Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Chương 87

Đang cập nhật

2025-03-20 09:31:59

Sắc mặt Phó Nhiêu thay đổi.

Phó Lâm chèn ép Phó Khôn trong Quốc Tử Giám, còn liên quan đến Mai gia, chuyện này lại kì quặc, nàng và Phó gia không oán không thù, cớ gì lại làm khó dễ như vậy?

Tới ban đêm, Hoàng đế phái nội giám đích thân đón Phó Khôn vào Quốc Tử Giám.

Lần này, Phó Khôn lại không rên một tiếng, mắt hiên ngang kiên định bước vào cửa lớn của Quốc Tử Giám.

Ngự thư phòng, trầm hương lượn lờ, ngọn đèn dầu lay động.

Hoàng đế dựa trên ngự sạp*, lật xem danh sách chức vị còn trống mà Lại bộ đưa lên, đã sắp đến kỳ thi mùa thu, trước khi hết năm phải chốt lại danh sách nhân sự được định ra.

(*)Bất cứ thứ gì vua dùng đều thêm chữ ngự, như ngự giá

Tuy đã qua tuổi 30, nhưng chàng lại chăm sóc rất tốt, cơ thể thon dài dựa trên sạp mềm, giữa mày vẫn có khí độ trăng sáng gió mát.

Lãnh Hoài An cười tủm tỉm dâng một ly trà an thần lên: “Bệ hạ, đây là trà thuốc Huyện chúa pha chế khi ở hành cung, ngài uống vào cho an thần ngủ ngon.”

Hoàng đế nghe tên Phó Nhiêu, đặt sổ con xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần không vui: “Ngươi nói nha đầu kia đụng vào đinh mà còn không tới tìm trẫm, một mình ngây ngô đi xin Dương Thanh Hà, trẫm không có tác dụng hơn Dương Thanh Hà kia sao?”

Lãnh Hoài An thấy vẻ mặt buồn khổ của Hoàng đế, không khỏi che miệng cười khẽ: “Bệ hạ, cũng đâu phải ngài không biết tính Huyện chúa, thấy là chút việc nhỏ nên không đành tới léo nhéo quấy rầy ngài thôi?”

“Phải vậy không?” Hoàng đế lạnh lùng nhấc khóe môi, trong lòng không phân rõ mùi vị: “Chuyện đệ đệ nàng đi học, nàng còn coi trọng hơn cả mệnh nàng, đây là việc nhỏ? Chỉ là nàng không thích xin trẫm mà thôi.”

Nói xong, chàng mất hứng ném sổ con sang một bên của ngự án, day trán nhắm mắt nằm xuống: “Phó gia kia thấy thanh danh của Phó Nhiêu gần đây đang lên, lo Phó Khôn đi đường khoa cử sẽ cướp mất sự nổi bật của Phó gia, không muốn trên triều đình hai nhà Phó cùng tồn tại, nên mới cố tình làm khó dễ, mục đích là đuổi Phó Khôn ra khỏi Quốc Tử Giám, cắt đứt đường khoa cử của cậu nhóc, nha đầu kia chung quy còn nhỏ tuổi, sao có thể nhìn ra con đường này.”

Hoàng đế hận rèn sắt không thành thép, ngón tay thon dài ấn mày, hao tâm tổn sức nói: “Nàng ấy, một cô nương nhỏ gầy, nhưng chuyện gì cũng phải tự gánh vác, lời của trẫm, nàng chưa từng để trong lòng dù chỉ một câu, đoán chừng bây giờ còn đang lập mưu lén chuồn ra khỏi bên người trẫm.”

Lãnh Hoài An hầu hạ một bên, đưa lò sưởi tay qua, chỉnh đồ dựa lưng cho chàng, cười hì hì lấy lòng giúp Phó Nhiêu: “Nếu ngài hiểu nàng ấy còn nhỏ tuổi thì không nên châm chước nhiều một chút sao…”

Lòng lại thấy rõ, từ khi trở về từ hành cũng, đã suốt hơn mười ngày, Phó Nhiêu đến tẩm điện của Đại Hoàng tử ba lần, lại thăm bệnh Tạ Tương chung với Hạ Du hai lần, Hoàng đế đi tìm nàng vài lần, toàn chỉ gặp thoáng qua nàng, cũng không biết là cố tình hay vô tình.

Mặc kệ thế nào, Lãnh Hoài An thấy chắc Phó Nhiêu không thích tiến cung, bây giờ đang nghĩ cách kéo dài khoảng cách.

Ngày tháng trôi nhanh, đảo mắt đã vào tháng Mười một, phía chân trời nổi lên tuyết nhỏ bay bay trắng xóa.



Tuyết bay múa, rơi lả tả, khoảnh khắc rơi xuống đầu cành lại tan đi.

Trịnh thị sợ lạnh, thời tiết này, trước giờ bà đều làm tổ trong phòng ấm không ra khỏi cửa, trong phòng đốt địa long, ấm áp như mùa xuân, bà khoác một chiếc áo khoác dày, đứng dưới cửa sổ, nhìn Đào Nhi đang hái hoa quế nở muộn bên ngoài.

Giữa vườn đìu hiu, trăm hoa đã tàn, chỉ có một vài bông cúc duyên dáng, điểm xuyết trên đầu cành, bông tuyết rơi xuống, như sương trắng rơi xuống, tăng thêm vài nét tiêu điều.

Phó Nhiêu đứng ở hành lang khoác áo bông, chỉ huy Đào Nhi: “Hoa quế ở các mùa khác nhau cũng có công hiệu khác nhau, hoa quế tháng Tám, mùi quá nồng, có thể để ủ rượu, còn vào tháng Mười một, hương thoang thoảng của hoa quế cực kỳ nhạt, có thể làm thuốc.”

Bên kia Đào Nhi trèo trên thang, hái được một hộp hoa quế nở muộn, đưa cho Chung ma ma, chống thang tự đi xuống, vừa để thang vào góc tường, phủi hết bông tuyết trên người, vừa giục Phó Nhiêu: “Cô nương, người mau vào đi, nô tỳ đếm ngày rồi, hai ngày này nguyệt sự của người sẽ đến, cẩn thận bị lạnh, sau này lại bị đau bụng nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Phó Nhiêu nghe vậy, n.g.ự.c bỗng cứng lại, một sự hoảng hốt không hiểu sao lại quanh quẩn trong ngực.

Nàng tinh thông dược lý, thường xuyên điều dưỡng cơ thể, nguyệt sự luôn rất chuẩn, đều là tới vào mùng một mỗi tháng. Hôm này đã mùng hai…

Có thể do đến Gia Châu một chuyến, sau đó lại theo vua đi săn mùa thu, bị rối loạn thời gian, muộn một hai ngày cũng không sao.

Đến chiều, nàng nhớ về cái đêm trong hang động, một vài hình ảnh nóng bỏng phất qua đầu, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không được, hô hấp như bị nghẽn trong cổ họng, không thở hơi ra nổi, tay cầm cổ áo, sau đó run lên mấy cái.

Gió lạnh rót vào từ cổ áo, nàng bị sặc một cái, chống cây trụ ở hành lang mà đứng lên, Chung ma ma ôm hộp đi lên bậc thang, vội vàng đưa một tay kéo nàng vào trong

“Cô nương của ta ơi, con gái con đứa, ngày nguyệt sự mới tới mấy ngày, chớ nên cảm lạnh, nếu không sau này khó mang thai…”

Phó Nhiêu nghe được mấy chữ “mang thai”, chỉ cảm thấy có kim đ.â.m vào trán, không khỏi đỏ mắt bực bội, xấu hổ mà trách mắng: “Ma ma nói mê sảng gì thế, ta còn chưa thành hôn, sao lại nhắc tới chuyện con cái?”

“Ôi chao, nhìn cái miệng này của lão nô này, lỡ lời rồi, cô nương mau đi vào đi…”

Chung ma ma đỡ Phó Nhiêu đến sạp mềm, đặt hộp trên bàn cao, ló đầu ra ngoài từ song cửa sổ, nhìn Đào Nhi phía xa: “Tiểu cô nương ngươi đi đâu vậy, mau tới hầu hạ cô nương, ta còn phải đến thiện phòng lấy thuốc cho phu nhân…”

“Tới đây tới đây, không phải do ta đến nhĩ phòng lấy kim chỉ sao, định may chút bao nguyệt sự cho cô nương…”

“Được, có việc sẽ gọi ngươi, ngươi luôn lười biếng, ta rót li nước ấm cho cô nương trước.” Chung ma ma thò người về, qua phòng bên cạnh bưng một ấm sa tử tới, rót một chén trà nóng, đưa qua.

Ánh mắt Phó Nhiêu trong trẻo sâu thẳm nhìn chằm chằm chén trà kia, hơi trà vấn vít, khí mù lượn lờ, dần dần che mờ tầm mắt.

Cơ thể của nàng căng thẳng nhũn ra, tay nắm đệm lót mềm, như ngồi không nổi, trái tim như không có chỗ để neo lại, ánh mắt hoảng sợ, ngẩn ngơ bất lực.

Chung ma ma thấy nàng ngẩn ra, một hồi lâu cũng không nhận trà, sắc mặt lại trắng bệch, không khỏi lo lắng: “Cô nương, người bị sao vậy? Có phải bị lạnh không, uống hai miếng trà nóng đi…”

Phó Nhiêu trì trệ mà hoàn hồn, miễn cưỡng cười, nhận lấy trà rồi tay vuốt ve: “Ma ma đi làm việc đi, ta không sao.”

Chung ma ma không nghi ngờ gì, sau khi ra cửa thì rẽ vào hành lang.

Đào Nhi nhảy nhót ôm sọt kim chỉ chui vào phòng, bưng một chiếc ghế gấm tới, ngồi dưới cửa sổ, cúi đầu nghiêm túc làm đai nguyệt sự, trong miệng nhắc mãi: “Cô nương, vốn nô tỳ muốn làm xong sớm, chờ người về từ Gia Châu là có thể dùng, nhưng cô nương Hạnh Nhi kia lại đến kì trước, nô tỳ đã cho nàng ấy, hiện giờ lại làm thêm cho người một ít…”

Mỗi câu mỗi từ của Đào Nhi đều khiến tay Phó Nhiêu run hơn một chút, trán không biết đã chảy mồ hôi lạnh từ khi nào, tay cầm chén trà cũng phát hiện không còn nóng, trong đầu như có cuộn chỉ, không tìm thấy đầu chỉ đâu, phải sau một lúc lâu, nàng mới thở ra một hơi nặng nề nghẹn trong ngực, thầm an ủi.

Đừng tự dọa mình, có lẽ không có gì đâu. Nàng sẽ không xui xẻo như vậy.

Nàng đã đủ xui xẻo, nhưng nàng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì, ông trời sẽ không giày vò nàng như vậy.

Nếu mang thai thì không nên uống trà đặc.

Nàng cụp mắt nhìn nước trà màu nâu kia một cái, nước trà đã lạnh, bỗng nhiên nàng uống một ngụm.

Nàng sẽ không mang thai, tuyệt đối không.

Nước trà mát lạnh rót vào cổ họng, xua tan sự rối loạn trong lục phủ ngũ tạng, tâm tình nàng bình tĩnh lại. Nàng nhìn thẳng về trước, nhắm mắt, chậm rãi nâng tay phải lên, nhẹ nhàng đặt trên cổ tay trái.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi

Số ký tự: 0