Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 85
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Sắc mặt Trần Hành trắng nhợt.
“Sư huynh, trong lòng ta đã có người, là một người vĩnh viễn không thể ở bên, cả đời này của ta không có ý định kết hôn, mong sư huynh chớ phí tâm tư trên người ta…” Phó Nhiêu bình tĩnh nói dối, chóp mũi thẳng bị gió lạnh quét qua hơi phiếm hồng, trong mắt nàng là vẻ suy sụp không thể xua tan.
Trần Hành nghe vậy ánh mặt đột nhiên khựng lại, gần như nâng bước đi lên trước, nóng rực mà bức ép hỏi: “Không phải muội còn nhớ Từ Gia chứ?”
Phó Nhiêu sửng sốt, định mở miệng giải thích, tới miệng lại nuốt về: “Huynh về đi.”
Nếu nói là người khác, chắc chắn Trần Hành sẽ không tin. Chỉ cần có thể khiến hắn hi vọng, cho dù nàng thừa nhận mình thích một con chuột, nàng cũng nhận.
Sư chua xót của Phó Nhiêu lên đến chóp mũi, nước mắt chui từ hốc mắt ra trước, xoay người, thân hình xinh đẹp gầy ốm vội vàng đi vào chỗ tối trong ngõ nhỏ.
Trần Hành nhắm mắt, không cam lòng mà xoay người, đợi khi hắn dẫn ngựa đi, lại thấy không biết từ khi nào Từ Gia đã đứng ở chân tường, chắc là đã đúng lúc nghe hết lời vừa nói.
Một bộ áo gấm tự nhiễm phong hoa, thật sự là một cái túi da tốt.
Trần Hành hận hắn ta phụ Phó Nhiêu, lập tức tất cả lửa giận tụ trên nắm đấm, đột ngột vùng về phía Từ Gia, ngay giữa mũi hắn ta, ngay lập tức, một hàng m.á.u mũi trào ra. Từ Gia không rảnh lo đến việc đánh trả, che mũi nghiêng ngả mà chống tường đứng vững.
Trần Hành đ.ấ.m hắn ta năm phát, đánh đến nỗi mặt mũi hắn ta bầm dập, cuối cùng kéo cổ áo hắn ta, xách lên ấn trên tường, trợn mắt, miệng xỉ vả mà chất vấn: “Từ Gia, ngươi xứng với nàng sao?”
Mặt Từ Gia đầy sự nản lòng, hắn chịu đựng mũi chảy m.á.u giàn giụa, nhe răng tự giễu một tiếng: “Ta đương nhiên có lỗi với nàng, giờ ta hối hận…”
Hắn ta quay mặt nhìn về hướng Phó Nhiêu rời đi, đáy mắt xuất hiện vài phần đau đớn.
Hai khắc trước, Công chúa Bình Khang về phủ, không biết ai chọc đến ả, ả nổi giận, đập đồ trong phủ mấy lần.
Mới thành hôn được vài tháng, cuộc sống này, cứ như cuộc đời đã kết thúc.
Chắc là báo ứng.
Phó Nhiêu về phủ vẫn chưa nghỉ ngơi, màn đêm buông xuống đã lấy một mảnh hoa Ngũ Hành Linh Đằng pha thuốc cho mẫu thân, sáng sớm hôm sau lại vội vã đến hiệu thuốc, bù thuốc, thêm thuốc, xem xét sổ sách, bận suốt một ngày mới trở về.
Ngày thứ hai cuối cùng cũng hết việc, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, vội vàng đi thỉnh an Trịnh thị, Trịnh thị cũng không trách nàng, chỉ nhìn chiếc giường lò nhỏ dưới cửa sổ: “Đi qua kia ngồi, dùng đồ ăn sáng đi.”
Phó Nhiêu cười đ.ấ.m lưng cho bà: “Qua một lúc nữa là đến giờ nên ăn cơm rồi, nữ nhi dứt khoát để bụng ăn cùng luôn.”
Trịnh thị trợn mắt nhìn nàng một cái: “Suốt ngày bảo ta chú ý sức khỏe, con lại chà đạp bản thân.”
Rồi sai Chung ma ma: “Mau đi bưng tổ yến tới cho Nhiêu Nhi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Trong nhà dư dả, con cũng không cần tiết kiệm, mỗi ngày nấu hai tô tổ yến cho con, con gầy, nên bồi bổ cơ thể cho tốt.” Trịnh thị xoa tóc nàng nói.
Phó Nhiêu vốn muốn tích góp chút của cải cho Phó Khôn cưới vợ, lần này lại được ban thưởng nhiều nên cũng thả lỏng.
Hai mẹ con dính nhau một lát, buổi trưa vừa qua, một gã sai vặt gác cổng đã vội vã chạy vào trong, đứng ở hành lang thở hổn hển mà bẩm: “Đại cô nương, bên Quốc Tử Giám báo, thiếu gia nhà chúng ta đánh nhau với người khác!”
Phó nhiêu nghe vậy lập tức đứng dậy, trước tiên an ủi Trịnh thị một câu, rồi vội vã ra ngoài từ cửa hông.
Người gác cổng cũng không biết chuyện gì, không nói được nguyên nhân, chờ Phó Nhiêu đến cửa, chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, lại thấy hai ba cậu thiếu gia vây quanh Phó Khôn hùng hùng hổ hổ đang quay về, che mặt nổi giận đùng đùng mà nói gì đó,
đợi khi nhìn thấy Phó Nhiêu lạnh mặt đứng ở cửa thì lập tức dừng miệng, chỉ xoay người nói với đồng bạn gì đó, những đồng bạn đó lại không chịu rời đi, khăng khăng đưa cậu đến trước mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu không nhìn Phó Khôn, ngược lại tầm mắt đặt trên người Xuân Lai, Xuân Lai đi sau cùng, trên người vác túi sách của Phó Khôn, trong tay ôm một chồng sách lớn, nhìn dáng vẻ như là dọn hết đồ của Phó Khôn về, Xuân Lai đối diện với sắc mặt lạnh băng của Phó Nhiêu, rụt cổ, cụp mắt không dám lên tiếng.
Phó Nhiêu nhìn qua Phó Khôn một cái, thấy cậu mặt mang vẻ xấu hổ nên không dạy dỗ cậu trước mặt người ngoài, chỉ nặn ra nụ cười nói với hai thiếu niên kia: “Hai vị công tử vào trong ngồi đi.”
Trong đó có một thiếu niên mặt trắng vái chào Phó Nhiêu một cái: “Tỷ tỷ Phó gia, chúng ta không vào ngồi đâu, nhưng chuyện này phải nói rõ với tỷ trước, tỷ không thể trách Khôn ca nhi, hôm nay ở ngõ Kim Ngư phố Thanh Trừng, Thất thiếu gia Phó gia là
Phó Lâm tùy tiện khiêu khích Khôn ca nhi, nói cái gì mà Phó gia không có người như Khôn ca nhi, trong ngôn từ lại là sỉ nhục Phó tỷ tỷ, còn nói cái gì mà Khôn ca nhi dựa vào tỷ tỷ mới có thể vào Quốc Tử Giám, Khôn ca nhi giận dữ mới ra tay, bị ty nghiệp trách phạt, bảo là về phủ suy ngẫm bảy ngày.”
Phó Nhiêu nghe vậy trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Ta đã biết, vất vả cho hai vị đã đưa đệ ấy về, trước tiên cứ vào uống ngụm trà đã.”
Hai người nào dám, cũng biết Phó gia còn có một vụ ầm ĩ cần giải quyết, vội vàng phất tay rời đi.
Phó Khôn và Xuân Lai lưu luyến từng bước một, dịch chân bước vào cổng chính.
Phó Nhiêu thấy bóng người ngoài đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt sầm xuống: “Giữ cửa đóng lại cho ta!”
Phó Khôn có thể ngỗ nghịch mấy câu với Trịnh thị, còn trước mặt người tỷ tỷ Phó Nhiêu này lại như chuột, lập tức xoay người một cái, quỳ phịch xuống đất: “Tỷ tỷ đừng giận, đệ biết sai rồi, đệ không nên xung đột với người khác, nhưng hôm nay đệ sẽ nói rõ với tỷ tỷ, Quốc Tử Giám kia, đệ không đi nữa.”
Phó Nhiêu không giận mà còn cười, thấy thái dương cậu có một vết bầm, khép tay áo bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Phó Khôn cắn môi, cứng cổ không hé răng.
Xuân Lai ôm sách bên kia cũng nghiêng ngả quỳ xuống, nghển cổ nóng lòng biện bạch thay Phó Khôn: “Đại cô nương, người đừng trách ca nhi, ca nhi ở Quốc Tử Giám chịu đủ đau khổ, Phó Lâm kia ba ngày hai bận trào phúng ca nhi, bình thường ca nhi biết danh ngạch có được không dễ, liều mạng chịu đựng, ai ngờ hôm nay tên khốn nạn kia còn sỉ nhục người, chê cười ca nhi trước một đám người, ca nhi nào nhịn được, bèn động tay.”
“Ty nghiệp kia cũng không biết phân xanh đỏ đen trắng, trực tiếp nổi giận, bảo ca nhi về gấp.” Xuân Lai xám xịt nói.
Phó Nhiêu đã nhìn thấy được hoàn cảnh gian nan của đệ đệ thông qua ngôn từ ít ỏi, Đại lão gia Phó gia kia chức cao đến Phó đô Ngự sử, tất nhiên ty nghiệp sẽ thiên vị người ta, Phó gia ở kinh thành đã chiếm giữ nhiều năm, rất có danh tiếng, bên cạnh Phó Lâm là một đống con em quý tộc giúp đỡ, cũng khó trách đệ đệ không nhịn được nữa.
Lúc này Phó Khôn cũng quay mặt qua, lời lẽ chính đáng nói: “Tỷ, kẻ sĩ có thể c.h.ế.t không thể chịu nhục, đệ cũng không tin rời khỏi Quốc Tử Giám đệ sẽ không trúng cử được, tỷ tỷ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng mà khổ luyện việc học, tuyệt đối không khiến tỷ tỷ thất vọng.”
“Sư huynh, trong lòng ta đã có người, là một người vĩnh viễn không thể ở bên, cả đời này của ta không có ý định kết hôn, mong sư huynh chớ phí tâm tư trên người ta…” Phó Nhiêu bình tĩnh nói dối, chóp mũi thẳng bị gió lạnh quét qua hơi phiếm hồng, trong mắt nàng là vẻ suy sụp không thể xua tan.
Trần Hành nghe vậy ánh mặt đột nhiên khựng lại, gần như nâng bước đi lên trước, nóng rực mà bức ép hỏi: “Không phải muội còn nhớ Từ Gia chứ?”
Phó Nhiêu sửng sốt, định mở miệng giải thích, tới miệng lại nuốt về: “Huynh về đi.”
Nếu nói là người khác, chắc chắn Trần Hành sẽ không tin. Chỉ cần có thể khiến hắn hi vọng, cho dù nàng thừa nhận mình thích một con chuột, nàng cũng nhận.
Sư chua xót của Phó Nhiêu lên đến chóp mũi, nước mắt chui từ hốc mắt ra trước, xoay người, thân hình xinh đẹp gầy ốm vội vàng đi vào chỗ tối trong ngõ nhỏ.
Trần Hành nhắm mắt, không cam lòng mà xoay người, đợi khi hắn dẫn ngựa đi, lại thấy không biết từ khi nào Từ Gia đã đứng ở chân tường, chắc là đã đúng lúc nghe hết lời vừa nói.
Một bộ áo gấm tự nhiễm phong hoa, thật sự là một cái túi da tốt.
Trần Hành hận hắn ta phụ Phó Nhiêu, lập tức tất cả lửa giận tụ trên nắm đấm, đột ngột vùng về phía Từ Gia, ngay giữa mũi hắn ta, ngay lập tức, một hàng m.á.u mũi trào ra. Từ Gia không rảnh lo đến việc đánh trả, che mũi nghiêng ngả mà chống tường đứng vững.
Trần Hành đ.ấ.m hắn ta năm phát, đánh đến nỗi mặt mũi hắn ta bầm dập, cuối cùng kéo cổ áo hắn ta, xách lên ấn trên tường, trợn mắt, miệng xỉ vả mà chất vấn: “Từ Gia, ngươi xứng với nàng sao?”
Mặt Từ Gia đầy sự nản lòng, hắn chịu đựng mũi chảy m.á.u giàn giụa, nhe răng tự giễu một tiếng: “Ta đương nhiên có lỗi với nàng, giờ ta hối hận…”
Hắn ta quay mặt nhìn về hướng Phó Nhiêu rời đi, đáy mắt xuất hiện vài phần đau đớn.
Hai khắc trước, Công chúa Bình Khang về phủ, không biết ai chọc đến ả, ả nổi giận, đập đồ trong phủ mấy lần.
Mới thành hôn được vài tháng, cuộc sống này, cứ như cuộc đời đã kết thúc.
Chắc là báo ứng.
Phó Nhiêu về phủ vẫn chưa nghỉ ngơi, màn đêm buông xuống đã lấy một mảnh hoa Ngũ Hành Linh Đằng pha thuốc cho mẫu thân, sáng sớm hôm sau lại vội vã đến hiệu thuốc, bù thuốc, thêm thuốc, xem xét sổ sách, bận suốt một ngày mới trở về.
Ngày thứ hai cuối cùng cũng hết việc, nàng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, vội vàng đi thỉnh an Trịnh thị, Trịnh thị cũng không trách nàng, chỉ nhìn chiếc giường lò nhỏ dưới cửa sổ: “Đi qua kia ngồi, dùng đồ ăn sáng đi.”
Phó Nhiêu cười đ.ấ.m lưng cho bà: “Qua một lúc nữa là đến giờ nên ăn cơm rồi, nữ nhi dứt khoát để bụng ăn cùng luôn.”
Trịnh thị trợn mắt nhìn nàng một cái: “Suốt ngày bảo ta chú ý sức khỏe, con lại chà đạp bản thân.”
Rồi sai Chung ma ma: “Mau đi bưng tổ yến tới cho Nhiêu Nhi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Trong nhà dư dả, con cũng không cần tiết kiệm, mỗi ngày nấu hai tô tổ yến cho con, con gầy, nên bồi bổ cơ thể cho tốt.” Trịnh thị xoa tóc nàng nói.
Phó Nhiêu vốn muốn tích góp chút của cải cho Phó Khôn cưới vợ, lần này lại được ban thưởng nhiều nên cũng thả lỏng.
Hai mẹ con dính nhau một lát, buổi trưa vừa qua, một gã sai vặt gác cổng đã vội vã chạy vào trong, đứng ở hành lang thở hổn hển mà bẩm: “Đại cô nương, bên Quốc Tử Giám báo, thiếu gia nhà chúng ta đánh nhau với người khác!”
Phó nhiêu nghe vậy lập tức đứng dậy, trước tiên an ủi Trịnh thị một câu, rồi vội vã ra ngoài từ cửa hông.
Người gác cổng cũng không biết chuyện gì, không nói được nguyên nhân, chờ Phó Nhiêu đến cửa, chuẩn bị xe ngựa xong xuôi, lại thấy hai ba cậu thiếu gia vây quanh Phó Khôn hùng hùng hổ hổ đang quay về, che mặt nổi giận đùng đùng mà nói gì đó,
đợi khi nhìn thấy Phó Nhiêu lạnh mặt đứng ở cửa thì lập tức dừng miệng, chỉ xoay người nói với đồng bạn gì đó, những đồng bạn đó lại không chịu rời đi, khăng khăng đưa cậu đến trước mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu không nhìn Phó Khôn, ngược lại tầm mắt đặt trên người Xuân Lai, Xuân Lai đi sau cùng, trên người vác túi sách của Phó Khôn, trong tay ôm một chồng sách lớn, nhìn dáng vẻ như là dọn hết đồ của Phó Khôn về, Xuân Lai đối diện với sắc mặt lạnh băng của Phó Nhiêu, rụt cổ, cụp mắt không dám lên tiếng.
Phó Nhiêu nhìn qua Phó Khôn một cái, thấy cậu mặt mang vẻ xấu hổ nên không dạy dỗ cậu trước mặt người ngoài, chỉ nặn ra nụ cười nói với hai thiếu niên kia: “Hai vị công tử vào trong ngồi đi.”
Trong đó có một thiếu niên mặt trắng vái chào Phó Nhiêu một cái: “Tỷ tỷ Phó gia, chúng ta không vào ngồi đâu, nhưng chuyện này phải nói rõ với tỷ trước, tỷ không thể trách Khôn ca nhi, hôm nay ở ngõ Kim Ngư phố Thanh Trừng, Thất thiếu gia Phó gia là
Phó Lâm tùy tiện khiêu khích Khôn ca nhi, nói cái gì mà Phó gia không có người như Khôn ca nhi, trong ngôn từ lại là sỉ nhục Phó tỷ tỷ, còn nói cái gì mà Khôn ca nhi dựa vào tỷ tỷ mới có thể vào Quốc Tử Giám, Khôn ca nhi giận dữ mới ra tay, bị ty nghiệp trách phạt, bảo là về phủ suy ngẫm bảy ngày.”
Phó Nhiêu nghe vậy trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Ta đã biết, vất vả cho hai vị đã đưa đệ ấy về, trước tiên cứ vào uống ngụm trà đã.”
Hai người nào dám, cũng biết Phó gia còn có một vụ ầm ĩ cần giải quyết, vội vàng phất tay rời đi.
Phó Khôn và Xuân Lai lưu luyến từng bước một, dịch chân bước vào cổng chính.
Phó Nhiêu thấy bóng người ngoài đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt sầm xuống: “Giữ cửa đóng lại cho ta!”
Phó Khôn có thể ngỗ nghịch mấy câu với Trịnh thị, còn trước mặt người tỷ tỷ Phó Nhiêu này lại như chuột, lập tức xoay người một cái, quỳ phịch xuống đất: “Tỷ tỷ đừng giận, đệ biết sai rồi, đệ không nên xung đột với người khác, nhưng hôm nay đệ sẽ nói rõ với tỷ tỷ, Quốc Tử Giám kia, đệ không đi nữa.”
Phó Nhiêu không giận mà còn cười, thấy thái dương cậu có một vết bầm, khép tay áo bình tĩnh hỏi: “Vì sao?”
Phó Khôn cắn môi, cứng cổ không hé răng.
Xuân Lai ôm sách bên kia cũng nghiêng ngả quỳ xuống, nghển cổ nóng lòng biện bạch thay Phó Khôn: “Đại cô nương, người đừng trách ca nhi, ca nhi ở Quốc Tử Giám chịu đủ đau khổ, Phó Lâm kia ba ngày hai bận trào phúng ca nhi, bình thường ca nhi biết danh ngạch có được không dễ, liều mạng chịu đựng, ai ngờ hôm nay tên khốn nạn kia còn sỉ nhục người, chê cười ca nhi trước một đám người, ca nhi nào nhịn được, bèn động tay.”
“Ty nghiệp kia cũng không biết phân xanh đỏ đen trắng, trực tiếp nổi giận, bảo ca nhi về gấp.” Xuân Lai xám xịt nói.
Phó Nhiêu đã nhìn thấy được hoàn cảnh gian nan của đệ đệ thông qua ngôn từ ít ỏi, Đại lão gia Phó gia kia chức cao đến Phó đô Ngự sử, tất nhiên ty nghiệp sẽ thiên vị người ta, Phó gia ở kinh thành đã chiếm giữ nhiều năm, rất có danh tiếng, bên cạnh Phó Lâm là một đống con em quý tộc giúp đỡ, cũng khó trách đệ đệ không nhịn được nữa.
Lúc này Phó Khôn cũng quay mặt qua, lời lẽ chính đáng nói: “Tỷ, kẻ sĩ có thể c.h.ế.t không thể chịu nhục, đệ cũng không tin rời khỏi Quốc Tử Giám đệ sẽ không trúng cử được, tỷ tỷ yên tâm, đệ chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng mà khổ luyện việc học, tuyệt đối không khiến tỷ tỷ thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro