Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 19

Hwaji

2025-03-22 10:45:36

Chiếc xe chậm lại trước một toà nhà lớn ở đầu thành phố phía đông, đi thẳng xuống hầm. Đăng lôi điện thoại từ túi để trong cốp xe, gọi điện cho người nào đó: "Anh. Em đổi ý rồi. Em vừa đến thuỷ cung. Đột ngột vậy có phiền anh không?"

Thuỷ cung?

Người đàn ông bên đầu dây cười lớn, vang cả ra ngoài. Tôi nghe được đại khái: "Ừ, đợi chút. Anh bảo người xuống đón nhóc."

Cúp máy, Đăng lúc này mới để ý đến tôi. Anh tỉ mỉ soi gương ở xe, vuốt lại mái tóc bị rối, làm tôi cũng tự dưng xem lại vẻ ngoài của mình. Xong, anh hất cằm bảo tôi: "Đi, lên sảnh chờ."

Tôi lon ton vác cặp theo sau, Đăng có vẻ cảm thấy không thuận mắt, liền nhấc bổng chiếc cặp khỏi lưng tôi: "Đưa đây, người thì bé tí mà đeo cái cặp to chà bá toàn sách vở."

Tôi hất vai, mặc cho Đăng cố gắng túm lấy phần quai cặp. Lòng cảm kích mà miệng vẫn phải phản bác: "Vớ vẩn. Mày thu nhỏ tao lại và phóng to cái cặp ra à?"

Đăng cười khì, một tay khoác cặp của tôi lên vai. Chiếc cặp trắng lốm đốm chấm vàng không hợp với vẻ ngoài của người đang đeo nó chút nào. Đăng vẫn đang mặc quần đùi áo số, mái tóc che trán hàng ngày giờ rẽ ra một chút vì nóng. Vào tháng máy, anh thành thạo bấm nút, đưa tôi lên sảnh trung tâm của tòa nhà. Một toà mới khai trương, vừa đi vào hoạt động cách đây vài tháng, trang trí hiện đại, toàn cảnh đều là màu xanh với đủ loại mô hình san hô, thậm chí có cả mô hình cá mập to đùng ở chính giữa.

Tôi ngơ ngác ngó nhìn xung quanh, một người phụ nữ trẻ tuổi tất bật chạy tới gần, hồ hởi gọi: "Đến lâu chưa?"

Đăng nghe tiếng, hớn hở chào lại: "Chào chị ạ. Bọn em vừa đến. Làm phiền chị rồi."

Tôi thuận theo, lịch sự cúi chào. Chị đã để ý đến tôi, vui vẻ mỉm cười: "Chào em nha. Chị tên là Thanh."

"Em là Hân ạ."

Chào hỏi ngắn gọi, tôi theo Đăng lẽo đẽo đi sau chị gái ấy, xuống tầng hầm số năm. Nơi đây tối om, rất ít nhân viên ra vào. Tôi phải bám vào tay Đăng, mò mẫm theo dòng đèn nhỏ gắn hai bên lối đi. Tới một cánh cửa nhỏ, chị Thanh ấn một vài con số. Chiếc bảng điện kêu lên hai tiếng tít tít, rồi cánh cửa dày cộp bật mở.

Chị Thanh chỉ vào tủ gỗ bên cạnh: "Cởi giày và để trong này nhé."

Tôi không hiểu gì nhưng vẫn làm theo. Cánh cửa sập lại, xung quanh tối đen như mực. Bước chân trần vào trong, tôi run rẩy không dám bước tiếp. Dưới chân không phải nền đất, cũng chẳng phải được lát gạch hoa men sứ. Tôi lo lắng tìm kiếm một chút vệt sáng xung quanh, nhưng không có.

Đăng kéo tôi sát lại gần, nhỏ giọng: "Đợi chút nhé."

Rì rào... Tiếng sóng biển đâu đó quanh đây. Một dòng nước lạnh ngắt luồn qua kẽ chân. Tôi rùng mình lùi lại vài bước. Gót chân tôi lún xuống như đạp phải cát, mùi gió biển lan tỏa khắp nơi. Lại một dòng nước nữa ập tới, cảm giác như trước mặt đang thực sự là biển. Xung quanh hai chân dần sáng lên, lấp lánh màu xanh rực rỡ. Làn nước biển dào dạt xô vào bờ, mang theo hiện tượng phát quang đẹp đẽ mà tôi chỉ có thể thấy trên mạng.

Bừng lên trước mắt tôi một biển trời mênh mông không thấy điểm dừng. Đăng kéo tôi lại phía sau, ngồi xuống một góc mà nước biển không dâng đến. Trong này có cả cây dừa trông như thật, chỉ khi chạm vào mới biết đó là mô hình. Bên dưới bầu trời đêm thăm thẳm, biển lặng như tấm gương, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của vầng trăng treo lơ lửng. Những ngôi sao lấp lánh rải rác khắp nơi như những viên ngọc nhỏ, điểm tô cho không gian yên bình. Từng cơn sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ, tạo nên âm thanh dịu dàng như lời ru của đại dương. Một chú cá heo hồng vọt lên khỏi mặt nước, huýt sáo e e, bọt nước bắn lên tung toé, len lỏi giữa ánh trăng trở nên lấp lánh như pha lê. Phía bên kia bầu trời hửng sáng. Những vạch sáng xanh tím xen kẽ vào nhau, lan rộng ra khắp vùng trời, tạo thành từng làn sóng ánh sáng uốn lượn đẹp mắt, rực rỡ, huyền ảo. Là cực quang mà người ta thường thấy ở bắc cực đó sao?

Tôi phấn khích: "A. Là cực quang kìa."

Đăng chắc hẳn lúc đó cảm thấy vô cùng mãn nguyện với biểu hiện thích thú của tôi. Anh cẩn thận hỏi dò: "Sao? Thích không?"

"Thích chứ." Tôi đáp lại chắc nịch.

"Nhưng mà, cái đèn kia, hình như bị lỗi rồi. Nó nháy nhanh quá." Tôi chỉ lên bầu trời.

Đăng nheo mắt, cố gắng tìm ra vị trí của ngôi sao hàng lỗi trên trần nhà. Sau một hồi tự tra tấn mắt mình, anh mới "à" lên một tiếng, rồi cười gượng:

"Đây là phòng thử nghiệm thôi. Vẫn chưa đi vào giai đoạn hoàn chỉnh."

Nhưng anh lập tức lấy lại tự tin, khoe rằng: "Công nghệ thực tế ảo này mới, do công ty anh họ tao phát minh ra đấy. Chưa có ở chỗ nào đâu."

"Thế tao là vị khách đầu tiên à?" Tôi tròn mắt.

"Đúng vậy. Phải biết ơn người ta đi nhé." Đăng mỉm cười gật đầu, vuốt vuốt tóc tôi vài ba cái.

Dường như không khí ở đây rất thích hợp để làm mấy trò cảm động. Gió biển, ánh trăng, tiếng rì rào sóng vỗ, cực quang sáng rực một bầu trời. Thứ cảm xúc kìm nén bấy lâu dấy lên trong thoáng chốc, thì ra sống từng ấy năm, trải qua đủ thứ chuyện, tôi vẫn dễ dàng bị tên nhóc lớp 11 làm cho rúng động tâm hồn đến thế.

Tôi bắt đầu mếu máo, khiến Đăng tròn mắt bối rối.

"Sao... sao thế?"

Tôi lấy hai tay ấn chặt vào mắt, ngăn cho dòng nước khỏi tuôn. Thấy tôi sụp xuống, Đăng càng rối rít: "Ê... Đừng khóc. Lỗi tao, được không?"

Đăng sốt ruột bám lấy hai vai tôi, cố gắng trấn an đứa trẻ mang nhiều nỗi niềm đang nấc lên từng đợt. Anh không ngừng hỏi, chỉ mong nhận được câu trả lời, nhưng tôi vẫn lặng im, để cho trận nước mắt này cuốn trôi mọi uất ức không nói được thành lời.

Một Hoàng Hải Đăng khác mà tôi không biết, cũng chưa từng nhìn thấy, đang ngồi trước mặt tôi.

"Tại sao... lại như thế này?" Tôi ngẩng lên, nhìn anh trách móc. Có lẽ đó là những gì tôi muốn hỏi Đăng phiên bản tồi tệ khi ấy, nhưng không có một cơ hội nào để hỏi.

Cặp má đỏ hoe như đứa bé mới sinh, đôi mắt trong veo ngấn nước mang nặng trầm tư của tháng năm. Đăng dù có không muốn cũng phải xiêu lòng. Một đoá hồng nở muộn, một tâm hồn từng trải chằng chịt vết xước.

Tôi đã nín hẳn sau một lúc lâu. Bấy giờ mới đủ tỉnh táo để nghĩ lại, chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống, cả đời không ngoi lên nữa. Tôi ngồi nhích ra xa một chút, cẩn thận quan sát biểu hiện của Đăng. Anh phát hiện ra, liền xích lại, ánh mắt lo lắng bồn chồn, vừa muốn hỏi rồi lại thôi.

Xấu hổ không còn chỗ nào để trốn, tôi ôm mặt quay đi chỗ khác.

Anh không chịu được nữa, liền kéo tay tôi xuống, ra lệnh: "Quay qua đây. Nói nghe coi, tóm lại là tao làm gì không tốt à?"

Tôi cười đại để xua đi bầu không khí gượng gạo. Hai hàng lông mày nhíu lại, cố gắng làm dịu mọi vấn đề.

"Thôi mà, quên nó đi. Đó là nhân cách thứ hai của tao, mày làm tốt lắm." Tôi lấp liếm, ánh mắt bối rối tìm điểm tựa. "Chà! Dự án này sắp tới ra mắt chắc chắn sẽ thành công đó nha!"

Đăng lục tìm trong túi, đưa ra trước mặt tôi một túi quà nhỏ: "Sinh nhật vui vẻ."

Anh nhớ sinh nhật tôi, còn làm đủ thứ để tôi bất ngờ, tặng quà sinh nhật cho tôi. Làm sao có thể là cái người khi ấy đến một lời chúc mừng cũng chẳng có? Tại sao lại có thể khác nhau đến vậy? Hay vốn dĩ những điều hiện tại chỉ là mộng tưởng xa vời mà tôi hằng mong ước? Hay kiếp trước mới là những thứ không có thật mà tôi tự huyễn hoặc bấy lâu?

Tôi tự cười cho sự ngu ngốc của chính mình. Làm gì có kiếp trước kiếp sau, tất cả chỉ là trí tưởng tượng của con người vẽ ra mà thôi. Và tôi đã muốn cho rằng cuộc sống này mới là thực tế.

Tôi mở cặp sách, lấy ra một túi quà y hệt. Là của anh tôi tặng, hồi trưa hôm qua vội xuống ăn cơm nên vứt luôn vào cặp, không nhớ để bỏ ra. Biểu cảm của Đăng lúc này chắc chắn là thất vọng.

"Trời ạ! Đã chọn mãi rồi, thế mà vẫn mua trùng được."

Mặc kệ lời anh than vãn, tôi cầm compa, hí hoáy khắc lên thân lọ nước hoa dòng chữ nhỏ: "Tặng Đăng."

"Người ta nói: "Nếu hai người mang theo mùi hương giống nhau, thì dù có cách xa đến mấy, cũng có thể gặp lại." Nên là, tặng bạn."

Đăng sững sờ nhìn tôi. Hai người đối diện như trao lễ vật định tình, không khí khó thở đến khó hiểu. Thế rồi anh bật cười, một nụ cười nhẹ nhõm nhất trong ngày hôm nay.

"Nói linh tinh. Mày định đi đâu xa à?"

Tôi nhận quà của anh, anh nhận lại của tôi. "Chẳng đi đâu cả. Lỡ sau này có mất liên lạc hay gì đó, thì tao cũng không tìm mày đâu."

"Thế để tao đi tìm vậy. Mày đừng đổi nước hoa là được. Ở đâu thì tao cũng tìm thấy, được chứ?"

Những lời nói lúc đó của anh làm tôi dấy lên lòng hiếu kỳ. Nếu một ngày chúng tôi lạc mất nhau, liệu anh có thực sự chạy đến tìm tôi không?

Đằng khác, xin lỗi anh trai. Đứa em gái ngu muội này lại đem quà anh tặng đi cho người khác. Em sẽ tạ lỗi sau vậy.

"Mà nhỏ Hà Nhi chọn quà chán thật sự, chọn tới chọn lui mà vẫn chọn phải cái mày có rồi."

"Mày nhờ nó chọn cho à?"

"À không không. Ý tưởng là của tao. Nó chỉ mua giúp thôi, tao sợ mua phải hàng giả."

"Thế thì là do mày mà còn đổ cho nó..."

Tôi mặc kệ anh tủm tỉm cười phía sau. Tôi biết đó không phải câu trách móc đổ lỗi, mà là lời giải thích lý do gần đây hay bị đồn thổi linh tinh.

Tối về, đang bận rộn với đống bài vở, tiếng tin nhắn vang lên làm gián đoạn mạch giải đề. Tôi uể oải gục xuống, với lấy điện thoại nằm yên trên đống sách bên cạnh.

Lưu Minh đã gửi cho bạn một tin nhắn: "Đã nói là tối anh sẽ nhắn cho em. Đừng quên giao kèo của chúng ta đấy."

Cô giáo Hồng Hoa dạy đi dạy lại bài này, nói rằng một người con gái tài năng, không phải là điều gì cũng biết, mà là biết biến cái mình giỏi trở nên thuần thục. Hồi ấy khả năng cảm nhạc của tôi chậm hơn so với các bạn, thường xuyên bị tụt lại phía sau. Trong lớp lại có một cậu trai chỉ trạc tuổi tôi, mà thiên phú hơn người. Cô giáo lại xếp tôi chung nhóm với cậu ta, dạy chúng tôi bản khiêu vũ đôi của bài nhạc này.

Không nhớ quá nhiều về chuyện lúc bé, đến tên cậu ấy là gì tôi cũng không nhớ.

Nhưng mà những cử động uyển chuyển ngày xưa đã ăn vào trong máu. Chỉ một màn biểu diễn nhỏ, tôi làm được.

Tin nhắn từ "Hội đàn bà" ập đến. Tôi thả cho Lưu Minh một cái sticker, toan mở khung trò chuyện xôn xao kia ra đọc, mẹ tôi gõ cửa bước vào.

"Lớn rồi, không còn bé nữa. Nhiêu đây biết để làm gì rồi chứ?" Mẹ đặt một hồng bao nhỏ lên hai bàn tay đã chìa sẵn của tôi.

Nhà tôi có một điều thú vị, ngoài năm mới, dịp thứ hai được nhận lì xì là sinh nhật. Tôi cười khì ôm chầm lấy mẹ, hít hà mùi nước xả vải dịu nhẹ, ấm áp. Mẹ xoa đầu đứa con gái bình thường chỉ đâm đầu vào học, nay lại nũng nịu với bà.

"Học vừa thôi, mai được nghỉ mà. Cầm tiền đi chơi với bạn cho thoải mái đầu óc." 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Số ký tự: 0