Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình
Chương 20
Hwaji
2025-03-22 10:45:36
10 rưỡi sáng. Tôi có hẹn cùng Linh và Hoa đi ăn sinh nhật. Quán ăn mới mở ở ngã ba thị trấn thu hút khá nhiều bạn trẻ tầm tuổi tôi. Bên ngoài vẫn còn mấy vòng hoa mừng quán khai trương, bên trên treo biển Blue Berry cùng tấm áp phích: "Khai trương giảm 20% cùng sự kiện đặc biệt."
Tôi ngơ ngẩn một hồi: "Sự kiện gì?"
Hoa đẩy người tôi tiến vào: "Cái tội không thèm đọc tin nhắn. Cũng may là sinh nhật nó nên nó biết đường ăn mặc đẹp. Có cơ hội, có cơ hội."
Vì đã đặt bàn trước, nên chúng tôi không cần lo lắng với tình trạng đông kín người này. Bước vào quán, mỗi người sẽ được phát cho một tờ giấy ghi số, của tôi là 50. Giữa quán có dựng một sân khấu nhỏ, còn có MC đang hắng giọng chuẩn bị đằng sau quầy pha chế.
Thực đơn của quán khá đa dạng, mức giá vừa phải, lại còn đặt tên rất xa hoa, nghe như nhà hàng kiểu Pháp.
"Gà hầm Âu chơ vít chi...?" Tôi nhăn nhó đọc tên món.
Linh cười ha hả chê tôi, đến lượt nhỏ mở thực đơn ra thì cũng xịt keo dừng cười.
"Chị cho em món 3, 7, 10. Nước ép dưa hấu, sinh tố bơ, trà mật ong." Hoa giải quyết vấn đề hiện ra ngay trước mắt.
Chị nhân viên gật đầu rồi vui vẻ rời đi.
"Quán này điên rồi, chủ quán là người nước ngoài hả?" Linh tựa người ra sau ghế, than vãn.
Đúng lúc đó, đội ngũ tổ chức sự kiện đứng trên sân khấu, khuấy động không khí bằng bản nhạc bắt kịp xu hướng với giới trẻ lúc bấy giờ. Anh MC cầm mic đứng trên bục cao hơn, cất tiếng: "Và bây giờ là phần đặc biệt của ngày hôm nay. Chắc các bạn cũng biết đó là gì rồi đúng không?"
Cả quán hưởng ứng nhiệt tình: "Đúng thế."
Linh vỗ tay bôm bốp, hú theo đám đông. Trong đầu tôi hiện rõ một dấu hỏi lớn: "Phần đặc biệt gì?"
Hoa ghé sát vào tai tôi: "Ghép đôi. Có thấy mấy cái số vừa được phát không? Người ta sẽ bốc thăm năm cặp để thực hiện thử thách. Giải nhất và giải nhì sẽ có quà to đó."
Tôi mắt tròn mắt dẹt, lỡ miệng văng tục, rủa thầm mấy con bạn toàn làm mấy việc tào lao.
"Không tham gia được không?" Tôi nói nhỏ.
Chưa kịp dứt lời, dường như hào quang nữ chính của mấy phim truyền hình dài tập vừa chiếu xuống đầu tôi, làm cả não quay cuồng như vừa bị thôi miên.
"Cặp may mắn đầu tiên. Số 11 và số 50."
Linh và Hoa giãy nảy lên thay tôi. Chuyện này nhỏ Linh háo hức còn hiểu được, sao ngay cả đến nhỏ Hoa cũng như bò thấy cờ đỏ thế kia?
Anh chàng kia ngồi khá xa bàn của tôi, phải đứng lên bục mới nhìn rõ. Có vẻ là một tay chơi chính hiệu đấy.
Tôi gật đầu với anh ta qua loa, không dám ngẩng lên mà quay đi để tránh né ánh nhìn của mọi người. Mấy trò chơi cũng thường thấy ở các chương trình ghép đôi đường phố, không có gì mới mẻ, và tôi cảm thấy biết ơn là nó không khiếm nhã và quá quắt. Có vẻ như hào quang nữ chính kia của tôi vẫn chưa tắt khi mà nhắm mắt ném bừa phi tiêu cho qua chuyện mà tôi cũng trúng chín điểm.
Và giải nhất thuộc về cặp của tôi. Phần thưởng được trao tặng ngay lúc đó, trị giá một triệu đồng, chúng tôi chia đôi, rồi mỗi người một ngả. Tôi cảm thấy mình vô cùng được lời trong trò chơi ném phi tiêu này, tự dưng được tiền. Nhưng mà mới chơi có một trò, chương trình đã kết thúc. Quán này tổ chức sự kiện cũng kém quá, bị khách hàng chửi bới ỏm tỏi rồi kìa.
Vừa về đến bàn, tôi cảm thấy không khí có chút kỳ quặc. Đồ ăn bày ra đầy mâm rồi mà hai đứa không dám động miếng nào, thấy tôi thắng thưởng trở về cũng không ồn ào như tưởng tượng.
"Sao đấy? Vừa được thưởng 500 cành nè. Bữa nay chị bao nha."
Hoa liếc tôi, ánh mắt hoang mang tột độ: "Ừ... mày tận hưởng nốt đi. Rồi lát về tính tiếp nhé."
Tôi uống một ngụm nước ép, tấm tắc: "Ui ngon nha."
Hai đứa kia trầm ngâm, thở một hơi thật dài, ngó nghiêng xung quanh, lấm lét như bị theo dõi.
Giữa chừng, tôi cần vào nhà vệ sinh. Gian bên cạnh phát ra tiếng động, là phòng của nhân viên phục vụ.
"Tên quản lý kia bị gì vậy? Chính mình là người lên kế hoạch mà tự dưng bắt dừng lại. Hại mình phải đi giải thích xin lỗi khách."
Một giọng khác vang lên: "Lại còn đổi vé xem phim thành tiền mặt nữa chứ. Đúng là người có tiền. Hách dịch thật đấy."
Nghe chẳng hiểu gì, tôi tự nhủ không được tọc mạch, bèn ra ngoài. Linh đang xụ mặt, cầm dĩa chọc thẳng vào miếng gà chiên, lẩm bẩm: "Tên kia đúng là oan gia, tự dưng xuất hiện làm người ta mất cả hứng."
Tôi lù lù xuất hiện phía sau, trầm giọng ghé sát tai Linh: "Oan gia nào vậy?"
Linh "á" lên một tiếng thánh thót. Hoa giật ống tay áo tôi, chỉ về phía quầy. Đúng là có một tên đang nhìn chằm chằm vào đây từ nãy đến giờ. Lông gáy tôi bỗng dưng dựng đứng cả lên.
Tôi cúi gằm, lặng lẽ uống một ngụm nước, tránh né ánh mắt.
Cộp. Đĩa salad được đặt xuống trước mặt không mấy nhẹ nhàng.
"Thưa quý khách. Đây là món được tặng kèm với phần tham gia nhiệt tình chương trình của chúng tôi vừa nãy."
Tên này rốt cuộc làm gì ở đây vậy? Còn mặc đồ nhân viên. Tôi nở một nụ cười gượng gạo: "Mày làm thêm à Hoàng Hải Đăng?"
"Đúng vậy. Không thấy hay sao mà còn hỏi. Người ta bận rộn kiếm cơm, không chơi bời rảnh rỗi như quý khách đâu."
"Quý khách quý khách. Nói chuyện kiểu gì vậy? Thấy ớn."
Bỗng từ sau ngoi lên một cái đầu nhiều chuyện, thêm dầu vào lửa: "Mấy quý khách này nóng nảy thật đấy."
Cả Lâm cũng ở đây, mặc tạp dề phục vụ.
"Sao mà..." Tôi lắp bắp chỉ vào cậu ta, không thốt lên được hết câu.
Đăng ngúng nguẩy không thèm tiếp chuyện nữa, kéo Lâm đi chỗ khác.
"Phù... Doạ chết tao rồi. Cứ như vừa bị bắt gian tại trận. Cũng may tao không trúng cái số lên chơi." Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Mày hứng khởi lắm mà?" Tôi bực dọc.
Linh càu nhàu: "Mày không biết đâu. Nãy hai thằng kia bê đồ ra, tao không biết giải thích kiểu gì. Cứ như tiếp tay cho bạn để bạn đi ngoại tình vậy."
"Vớ vẩn." Tôi toát mồ hôi với độ bịa chuyện của nhỏ bạn.
"Mày sợ thằng Lâm ghen thì có, lúc đó tay vẫn còn cầm số để chờ được gọi tên mà." Hoa nhanh miệng hơn.
"Tao là lo cho nhỏ này bị thằng Đăng hiểu lầm thôi."
"Khỏi đi. Chúng tôi có là gì mà đòi hiểu lầm." Tôi phẩy tay.
Bữa ăn sinh nhật của tôi trôi qua nhanh chóng chỉ bằng vài ba mẩu chuyện nhảm nhí. Sáng còn nắng ấm, đến trưa tự dưng trời trở gió. Tiết trời tháng Mười chuẩn bị vào đông. Tôi mặc váy nên cảm thấy lạnh.
Tiếng chuông gió mỗi lần mở cửa quán kêu leng keng vui tai. Bỗng một chiếc áo khoác bò xám được trùm thẳng lên đầu tôi, làm tóc tai rối bù. Chiếc áo phảng phất mùi hương nhè nhẹ làm khoé miệng tôi cong cong.
"Đã bóc tem quà người ta tặng rồi đấy."
Đăng hờ hững tựa lưng vào tường, mắt lơ đễnh nhìn giữa không trung, hạ giọng: "Ừ."
Tôi bỏ áo ra, đưa trả cho anh. Anh nhíu mày, không cầm mà chỉ nói: "Mặc vào. Không xem dự báo thời tiết trời chuẩn bị chuyển đông hay sao mà ăn mặc phong phanh?"
Tôi nhất quyết lắc đầu, dúi chiếc áo vào tay Đăng. Anh bực bội, bỗng gắt gỏng: "Đừng để người ta cáu."
Hai mắt tròn lên như hòn bi ve, tôi yếu đuối cất giọng: "Sáng nay trời vẫn còn nắng mà."
Đăng trầm ngâm nhìn tôi, rồi thở dài. Anh cầm lấy áo, phẩy nhẹ cho thẳng tưng, rồi choàng cẩn thận qua vai tôi.
Tôi sững sờ, vừa định nói thì bị chặn họng.
"Cấm cởi ra. Nếu bị ốm thì sao?"
"Ốm chút thì có sao? Vài ngày là khỏi."
"Điên à? Làm người khác lo lắng là tội ác đấy."
Tôi mím môi, mắt híp lại, cố tìm cho ra khoảnh khắc ngượng ngùng trên gương mặt anh. "Có phải người này đang lo lắng cho mình không?"
Hai vành tai của anh đã đỏ bừng, chuẩn bị bốc khói, né tránh câu hỏi của tôi: "Vớ vẩn."
Tôi không cởi áo ra nữa. Vốn dĩ sợ người khác đánh giá, soi xét, bàn tán, bịa đặt đủ đường, nên từ trước tôi chưa từng công khai thân thiết quá với Đăng ở bên ngoài. Bọn họ cũng chỉ biết Hoàng Hải Đăng khá thân với một bạn nữ lớp đó, họ là chiến hữu trong game, thỉnh thoảng cho nhau chép bài tập, nói chuyện nhảm nhí trong lớp.
Chỉ từ khi có những lời nói đặt điều từ nhỏ ngồi cùng bàn...
Hôm sau, lớp 11A ồn ào đầu giờ học.
"Ô, người chúng mày có mùi giống nhau." Quỳnh vừa đến, đã phát hiện ra điều lạ.
Tôi có chút chột dạ, chỉ nhìn cậu ta mà không biết nói gì.
"Cùng một loại nước hoa thì chả giống." Đăng đánh bay sự khó xử của tôi. Thay vào đó là sự phẫn nộ hết mức. Sao có thể thừa nhận thẳng thừng như thế chứ?
Cả lũ ồ lên rõ to ngay sau đó. Giọng Hiếu vốn to, nó nói như cho cả lớp nghe vậy.
"Ê Hân ơi, được đấy."
Thằng Lâm tí tởn hùa theo: "Sao lại đánh lẻ dùng đồ đôi thế này?"
Giang trố mắt, không tin vào tai mình, phải hỏi lại: "Chúng mày là thế nào ấy?"
Quỳnh chen miệng: "Đương nhiên là người ta vừa công khai rồi đấy."
Tôi chối: "Không phải thế. Không có gì cả."
Quỳnh cười tít, đẩy mạnh vai tôi: "Đến nước này mà còn chối."
Hành động của cậu ta lúc này giống như một người bạn thân, háo hức đùa giỡn khi biết tin bạn mình đã có người yêu. Nhưng tận sâu trong tâm của Quỳnh, từ "háo hức" có lẽ được dùng sai khi phải diễn đạt tình huống này.
Tôi vuốt lại vai áo bị nhăn: "Đã bảo không phải mà."
Quỳnh quay xuống đập tay lên bàn, áp lực dồn về phía Đăng: "Tao không tin. Mày nói nghe coi."
"Nói gì nữa. Người ta bảo không phải là không phải mà."
Anh vừa cười một cách bình thản. Nếu đã muốn phủ nhận, thì đừng có đem chuyện đó ra để người ta đùa giỡn như thế. Tôi đã nghĩ anh muốn công khai, rằng giữa chúng tôi có gì đó. Nhưng có vẻ là không.
Câu chuyện vẫn chưa dứt ở đó, bàn dưới vọng lên tiếng cười đùa.
"Hình như mắt mày thâm hơn rồi đấy." Đăng ngó nghiêng trước mặt Quỳnh, chăm chú nhìn cậu ta.
Lâm chen vào: "Bẩm sinh người ta thế rồi."
Quỳnh không ngại ngùng, ôm má, mắt chớp chớp giả nai: "Nhưng người ta vẫn xinh là được."
Đôi lúc tôi cũng cần bản thân có một chút tự tin như cậu ta, chỉ một chút thôi cũng đủ để cứu vãn mối quan hệ đang vượt mức tình bạn nhưng lại chẳng đủ để chạm tới tình yêu này.
Ra chơi, tôi lại ra ngoài, đến chỗ ghế đá bên dưới gốc cây quen thuộc đằng sau nhà để xe. Bầu trời nhiều mây, gió rít khẽ làm da gà tôi dựng đứng.
Đống ký ức không vui ùa về, xáo trộn trong tâm trí.
Một ngày tháng Ba nắng nóng năm lớp 12. Sau khi bị thầy Beo cằn nhằn, Quỳnh lững thững xách cặp từ bàn của Trang đi về bàn cũ. Tôi khó chịu đứng dậy cho Quỳnh vào, trong khi khoé mắt dần đỏ lên.
Xung quanh ai cũng hiểu chuyện của tôi, mọi người đều im lặng, duy chỉ có Đăng hớn hở quay xuống, nhưng không phải là nhìn tôi. Ánh mắt ấy dán chặt vào Quỳnh, người vừa để cặp xuống chỗ ngồi ngày đằng sau anh.
Anh nhỏ giọng an ủi Quỳnh: "Không sao."
Chẳng phải tôi mới là người cần được an ủi ở đây sao? Cả kỳ một lớp 12, tôi không học hành tử tế được vì bên cạnh cứ có kỳ đà chướng mắt, cười nói rôm rả. Song, những cơn đau đầu lan man ập đến, với tần suất nhiều hơn, khiến tôi phải lạm dụng vào thuốc.
Đây là ký ức, hay là chỉ là ác mộng?
ĐÙNG! ĐÙNG!
Sấm chớp nện như búa vào nền trời, gió giật mạnh hơn.
Cũng một ngày mưa gió vào tháng Bốn năm lớp 12. Tôi hớt hải chạy vào lán xe, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Vừa bỏ được cặp kính mờ mịt vì hơi nước, tôi thoáng thấy bóng dáng ai vội vã mở ô, đón người con gái khác vào lớp.
Tôi không buồn đeo kính lại, hai tay buông thõng, chỉ hận bản thân đã cận tại sao không nặng hơn một chút.
Một giọt nước mưa rơi xuống, trúng giữa má tôi, kéo theo sau là một loạt mưa nặng hạt đổ xuống. Xung quanh chân đã ướt sũng, nhưng quần áo vẫn sạch bong.
Tôi giật mình ngẩng lên. Chiếc ô màu đen nghiêng cả về phía trước, quyết tâm không để tôi dính một giọt mưa nào. Đăng im lặng nhìn tôi.
Tôi ngơ ngẩn một hồi: "Sự kiện gì?"
Hoa đẩy người tôi tiến vào: "Cái tội không thèm đọc tin nhắn. Cũng may là sinh nhật nó nên nó biết đường ăn mặc đẹp. Có cơ hội, có cơ hội."
Vì đã đặt bàn trước, nên chúng tôi không cần lo lắng với tình trạng đông kín người này. Bước vào quán, mỗi người sẽ được phát cho một tờ giấy ghi số, của tôi là 50. Giữa quán có dựng một sân khấu nhỏ, còn có MC đang hắng giọng chuẩn bị đằng sau quầy pha chế.
Thực đơn của quán khá đa dạng, mức giá vừa phải, lại còn đặt tên rất xa hoa, nghe như nhà hàng kiểu Pháp.
"Gà hầm Âu chơ vít chi...?" Tôi nhăn nhó đọc tên món.
Linh cười ha hả chê tôi, đến lượt nhỏ mở thực đơn ra thì cũng xịt keo dừng cười.
"Chị cho em món 3, 7, 10. Nước ép dưa hấu, sinh tố bơ, trà mật ong." Hoa giải quyết vấn đề hiện ra ngay trước mắt.
Chị nhân viên gật đầu rồi vui vẻ rời đi.
"Quán này điên rồi, chủ quán là người nước ngoài hả?" Linh tựa người ra sau ghế, than vãn.
Đúng lúc đó, đội ngũ tổ chức sự kiện đứng trên sân khấu, khuấy động không khí bằng bản nhạc bắt kịp xu hướng với giới trẻ lúc bấy giờ. Anh MC cầm mic đứng trên bục cao hơn, cất tiếng: "Và bây giờ là phần đặc biệt của ngày hôm nay. Chắc các bạn cũng biết đó là gì rồi đúng không?"
Cả quán hưởng ứng nhiệt tình: "Đúng thế."
Linh vỗ tay bôm bốp, hú theo đám đông. Trong đầu tôi hiện rõ một dấu hỏi lớn: "Phần đặc biệt gì?"
Hoa ghé sát vào tai tôi: "Ghép đôi. Có thấy mấy cái số vừa được phát không? Người ta sẽ bốc thăm năm cặp để thực hiện thử thách. Giải nhất và giải nhì sẽ có quà to đó."
Tôi mắt tròn mắt dẹt, lỡ miệng văng tục, rủa thầm mấy con bạn toàn làm mấy việc tào lao.
"Không tham gia được không?" Tôi nói nhỏ.
Chưa kịp dứt lời, dường như hào quang nữ chính của mấy phim truyền hình dài tập vừa chiếu xuống đầu tôi, làm cả não quay cuồng như vừa bị thôi miên.
"Cặp may mắn đầu tiên. Số 11 và số 50."
Linh và Hoa giãy nảy lên thay tôi. Chuyện này nhỏ Linh háo hức còn hiểu được, sao ngay cả đến nhỏ Hoa cũng như bò thấy cờ đỏ thế kia?
Anh chàng kia ngồi khá xa bàn của tôi, phải đứng lên bục mới nhìn rõ. Có vẻ là một tay chơi chính hiệu đấy.
Tôi gật đầu với anh ta qua loa, không dám ngẩng lên mà quay đi để tránh né ánh nhìn của mọi người. Mấy trò chơi cũng thường thấy ở các chương trình ghép đôi đường phố, không có gì mới mẻ, và tôi cảm thấy biết ơn là nó không khiếm nhã và quá quắt. Có vẻ như hào quang nữ chính kia của tôi vẫn chưa tắt khi mà nhắm mắt ném bừa phi tiêu cho qua chuyện mà tôi cũng trúng chín điểm.
Và giải nhất thuộc về cặp của tôi. Phần thưởng được trao tặng ngay lúc đó, trị giá một triệu đồng, chúng tôi chia đôi, rồi mỗi người một ngả. Tôi cảm thấy mình vô cùng được lời trong trò chơi ném phi tiêu này, tự dưng được tiền. Nhưng mà mới chơi có một trò, chương trình đã kết thúc. Quán này tổ chức sự kiện cũng kém quá, bị khách hàng chửi bới ỏm tỏi rồi kìa.
Vừa về đến bàn, tôi cảm thấy không khí có chút kỳ quặc. Đồ ăn bày ra đầy mâm rồi mà hai đứa không dám động miếng nào, thấy tôi thắng thưởng trở về cũng không ồn ào như tưởng tượng.
"Sao đấy? Vừa được thưởng 500 cành nè. Bữa nay chị bao nha."
Hoa liếc tôi, ánh mắt hoang mang tột độ: "Ừ... mày tận hưởng nốt đi. Rồi lát về tính tiếp nhé."
Tôi uống một ngụm nước ép, tấm tắc: "Ui ngon nha."
Hai đứa kia trầm ngâm, thở một hơi thật dài, ngó nghiêng xung quanh, lấm lét như bị theo dõi.
Giữa chừng, tôi cần vào nhà vệ sinh. Gian bên cạnh phát ra tiếng động, là phòng của nhân viên phục vụ.
"Tên quản lý kia bị gì vậy? Chính mình là người lên kế hoạch mà tự dưng bắt dừng lại. Hại mình phải đi giải thích xin lỗi khách."
Một giọng khác vang lên: "Lại còn đổi vé xem phim thành tiền mặt nữa chứ. Đúng là người có tiền. Hách dịch thật đấy."
Nghe chẳng hiểu gì, tôi tự nhủ không được tọc mạch, bèn ra ngoài. Linh đang xụ mặt, cầm dĩa chọc thẳng vào miếng gà chiên, lẩm bẩm: "Tên kia đúng là oan gia, tự dưng xuất hiện làm người ta mất cả hứng."
Tôi lù lù xuất hiện phía sau, trầm giọng ghé sát tai Linh: "Oan gia nào vậy?"
Linh "á" lên một tiếng thánh thót. Hoa giật ống tay áo tôi, chỉ về phía quầy. Đúng là có một tên đang nhìn chằm chằm vào đây từ nãy đến giờ. Lông gáy tôi bỗng dưng dựng đứng cả lên.
Tôi cúi gằm, lặng lẽ uống một ngụm nước, tránh né ánh mắt.
Cộp. Đĩa salad được đặt xuống trước mặt không mấy nhẹ nhàng.
"Thưa quý khách. Đây là món được tặng kèm với phần tham gia nhiệt tình chương trình của chúng tôi vừa nãy."
Tên này rốt cuộc làm gì ở đây vậy? Còn mặc đồ nhân viên. Tôi nở một nụ cười gượng gạo: "Mày làm thêm à Hoàng Hải Đăng?"
"Đúng vậy. Không thấy hay sao mà còn hỏi. Người ta bận rộn kiếm cơm, không chơi bời rảnh rỗi như quý khách đâu."
"Quý khách quý khách. Nói chuyện kiểu gì vậy? Thấy ớn."
Bỗng từ sau ngoi lên một cái đầu nhiều chuyện, thêm dầu vào lửa: "Mấy quý khách này nóng nảy thật đấy."
Cả Lâm cũng ở đây, mặc tạp dề phục vụ.
"Sao mà..." Tôi lắp bắp chỉ vào cậu ta, không thốt lên được hết câu.
Đăng ngúng nguẩy không thèm tiếp chuyện nữa, kéo Lâm đi chỗ khác.
"Phù... Doạ chết tao rồi. Cứ như vừa bị bắt gian tại trận. Cũng may tao không trúng cái số lên chơi." Linh thở phào nhẹ nhõm.
"Mày hứng khởi lắm mà?" Tôi bực dọc.
Linh càu nhàu: "Mày không biết đâu. Nãy hai thằng kia bê đồ ra, tao không biết giải thích kiểu gì. Cứ như tiếp tay cho bạn để bạn đi ngoại tình vậy."
"Vớ vẩn." Tôi toát mồ hôi với độ bịa chuyện của nhỏ bạn.
"Mày sợ thằng Lâm ghen thì có, lúc đó tay vẫn còn cầm số để chờ được gọi tên mà." Hoa nhanh miệng hơn.
"Tao là lo cho nhỏ này bị thằng Đăng hiểu lầm thôi."
"Khỏi đi. Chúng tôi có là gì mà đòi hiểu lầm." Tôi phẩy tay.
Bữa ăn sinh nhật của tôi trôi qua nhanh chóng chỉ bằng vài ba mẩu chuyện nhảm nhí. Sáng còn nắng ấm, đến trưa tự dưng trời trở gió. Tiết trời tháng Mười chuẩn bị vào đông. Tôi mặc váy nên cảm thấy lạnh.
Tiếng chuông gió mỗi lần mở cửa quán kêu leng keng vui tai. Bỗng một chiếc áo khoác bò xám được trùm thẳng lên đầu tôi, làm tóc tai rối bù. Chiếc áo phảng phất mùi hương nhè nhẹ làm khoé miệng tôi cong cong.
"Đã bóc tem quà người ta tặng rồi đấy."
Đăng hờ hững tựa lưng vào tường, mắt lơ đễnh nhìn giữa không trung, hạ giọng: "Ừ."
Tôi bỏ áo ra, đưa trả cho anh. Anh nhíu mày, không cầm mà chỉ nói: "Mặc vào. Không xem dự báo thời tiết trời chuẩn bị chuyển đông hay sao mà ăn mặc phong phanh?"
Tôi nhất quyết lắc đầu, dúi chiếc áo vào tay Đăng. Anh bực bội, bỗng gắt gỏng: "Đừng để người ta cáu."
Hai mắt tròn lên như hòn bi ve, tôi yếu đuối cất giọng: "Sáng nay trời vẫn còn nắng mà."
Đăng trầm ngâm nhìn tôi, rồi thở dài. Anh cầm lấy áo, phẩy nhẹ cho thẳng tưng, rồi choàng cẩn thận qua vai tôi.
Tôi sững sờ, vừa định nói thì bị chặn họng.
"Cấm cởi ra. Nếu bị ốm thì sao?"
"Ốm chút thì có sao? Vài ngày là khỏi."
"Điên à? Làm người khác lo lắng là tội ác đấy."
Tôi mím môi, mắt híp lại, cố tìm cho ra khoảnh khắc ngượng ngùng trên gương mặt anh. "Có phải người này đang lo lắng cho mình không?"
Hai vành tai của anh đã đỏ bừng, chuẩn bị bốc khói, né tránh câu hỏi của tôi: "Vớ vẩn."
Tôi không cởi áo ra nữa. Vốn dĩ sợ người khác đánh giá, soi xét, bàn tán, bịa đặt đủ đường, nên từ trước tôi chưa từng công khai thân thiết quá với Đăng ở bên ngoài. Bọn họ cũng chỉ biết Hoàng Hải Đăng khá thân với một bạn nữ lớp đó, họ là chiến hữu trong game, thỉnh thoảng cho nhau chép bài tập, nói chuyện nhảm nhí trong lớp.
Chỉ từ khi có những lời nói đặt điều từ nhỏ ngồi cùng bàn...
Hôm sau, lớp 11A ồn ào đầu giờ học.
"Ô, người chúng mày có mùi giống nhau." Quỳnh vừa đến, đã phát hiện ra điều lạ.
Tôi có chút chột dạ, chỉ nhìn cậu ta mà không biết nói gì.
"Cùng một loại nước hoa thì chả giống." Đăng đánh bay sự khó xử của tôi. Thay vào đó là sự phẫn nộ hết mức. Sao có thể thừa nhận thẳng thừng như thế chứ?
Cả lũ ồ lên rõ to ngay sau đó. Giọng Hiếu vốn to, nó nói như cho cả lớp nghe vậy.
"Ê Hân ơi, được đấy."
Thằng Lâm tí tởn hùa theo: "Sao lại đánh lẻ dùng đồ đôi thế này?"
Giang trố mắt, không tin vào tai mình, phải hỏi lại: "Chúng mày là thế nào ấy?"
Quỳnh chen miệng: "Đương nhiên là người ta vừa công khai rồi đấy."
Tôi chối: "Không phải thế. Không có gì cả."
Quỳnh cười tít, đẩy mạnh vai tôi: "Đến nước này mà còn chối."
Hành động của cậu ta lúc này giống như một người bạn thân, háo hức đùa giỡn khi biết tin bạn mình đã có người yêu. Nhưng tận sâu trong tâm của Quỳnh, từ "háo hức" có lẽ được dùng sai khi phải diễn đạt tình huống này.
Tôi vuốt lại vai áo bị nhăn: "Đã bảo không phải mà."
Quỳnh quay xuống đập tay lên bàn, áp lực dồn về phía Đăng: "Tao không tin. Mày nói nghe coi."
"Nói gì nữa. Người ta bảo không phải là không phải mà."
Anh vừa cười một cách bình thản. Nếu đã muốn phủ nhận, thì đừng có đem chuyện đó ra để người ta đùa giỡn như thế. Tôi đã nghĩ anh muốn công khai, rằng giữa chúng tôi có gì đó. Nhưng có vẻ là không.
Câu chuyện vẫn chưa dứt ở đó, bàn dưới vọng lên tiếng cười đùa.
"Hình như mắt mày thâm hơn rồi đấy." Đăng ngó nghiêng trước mặt Quỳnh, chăm chú nhìn cậu ta.
Lâm chen vào: "Bẩm sinh người ta thế rồi."
Quỳnh không ngại ngùng, ôm má, mắt chớp chớp giả nai: "Nhưng người ta vẫn xinh là được."
Đôi lúc tôi cũng cần bản thân có một chút tự tin như cậu ta, chỉ một chút thôi cũng đủ để cứu vãn mối quan hệ đang vượt mức tình bạn nhưng lại chẳng đủ để chạm tới tình yêu này.
Ra chơi, tôi lại ra ngoài, đến chỗ ghế đá bên dưới gốc cây quen thuộc đằng sau nhà để xe. Bầu trời nhiều mây, gió rít khẽ làm da gà tôi dựng đứng.
Đống ký ức không vui ùa về, xáo trộn trong tâm trí.
Một ngày tháng Ba nắng nóng năm lớp 12. Sau khi bị thầy Beo cằn nhằn, Quỳnh lững thững xách cặp từ bàn của Trang đi về bàn cũ. Tôi khó chịu đứng dậy cho Quỳnh vào, trong khi khoé mắt dần đỏ lên.
Xung quanh ai cũng hiểu chuyện của tôi, mọi người đều im lặng, duy chỉ có Đăng hớn hở quay xuống, nhưng không phải là nhìn tôi. Ánh mắt ấy dán chặt vào Quỳnh, người vừa để cặp xuống chỗ ngồi ngày đằng sau anh.
Anh nhỏ giọng an ủi Quỳnh: "Không sao."
Chẳng phải tôi mới là người cần được an ủi ở đây sao? Cả kỳ một lớp 12, tôi không học hành tử tế được vì bên cạnh cứ có kỳ đà chướng mắt, cười nói rôm rả. Song, những cơn đau đầu lan man ập đến, với tần suất nhiều hơn, khiến tôi phải lạm dụng vào thuốc.
Đây là ký ức, hay là chỉ là ác mộng?
ĐÙNG! ĐÙNG!
Sấm chớp nện như búa vào nền trời, gió giật mạnh hơn.
Cũng một ngày mưa gió vào tháng Bốn năm lớp 12. Tôi hớt hải chạy vào lán xe, cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Vừa bỏ được cặp kính mờ mịt vì hơi nước, tôi thoáng thấy bóng dáng ai vội vã mở ô, đón người con gái khác vào lớp.
Tôi không buồn đeo kính lại, hai tay buông thõng, chỉ hận bản thân đã cận tại sao không nặng hơn một chút.
Một giọt nước mưa rơi xuống, trúng giữa má tôi, kéo theo sau là một loạt mưa nặng hạt đổ xuống. Xung quanh chân đã ướt sũng, nhưng quần áo vẫn sạch bong.
Tôi giật mình ngẩng lên. Chiếc ô màu đen nghiêng cả về phía trước, quyết tâm không để tôi dính một giọt mưa nào. Đăng im lặng nhìn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro