợ, dương dương tự đắc, cũng là chuyện may mắn.”
Phó Nhiêu ném lại lời này rồi đi về hướng hậu viện.
Sở dĩ Quốc Tử Giám được xưng là học phủ đệ nhất thiên hạ là vì chỗ này danh sư đầy đường, cùng với mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều, mỗi năm luôn có quan thi đỗ đi ra từ Quốc Tử Giám, tỷ lệ đỗ đạt của sinh đồ(*) Quốc Tử Giám không biết lớn hơn bao nhiêu lần so với nơi khác.
(*)Sinh đồ: từ chỉ học sinh thời xưa
Lúc trước nàng tốn tâm cơ cáo ngự trạng đều không phải vì chút tiền tài ấy, mà là thay đệ đệ giành được một cái thang lên trời.
Sinh đồ Quốc Tử Giám không phú cũng quý, đệ đệ kết bạn với bọn họ, ngày nào đó thật sự vào quan trường cũng không đến mức không có người giúp đỡ, nói trắng ra Quốc Tử Giám đó là một mạng lưới, đặt tân quý tương lai của triều đình trong mạng lưới đó, chuyện này với môn hộ bình thường như bọn họ mà nói không khác gì thang lên trời.
Vì sao Từ Gia phải bám lấy Công chúa, chính là vì xuất thân của hắn bần hàn, không có chỗ dựa, sở dĩ Trần Hành bị xa lánh phải đến Thái Y Viện làm công văn, cũng là vì trong triều không có người.
Phó Nhiêu đã sớm nhìn rõ ràng, nên mới cả gan bàn điều kiện với Hoàng đế, đưa đệ đệ đến Quốc Tử Giám.
Nếu đệ đệ tình nguyện tầm thường, nàng đúng dịp có thể dẫn người nhà rời khỏi kinh thành, nhưng cố tình là cậu có chí hướng, muốn kế thừa di chí của tổ phụ, Phó Nhiêu không còn cách nào, đành phải giúp cậu.
Hôm sau, Phó Nhiêu cũng không để ý tới Phó Khôn, để mặc cậu tự cân nhắc.
Ai ngờ vừa qua khắc đầu giờ Tỵ, người gác cổng tới báo, nói một vị cô nương và một vị thiếu gia tới chơi.
Phó Nhiêu kinh ngạc, ra cửa tiếp đón, lại thấy một cô nương mặt tròn véo một thiếu niên mười mấy tuổi bước qua cổng lớn, cô nương kia mặc áo ngoài màu nguyệt bạch, nhìn thì là kiểu tính cách nhanh nhẹn hoạt bát, nàng ta tiến lên hành lễ với Phó Nhiêu, chợt ra lệnh cho đệ đệ: “Mau dập đầu nhận tội với Huyện chúa.”
Phó Nhiêu khó hiểu, đáp lễ lại: “Xin hỏi cô nương có ý gì?”
Dương San San chỉ vào đệ đệ, phân trần với Phó Nhiêu: “Hôm qua đệ đệ này của ta bị người khác châm ngòi, trong ngôn từ có điều bất kính với Huyện chúa và lệnh đệ, mẫu thân ta biết được, bảo ta tới cửa nhận lỗi, mẫu thân và ta luôn ngưỡng mộ đạo đức của Huyện chúa, nghe nói không lâu trước đây Huyện chúa mới về từ Gia Châu, cứu lê dân khỏi dầu sôi lửa bỏng, lần này đi săn mùa thu lại cứu Đại Hoàng tử một mạng, quả là nữ trung hào kiệt, ta ngưỡng mộ không kịp, đặc biệt tới cáo tội.”
Nói xong, một chân nàng ấy đá vào gối thiếu niên kia, ép hắn quỳ xuống.
“Dập đầu!”
Thiếu niên kia sợ hãi uy thế của tỷ tỷ, không tình nguyện mà làm đại lễ với Phó Nhiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Phó Nhiêu chấn động mạnh bởi hành động này của Dương San San, nhưng chỉ qua một lát, đã lộ ra vẻ tán thưởng: “Khí độ này của cô nương làm ta ngưỡng mộ, xin hỏi tôn tính đại danh của cô nương?”
Dương San San cười xinh đẹp tiến lên cong gối với nàng: “Ta họ Dương, khuê danh San San, phụ thân ta là Tả thông chính trong triều.”
Tả thông chính là Phó nhị đường quan của Thông chính ty, chính tứ phẩm yếu viên(*).
(*)Yếu viên: nhân viên quan trọng
Vị Dương cô nương này có thể kéo đệ đệ hạ mình đến Phó gia thỉnh tội, coi như là vô cùng thông minh.
Phó Nhiêu dẫn nàng ta vào nội viện, Dương San San lại đích thân tới hành lễ kể tội với Trịnh thị, Phó Nhiêu khách sáo tiếp đãi nàng ta, Dương San San kia ngược lại kéo nàng ngồi xuống: “Tỷ tỷ chớ vội, ta đã sớm nghe nói về sự cao thượng của tỷ tỷ, hôm nay tới cửa cũng là để kết giao.”
Hai người nói cười một phen, trái lại còn hợp tính nhau.
Dương San San có tính cách hoạt bát, cách mấy ngày lại đến Phó gia thăm hỏi Phó Nhiêu, còn đi theo Phó Nhiêu đến cửa hàng chế hương, qua lại thường xuyên, hai người đã thành tỷ muội không có gì giấu nhau.
Bảy ngày sau, Phó Khôn vốn nên đến Quốc Tử Giám nhập học, ai ngờ vừa đi, lại một lần nữa bị ty nghiệp đuổi về.
Cậu mặt xám mày tro, trong lòng hoảng loạn, ngồi dưới hành lang, im lặng không nói.
Phó Nhiêu rời nha môn về nhà, nghe tin, lại nhận ra điều không hợp lí.
Theo lý, một ty nghiệp sẽ không chèn ép Phó Khôn đến mức đó, chẳng lẽ là Phó Lâm kia cắn c.h.ế.t không buông? Một con em nhà giàu sao lại có năng lực chi phối ty nghiệp?
Hôm sau nàng xin nghỉ, quyết tâm tới Quốc Tử Giám một chuyến, kết quả gặp được Dương San San và Hạ Linh tới tìm nàng.
“Phó tỷ tỷ, ta và Dương tỷ tỷ đang đến tìm tỷ chơi đây, Dương tỷ tỷ nói tỷ điều hương rất tốt, có thể cho ta một hộp luôn không?”
Phó Nhiêu đành đón người vào, Dương San San hỏi chuyện liên quan đến Phó Khôn, Phó Nhiêu nói theo sự thật.
Dương San San lập tức lộ vẻ giận dữ: “Phó tỷ tỷ, tỷ đừng lo, lần trước không phải tỷ đã cáo ngự trạng sao, chúng ta tố cáo một lần nữa.”
Phó Nhiêu nghe vậy khuôn mặt đẹp nhuốm một tia m.á.u đỏ. Tất nhiên nàng không muốn xin chàng.
“Nếu cáo ngự trạng nhiều, sợ bệ hạ sẽ ghét.”
“Điều này cũng đúng.” Dương San San chống cằm nghĩ kĩ: “Hay là, chờ muội về tìm cha giúp đỡ.”
Buổi chiều giờ thân, Dương San San vội vã chuyển tin cho nàng: “Phó tỷ tỷ, e là tỷ đã đắc tội ai, cha ta vốn muốn giúp tỷ đến viện Đốc Sát gửi lời, ai ngờ chẳng bao lâu sau, quan trên của cha ta, cũng chính là Thông chính sứ Mai đại nhân răn dạy cha ta một phen, không cho ông ấy quấy rầy bệ hạ vì chút chuyện nhỏ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro