Sau Khi Bị Từ Hôn Đời Ta Lên Hương Rồi
Chương 84
Đang cập nhật
2025-03-20 09:31:59
Phó Nhiêu nhấc một góc màn xe lên trong tiếng ong ong ầm ĩ, chỉ thấy quán rượu tiệm trà chạy dài hai bên, cờ phướn đầy đường, tiếng hét to hết đợt này đến đợt khác, dân cư phồn hoa hòa tan sự trống trải trong lòng nàng.
Hai ngày này, mỗi khi chàng đến Lan Thủy uyển thăm Đại Hoàng tử, không phải nàng giả bộ ngủ thì là đi vệ sinh, luôn tìm cách tránh đi, trước mắt trở về kinh, có tường cung vây cao, có thể ngăn cách suy nghĩ của chàng lại.
Xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo đường phố đông đúc, xa giá của quan quyến phía trước tản về phía từng nhà, đột nhiên, một người còn đang khoác sương đội trăng chạy tới ngõ hẻm, ngừng bên cạnh xe ngựa, truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Sư muội.”
Phó Nhiêu dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, Hạ Linh nghe vậy vén màn xe thay nàng, lộ một đôi mắt cười với người bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Vị công tử này tới đón Phó tỷ tỷ sao?”
Trần Hành gật đầu với nàng ấy, ánh mắt lướt qua nàng ấy rồi đặt trên người Phó Nhiêu, thấy nàng vẻ mặt giật mình sững sờ, hình như cực kỳ mỏi mệt, không khỏi nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng: “Sư muội, hôm nay ta thăm bá mẫu, bà sai ta đến đón muội về, muội đã mệt mỏi nhiều ngày rồi sao?”
Phó Nhiêu đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn, rơi vào mờ mịt trống rỗng, trong nháy mắt đó, ở thế gian lẻ loi bước đi một mình, có một người khoác những vì sao chờ nàng, cũng coi như một nơi trú ẩn.
Đáng tiếc, nơi nương tựa này không nên thuộc về nàng.
Phó Nhiêu chỉ sững sờ trong giây lát, Hạ Linh thức thời, vội ôm tay nải xuống khỏi xe ngựa: “Phó tỷ tỷ, ngày khác tới phủ thăm tỷ nhé.”
Chưa đợi Phó Nhiêu phản ứng, nàng ấy đã khoác tay nải trên vai, đặt chân định rời đi.
Mà lúc này, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng trước mặt Hạ Linh, một nam nhân áo trắng được người hầu dìu chậm rãi xuống khỏi xe ngựa.
Ở giữa sự giao thoa của hoàng hôn, đôi mắt y sáng như trăng sao, y chậm rãi cười với Hạ Linh: “Ta đưa nàng về.”
Hạ Linh ngơ ngẩn nhìn y một cái rồi lập tức cụp mắt, luống cuống tay chân ấp úng: “Chuyện này… Chuyện này sao được, chúng ta còn chưa…”
“Không sao.” Giọng y mỏng manh như gió, lời nói ra lại khiến người khác không rét mà run: “Nếu có người khua môi múa mép, bổn Thế tử sẽ cắt cái lưỡi đó.”
Hạ Linh ngây người, chợt mặt đẹp đỏ lên như máu, khóe môi cong lên nụ cười sợ hãi.
Tạ Tương nhìn nàng ấy một cái, sau đó đi thêm hai bước, đến trước xe của Phó Nhiêu, vái chào với nàng: “Đa tạ Phó cô nương giúp đỡ, Tạ mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Phó Nhiêu gật đầu đáp lễ với y, không nhiều lời.
Bên phía Tạ Tương dẫn Hạ Linh lên xe ngựa, phía khác Lý Huân cưỡi ngựa đến đón tiếp Trần Hành: “Trần huynh, ngươi tới đón Phó cô nương sao?” Ánh mắt lơ đễnh xẹt qua, gật đầu ra hiệu với Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vén màn xe, đi ra khỏi xe ngựa, đứng trên càng xe vái một cái với Lý Huân, nói: “Nhiều ngày qua ta bận pha chế thuốc cho Đại điện hạ, vẫn luôn quên hỏi vết thương của công tử và thị vệ kia, ngày ấy nhờ có công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Huân chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã trọng thưởng an ủi, cô nương không cần lo lắng.”
Phó Nhiêu hiểu hắn đang nói đến chuyện thị vệ kia, chứ không nói về chính hắn, nhưng hắn không đề cập tới, Phó Nhiêu hỏi cũng không hay, chỉ đành vái thêm một cái, nhìn về phía Trần Hành: “Sư huynh, chúng ta trở về đi.”
Trần Hành chắp tay với Lý Huân: “Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết.”
Lý Huân nghe vậy đáy mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám, chợt bật cười nói: “Là Lý gia ta mắc nợ Phó cô nương, không cần nhiều lời.”
Trần Hành có qua lại với hắn, cũng biết tính tình hắn, thi lễ xong thì dẫn xe ngựa Phó Nhiêu rời khỏi hẻm nhỏ.
Lý Huân cưỡi ngựa đứng ở đầu ngõ, nhìn theo bọn họ đã đi xa.
Gã sai vặt của hắn giục ngựa đến, liếc nhìn cánh tay trái của hắn: “Công tử, ngài mau về phủ đi, lẹm mất một miếng thịt to như vậy, không biết phu nhân sẽ đau lòng bao nhiêu.”
Lý Huân lạnh nhạt nhìn gã một cái: “Không được lắm miệng!” Sau đó, hắn siết chặt cương ngựa đi về hướng khác.
Một chiếc đèn lồng sừng dê màu trắng treo trên vách xe, ánh sáng từ từ mở rộng trong bóng đêm, phá gió mà đi.
Phó Nhiêu sai thị vệ dừng xe ngựa ở chỗ rẽ trong con ngõ nhỏ của Phó gia, nàng ôm tay nải xuống xe ngựa, rồi bảo thị vệ đánh xe rời đi, xong mới nhìn về phía Trần Hành xoay người xuống xe: “Sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh.”
Trần Hành nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt lại nghiêm nghị, lòng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn chậm rãi cột dây cương ở cây nhỏ bên cạnh, đi về phía Phó Nhiêu, nở nụ cười như thường: “Sư muội, muội đi xe mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi trước đi, bá mẫu còn đang chờ muội, có gì sau này rồi nói.”
“Ta cảm thấy vẫn nên nói rõ trước.”
Trần Hành cười cắt lời nàng: “Cũng đúng, vậy ta nói trước.”
Phó Nhiêu mím môi nhìn hắn, trên vách tường trong con ngõ nhỏ treo một chiếc đèn bão, ánh nến bị bọc trong lớp lưu li, tản ra quầng sáng ấm áp.
Con hẻm tồi tàn nghèo nàn này vốn không có chiếc đèn lưu li tốt như vậy, chắc là sau khi Công chúa Bình Khang chuyển tới đã bố trí phòng thủ khắp đường, thêm chút đèn tường.
Diện mạo của Trần Hành tuy không xuất chúng bằng Lý Huân, Từ Gia, nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự, hắn xuất thân tiến sĩ, mặc dù không quá giàu có cao sang, nhưng cuộc sống vợ chồng tốt đẹp cũng đã vô cùng toàn vẹn.
Cũng may lúc trước chưa định hôn với hắn, nếu không, hiện giờ chắc chắn hắn đã bị nàng liên lụy.
“Sư muội, loạn dịch Gia Châu, công của ta nhỏ bé không đáng kể, lại vì được muội điền tên vào danh sách nên mới nhận được vinh dự đặc biệt như thế, lòng ta hổ thẹn, từ khi muội về kinh, mấy lần ta đã muốn tới cửa thăm hỏi, lại cứ bị công việc làm trì hoãn, vất vả lắm mới rảnh rỗi, muội lại theo vua đi săn mùa thu. Lý Huân gửi thư cho ta, nói muội bị tấn công suýt nữa đã mất mạng, lòng ta…”
“Sư huynh!” Phó Nhiêu chịu đựng bi thương trong lòng, lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Huynh giúp đỡ ta rất nhiều, ta để tên huynh cũng là vì cảm ơn, hiện giờ chúng ta coi như thanh toán xong…”
Hai ngày này, mỗi khi chàng đến Lan Thủy uyển thăm Đại Hoàng tử, không phải nàng giả bộ ngủ thì là đi vệ sinh, luôn tìm cách tránh đi, trước mắt trở về kinh, có tường cung vây cao, có thể ngăn cách suy nghĩ của chàng lại.
Xe ngựa chậm rãi chạy dọc theo đường phố đông đúc, xa giá của quan quyến phía trước tản về phía từng nhà, đột nhiên, một người còn đang khoác sương đội trăng chạy tới ngõ hẻm, ngừng bên cạnh xe ngựa, truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Sư muội.”
Phó Nhiêu dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, Hạ Linh nghe vậy vén màn xe thay nàng, lộ một đôi mắt cười với người bên ngoài, nhịn không được hỏi: “Vị công tử này tới đón Phó tỷ tỷ sao?”
Trần Hành gật đầu với nàng ấy, ánh mắt lướt qua nàng ấy rồi đặt trên người Phó Nhiêu, thấy nàng vẻ mặt giật mình sững sờ, hình như cực kỳ mỏi mệt, không khỏi nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng: “Sư muội, hôm nay ta thăm bá mẫu, bà sai ta đến đón muội về, muội đã mệt mỏi nhiều ngày rồi sao?”
Phó Nhiêu đối diện với ánh mắt quan tâm của hắn, rơi vào mờ mịt trống rỗng, trong nháy mắt đó, ở thế gian lẻ loi bước đi một mình, có một người khoác những vì sao chờ nàng, cũng coi như một nơi trú ẩn.
Đáng tiếc, nơi nương tựa này không nên thuộc về nàng.
Phó Nhiêu chỉ sững sờ trong giây lát, Hạ Linh thức thời, vội ôm tay nải xuống khỏi xe ngựa: “Phó tỷ tỷ, ngày khác tới phủ thăm tỷ nhé.”
Chưa đợi Phó Nhiêu phản ứng, nàng ấy đã khoác tay nải trên vai, đặt chân định rời đi.
Mà lúc này, một chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá dừng trước mặt Hạ Linh, một nam nhân áo trắng được người hầu dìu chậm rãi xuống khỏi xe ngựa.
Ở giữa sự giao thoa của hoàng hôn, đôi mắt y sáng như trăng sao, y chậm rãi cười với Hạ Linh: “Ta đưa nàng về.”
Hạ Linh ngơ ngẩn nhìn y một cái rồi lập tức cụp mắt, luống cuống tay chân ấp úng: “Chuyện này… Chuyện này sao được, chúng ta còn chưa…”
“Không sao.” Giọng y mỏng manh như gió, lời nói ra lại khiến người khác không rét mà run: “Nếu có người khua môi múa mép, bổn Thế tử sẽ cắt cái lưỡi đó.”
Hạ Linh ngây người, chợt mặt đẹp đỏ lên như máu, khóe môi cong lên nụ cười sợ hãi.
Tạ Tương nhìn nàng ấy một cái, sau đó đi thêm hai bước, đến trước xe của Phó Nhiêu, vái chào với nàng: “Đa tạ Phó cô nương giúp đỡ, Tạ mỗ ghi nhớ trong lòng.”
Phó Nhiêu gật đầu đáp lễ với y, không nhiều lời.
Bên phía Tạ Tương dẫn Hạ Linh lên xe ngựa, phía khác Lý Huân cưỡi ngựa đến đón tiếp Trần Hành: “Trần huynh, ngươi tới đón Phó cô nương sao?” Ánh mắt lơ đễnh xẹt qua, gật đầu ra hiệu với Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vén màn xe, đi ra khỏi xe ngựa, đứng trên càng xe vái một cái với Lý Huân, nói: “Nhiều ngày qua ta bận pha chế thuốc cho Đại điện hạ, vẫn luôn quên hỏi vết thương của công tử và thị vệ kia, ngày ấy nhờ có công tử cứu giúp, vô cùng cảm kích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Lý Huân chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Bệ hạ đã trọng thưởng an ủi, cô nương không cần lo lắng.”
Phó Nhiêu hiểu hắn đang nói đến chuyện thị vệ kia, chứ không nói về chính hắn, nhưng hắn không đề cập tới, Phó Nhiêu hỏi cũng không hay, chỉ đành vái thêm một cái, nhìn về phía Trần Hành: “Sư huynh, chúng ta trở về đi.”
Trần Hành chắp tay với Lý Huân: “Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết.”
Lý Huân nghe vậy đáy mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám, chợt bật cười nói: “Là Lý gia ta mắc nợ Phó cô nương, không cần nhiều lời.”
Trần Hành có qua lại với hắn, cũng biết tính tình hắn, thi lễ xong thì dẫn xe ngựa Phó Nhiêu rời khỏi hẻm nhỏ.
Lý Huân cưỡi ngựa đứng ở đầu ngõ, nhìn theo bọn họ đã đi xa.
Gã sai vặt của hắn giục ngựa đến, liếc nhìn cánh tay trái của hắn: “Công tử, ngài mau về phủ đi, lẹm mất một miếng thịt to như vậy, không biết phu nhân sẽ đau lòng bao nhiêu.”
Lý Huân lạnh nhạt nhìn gã một cái: “Không được lắm miệng!” Sau đó, hắn siết chặt cương ngựa đi về hướng khác.
Một chiếc đèn lồng sừng dê màu trắng treo trên vách xe, ánh sáng từ từ mở rộng trong bóng đêm, phá gió mà đi.
Phó Nhiêu sai thị vệ dừng xe ngựa ở chỗ rẽ trong con ngõ nhỏ của Phó gia, nàng ôm tay nải xuống xe ngựa, rồi bảo thị vệ đánh xe rời đi, xong mới nhìn về phía Trần Hành xoay người xuống xe: “Sư huynh, ta có lời muốn nói với huynh.”
Trần Hành nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng lạnh nhạt lại nghiêm nghị, lòng như bị một chậu nước lạnh tạt vào, hắn chậm rãi cột dây cương ở cây nhỏ bên cạnh, đi về phía Phó Nhiêu, nở nụ cười như thường: “Sư muội, muội đi xe mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi trước đi, bá mẫu còn đang chờ muội, có gì sau này rồi nói.”
“Ta cảm thấy vẫn nên nói rõ trước.”
Trần Hành cười cắt lời nàng: “Cũng đúng, vậy ta nói trước.”
Phó Nhiêu mím môi nhìn hắn, trên vách tường trong con ngõ nhỏ treo một chiếc đèn bão, ánh nến bị bọc trong lớp lưu li, tản ra quầng sáng ấm áp.
Con hẻm tồi tàn nghèo nàn này vốn không có chiếc đèn lưu li tốt như vậy, chắc là sau khi Công chúa Bình Khang chuyển tới đã bố trí phòng thủ khắp đường, thêm chút đèn tường.
Diện mạo của Trần Hành tuy không xuất chúng bằng Lý Huân, Từ Gia, nhưng cũng coi như tuấn tú lịch sự, hắn xuất thân tiến sĩ, mặc dù không quá giàu có cao sang, nhưng cuộc sống vợ chồng tốt đẹp cũng đã vô cùng toàn vẹn.
Cũng may lúc trước chưa định hôn với hắn, nếu không, hiện giờ chắc chắn hắn đã bị nàng liên lụy.
“Sư muội, loạn dịch Gia Châu, công của ta nhỏ bé không đáng kể, lại vì được muội điền tên vào danh sách nên mới nhận được vinh dự đặc biệt như thế, lòng ta hổ thẹn, từ khi muội về kinh, mấy lần ta đã muốn tới cửa thăm hỏi, lại cứ bị công việc làm trì hoãn, vất vả lắm mới rảnh rỗi, muội lại theo vua đi săn mùa thu. Lý Huân gửi thư cho ta, nói muội bị tấn công suýt nữa đã mất mạng, lòng ta…”
“Sư huynh!” Phó Nhiêu chịu đựng bi thương trong lòng, lạnh lùng cắt ngang lời hắn: “Huynh giúp đỡ ta rất nhiều, ta để tên huynh cũng là vì cảm ơn, hiện giờ chúng ta coi như thanh toán xong…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro