Chương 17
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
49.
Hôm sau, Bùi Huyền Triệt danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế.
Ta đứng trong đại sảnh cùng mọi người cúi đầu: "Hoàng thượng vạn tuế."
Hôm qua Bùi Huyền Triệt nói với ta rằng hắn thích ta.
Không cần vòng vo, hắn nói thẳng với ta rằng hắn thích ta.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Ta ngơ ngác nhìn hắn, mất một lúc lâu mới cảm nhận được niềm vui trào dâng từ tận đáy lòng.
Hắn còn nói rằng nếu như ta muốn, ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta.
Nếu những lời này được nói với bản thân ta ngày xưa, ta chắc chắn sẽ chạy đến tất cả các ngôi đền ở kinh thành, cảm tạ các vị thần linh đã ban phúc lành cho ta.
Nhưng bây giờ ta không muốn những thứ này nữa.
Mặc dù biết Bùi Huyền Triệt khác với lão hoàng đế xấu xa kia, nhưng ta vẫn không muốn bị nhốt trong cung điện sâu thẳm này.
Vì vậy, ta đã rơi nước mắt khi từ chối lời mời hấp dẫn này.
Bùi Huyền Triệt không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ cười nói: "Bỗng lộc một năm của Hoàng hậu là một ngàn lượng bạc!"
!!!
Có quá muộn để hối hận không?
Bùi Huyền Triệt cười lớn trước vẻ mặt vô dụng của ta.
Trong chính điện, Bùi Huyền Triệt tùy theo công trạng mà thưởng cho mọi người.
"An Tiểu Mạn, dũng cảm chiến đấu, đánh lui quân địch, bảo vệ Đại Lương, được phong làm Trấn thủ biên cương tướng quân, thưởng một ngàn lượng bạc."
Ta chớp mắt đầy phấn khích.
Bùi Huyền Triệt thực sự rất tốt, ta quả thực không có đánh giá sai về hắn.
Đợi đã, một ngàn lượng bạc, đây không phải là bỗng lộc một năm của hoàng hậu sao?
Có phải Bùi Huyền Triệt đang cầu thân với ta không?
Nghĩ đến đây, lòng ta lại thấy ngọt ngào.
Vị đại nhân đứng bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay đánh vào eo ta.
Khi đó ta mới phản ứng lại, quỳ xuống tạ ơn.
Ta liếc nhìn Bùi Huyền Triệt, quả nhiên hắn lại đang cười nhạo ta vô dụng.
50.
Ta ở lại cung một thời gian.
Mấy ngày qua, lão hoàng đế bị Bùi Huyền Triệt giam giữ trong Phượng Nghi cung, không có người hầu hạ, ngay cả ba bữa cơm cũng phải dựa theo tâm tình của thị vệ canh giữ mà chuẩn bị.
Mất đi địa vị, sống ở Phượng Nghi cung chưa đầy nửa tháng, ông ta đã bị điên.
Lúc thì hét lên: "Ngai vàng là của trẫm, không ai có thể cướp đi được."
Lúc lại la lên: “Trẫm không có g.i.ế.c ngươi, đừng đến tìm trẫm nữa…”
Ta lắc đầu tỏ vẻ chán ghét.
Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi đã khổ sở đau đớn hơn mười năm, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định của mình.
Nhưng chưa đầy nửa tháng mà lão ta đã người không ra người, ma không ra ma.
Cuộc sống ở trong cung, tựa như thần tiên vậy, có người chăm lo mọi việc ăn, uống luôn cả đại tiện, tiểu tiện.
Lúc rảnh rỗi, ta lại dẫn các cung nữ phục vụ mình đi trèo cây bắt chim hoặc ra sông bắt cá.
Lần nào họ cũng sợ đến mức quỳ xuống cầu xin.
Theo thời gian, ta thấy cung điện ngày càng buồn chán.
Ngày hôm sau, ta liền thu dọn đồ đạc và đến tạm biệt Bùi Huyền Triệt.
“Bùi Huyền Triệt, ta muốn trở về Tây Bắc.”
“Được.”
“Hả? Chàng thậm chí còn không thèm cản ta sao?”
Bùi Huyền Triệt nắm lấy tay ta: "Nếu ta bảo nàng ở lại, nàng có chịu không?"
Đương nhiên là không.
Nhưng ta vẫn muốn hắn kêu ta ở lại.
Ta chu môi che giấu sự thất vọng, giả vờ vui vẻ, dáng vẻ khoa trương chào tạm biệt: "Vậy ta đi đây, hẹn gặp lại nhé."
Bùi Huyền Triệt đột nhiên đứng dậy, ôm chặt ta vào lòng.
Hắn vuốt tóc ta và nói: “Một thời gian nữa. Ta sẽ đến Tây Bắc tìm nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
51.
Ta vui vẻ lên đường trở về Tây Bắc.
Tây Bắc đối với ta vẫn là nơi tuyệt nhất!
Nước trong vắt, bầu trời xanh ngắt, thậm chí mặt trời ở đó còn to hơn ở kinh thành.
Chiến tranh qua đi, Tố Vân ở lại Tây Bắc mở một phòng khám.
Mỗi ngày sau khi tập luyện xong, ta thường tìm đến nàng ấy để trò chuyện.
Nhưng danh tiếng của đại phu Tố Vân rất lớn, có rất nhiều bệnh nhân đến tìm nàng ấy.
Nàng thấy ta rảnh rỗi liền ném cối thuốc vào tay ta.
Ngồi đó cả ngày còn mệt hơn tập luyện trong doanh trại.
Thỉnh thoảng ta cũng nhận được tin tức ở kinh thành.
Bùi Huyền Triệt chiếm lấy Bắc Yên, cử chư hầu đến cai trị.
Bùi Huyền Triệt mở rộng khoa cử, chiêu mộ nhân tài khắp nơi.
Bùi Huyền Triệt giảm bớt lao động khổ sai, xây dựng các công trình thủy lợi và cứu người dân khỏi nạn đói.
……
Bùi Huyền Triệt thật sự là một vị hoàng đế tốt.
Hắn cũng thường xuyên viết thư cho ta.
Nội dung cũng không có gì thú vị, đại thần trong triều bất mãn đấu đá nhau.
Bọn họ liên tục khuyên hắn lập hậu cung, khai chi tán diệp.
Hắn không đồng ý, nhận nuôi một đứa trẻ từ nhánh bên.
Đồ cống nạp từ các nước lân cận, có cái gì thú vị đều gửi đến cho ta xem.
……
Ta cũng viết thư trả lời hắn như một học giả.
Hôm nay, Tố Vân bắt ta làm thuốc cả ngày.
Hôm nay, ta đi thắp hương cho những người lính đã hy sinh.
Hôm nay, ta đi săn thu hoạch được rất nhiều.
……
Ta và Bùi Huyền Triệt cứ viết thư qua lại cho nhau, thắm thoát cũng đã ba năm trôi qua.
Ta thật sự rất nhớ hắn.
Một ngày nọ, binh lính canh gác trên tường thành vội vã báo cáo với ta.
Hắn nói có một kẻ đáng nghi, lén la lén lút ở bên ngoài tường thành.
Ta cầm kiếm đi lên tường thành nhìn xuống.
Bùi Huyền Triệt ngồi trên lưng ngựa, nhướng mày cười nhìn ta.
Ta phấn khích đi xuống, chạy đến trước mặt hắn.
Trong giây lát, ta không biết phải nói gì.
Bùi Huyền Triệt quay người xuống ngựa: "Ta đã hạ chiếu chỉ thoái vị, giao lại ngôi báu cho con nuôi của ta."
“Ta đã cố gắng đào tạo nó trong ba năm qua, cũng đến ta đi tìm niềm vui của đời mình.”
Ta vui vẻ hỏi: "Vậy chàng sẽ ở đây à?"
Bùi Huyền Triệt tiến lại gần ta và nói: “Nhưng ta hiện tại không có chức vụ gì, phải nương nhờ tướng quân rồi. Không biết, An tướng quân có bằng lòng thu nhận ta không?”
Ta mím chặt môi kéo Bùi Huyền Triệt vào thành.
“Muốn ở lại sao? Vậy chàng nói xem chàng có bản lĩnh gì để bản tướng quân thu nhận không?”
"Ta có thể làm tất cả mọi việc, kể cả giặt quần áo, nấu ăn và… sưởi ấm giường."
「……」
Mặt trời ở phía tây đã lặn.
Hoàng hôn hôm nay đặc biệt đỏ, khiến mặt ta hơi nóng.
Nhưng ta thích như vậy!
Từ nay về sau, dù là bình minh hay hoàng hôn, chúng ta đều sẽ ở bên cạnh nhau.
[Hoàn chính văn]
Hôm sau, Bùi Huyền Triệt danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng đế.
Ta đứng trong đại sảnh cùng mọi người cúi đầu: "Hoàng thượng vạn tuế."
Hôm qua Bùi Huyền Triệt nói với ta rằng hắn thích ta.
Không cần vòng vo, hắn nói thẳng với ta rằng hắn thích ta.
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Ta ngơ ngác nhìn hắn, mất một lúc lâu mới cảm nhận được niềm vui trào dâng từ tận đáy lòng.
Hắn còn nói rằng nếu như ta muốn, ngôi vị hoàng hậu sẽ là của ta.
Nếu những lời này được nói với bản thân ta ngày xưa, ta chắc chắn sẽ chạy đến tất cả các ngôi đền ở kinh thành, cảm tạ các vị thần linh đã ban phúc lành cho ta.
Nhưng bây giờ ta không muốn những thứ này nữa.
Mặc dù biết Bùi Huyền Triệt khác với lão hoàng đế xấu xa kia, nhưng ta vẫn không muốn bị nhốt trong cung điện sâu thẳm này.
Vì vậy, ta đã rơi nước mắt khi từ chối lời mời hấp dẫn này.
Bùi Huyền Triệt không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ cười nói: "Bỗng lộc một năm của Hoàng hậu là một ngàn lượng bạc!"
!!!
Có quá muộn để hối hận không?
Bùi Huyền Triệt cười lớn trước vẻ mặt vô dụng của ta.
Trong chính điện, Bùi Huyền Triệt tùy theo công trạng mà thưởng cho mọi người.
"An Tiểu Mạn, dũng cảm chiến đấu, đánh lui quân địch, bảo vệ Đại Lương, được phong làm Trấn thủ biên cương tướng quân, thưởng một ngàn lượng bạc."
Ta chớp mắt đầy phấn khích.
Bùi Huyền Triệt thực sự rất tốt, ta quả thực không có đánh giá sai về hắn.
Đợi đã, một ngàn lượng bạc, đây không phải là bỗng lộc một năm của hoàng hậu sao?
Có phải Bùi Huyền Triệt đang cầu thân với ta không?
Nghĩ đến đây, lòng ta lại thấy ngọt ngào.
Vị đại nhân đứng bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay đánh vào eo ta.
Khi đó ta mới phản ứng lại, quỳ xuống tạ ơn.
Ta liếc nhìn Bùi Huyền Triệt, quả nhiên hắn lại đang cười nhạo ta vô dụng.
50.
Ta ở lại cung một thời gian.
Mấy ngày qua, lão hoàng đế bị Bùi Huyền Triệt giam giữ trong Phượng Nghi cung, không có người hầu hạ, ngay cả ba bữa cơm cũng phải dựa theo tâm tình của thị vệ canh giữ mà chuẩn bị.
Mất đi địa vị, sống ở Phượng Nghi cung chưa đầy nửa tháng, ông ta đã bị điên.
Lúc thì hét lên: "Ngai vàng là của trẫm, không ai có thể cướp đi được."
Lúc lại la lên: “Trẫm không có g.i.ế.c ngươi, đừng đến tìm trẫm nữa…”
Ta lắc đầu tỏ vẻ chán ghét.
Bùi Huyền Triệt và Chiêu Nghi đã khổ sở đau đớn hơn mười năm, nhưng họ vẫn không từ bỏ ý định của mình.
Nhưng chưa đầy nửa tháng mà lão ta đã người không ra người, ma không ra ma.
Cuộc sống ở trong cung, tựa như thần tiên vậy, có người chăm lo mọi việc ăn, uống luôn cả đại tiện, tiểu tiện.
Lúc rảnh rỗi, ta lại dẫn các cung nữ phục vụ mình đi trèo cây bắt chim hoặc ra sông bắt cá.
Lần nào họ cũng sợ đến mức quỳ xuống cầu xin.
Theo thời gian, ta thấy cung điện ngày càng buồn chán.
Ngày hôm sau, ta liền thu dọn đồ đạc và đến tạm biệt Bùi Huyền Triệt.
“Bùi Huyền Triệt, ta muốn trở về Tây Bắc.”
“Được.”
“Hả? Chàng thậm chí còn không thèm cản ta sao?”
Bùi Huyền Triệt nắm lấy tay ta: "Nếu ta bảo nàng ở lại, nàng có chịu không?"
Đương nhiên là không.
Nhưng ta vẫn muốn hắn kêu ta ở lại.
Ta chu môi che giấu sự thất vọng, giả vờ vui vẻ, dáng vẻ khoa trương chào tạm biệt: "Vậy ta đi đây, hẹn gặp lại nhé."
Bùi Huyền Triệt đột nhiên đứng dậy, ôm chặt ta vào lòng.
Hắn vuốt tóc ta và nói: “Một thời gian nữa. Ta sẽ đến Tây Bắc tìm nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
51.
Ta vui vẻ lên đường trở về Tây Bắc.
Tây Bắc đối với ta vẫn là nơi tuyệt nhất!
Nước trong vắt, bầu trời xanh ngắt, thậm chí mặt trời ở đó còn to hơn ở kinh thành.
Chiến tranh qua đi, Tố Vân ở lại Tây Bắc mở một phòng khám.
Mỗi ngày sau khi tập luyện xong, ta thường tìm đến nàng ấy để trò chuyện.
Nhưng danh tiếng của đại phu Tố Vân rất lớn, có rất nhiều bệnh nhân đến tìm nàng ấy.
Nàng thấy ta rảnh rỗi liền ném cối thuốc vào tay ta.
Ngồi đó cả ngày còn mệt hơn tập luyện trong doanh trại.
Thỉnh thoảng ta cũng nhận được tin tức ở kinh thành.
Bùi Huyền Triệt chiếm lấy Bắc Yên, cử chư hầu đến cai trị.
Bùi Huyền Triệt mở rộng khoa cử, chiêu mộ nhân tài khắp nơi.
Bùi Huyền Triệt giảm bớt lao động khổ sai, xây dựng các công trình thủy lợi và cứu người dân khỏi nạn đói.
……
Bùi Huyền Triệt thật sự là một vị hoàng đế tốt.
Hắn cũng thường xuyên viết thư cho ta.
Nội dung cũng không có gì thú vị, đại thần trong triều bất mãn đấu đá nhau.
Bọn họ liên tục khuyên hắn lập hậu cung, khai chi tán diệp.
Hắn không đồng ý, nhận nuôi một đứa trẻ từ nhánh bên.
Đồ cống nạp từ các nước lân cận, có cái gì thú vị đều gửi đến cho ta xem.
……
Ta cũng viết thư trả lời hắn như một học giả.
Hôm nay, Tố Vân bắt ta làm thuốc cả ngày.
Hôm nay, ta đi thắp hương cho những người lính đã hy sinh.
Hôm nay, ta đi săn thu hoạch được rất nhiều.
……
Ta và Bùi Huyền Triệt cứ viết thư qua lại cho nhau, thắm thoát cũng đã ba năm trôi qua.
Ta thật sự rất nhớ hắn.
Một ngày nọ, binh lính canh gác trên tường thành vội vã báo cáo với ta.
Hắn nói có một kẻ đáng nghi, lén la lén lút ở bên ngoài tường thành.
Ta cầm kiếm đi lên tường thành nhìn xuống.
Bùi Huyền Triệt ngồi trên lưng ngựa, nhướng mày cười nhìn ta.
Ta phấn khích đi xuống, chạy đến trước mặt hắn.
Trong giây lát, ta không biết phải nói gì.
Bùi Huyền Triệt quay người xuống ngựa: "Ta đã hạ chiếu chỉ thoái vị, giao lại ngôi báu cho con nuôi của ta."
“Ta đã cố gắng đào tạo nó trong ba năm qua, cũng đến ta đi tìm niềm vui của đời mình.”
Ta vui vẻ hỏi: "Vậy chàng sẽ ở đây à?"
Bùi Huyền Triệt tiến lại gần ta và nói: “Nhưng ta hiện tại không có chức vụ gì, phải nương nhờ tướng quân rồi. Không biết, An tướng quân có bằng lòng thu nhận ta không?”
Ta mím chặt môi kéo Bùi Huyền Triệt vào thành.
“Muốn ở lại sao? Vậy chàng nói xem chàng có bản lĩnh gì để bản tướng quân thu nhận không?”
"Ta có thể làm tất cả mọi việc, kể cả giặt quần áo, nấu ăn và… sưởi ấm giường."
「……」
Mặt trời ở phía tây đã lặn.
Hoàng hôn hôm nay đặc biệt đỏ, khiến mặt ta hơi nóng.
Nhưng ta thích như vậy!
Từ nay về sau, dù là bình minh hay hoàng hôn, chúng ta đều sẽ ở bên cạnh nhau.
[Hoàn chính văn]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro