Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Chương 16

Đang cập nhật

2025-03-23 21:01:46

46.

Quân lính Bắc Yên xông vào, tiếng chiến đấu vang lên inh ỏi.

Trong mấy ngày qua, quân ta bị Bắc Yên làm cho kiệt sức.

Việc cổng thành bị mở đã làm giảm tinh thần của chúng ta, khả năng phòng thủ cũng đang mất dần.

Binh lính bị thương ngày càng nhiều, Tố Vân và các thái y bận rộn chăm sóc họ.

Ta tức giận lao vào quân Bắc Yên, m.á.u nóng liên tục b.ắ.n vào mặt ta.

Đa Bảo bị mấy tên bao vây, trong lúc phòng thủ, hắn vô tình ngã khỏi lưng ngựa, chỉ có thể dùng kiếm chặn lại lưỡi đao lớn đang c.h.é.m về phía mình.

Tim ta thắt lại, cưỡi ngựa tiến về phía trước để cứu hắn.

Tiếng lưỡi d.a.o sắc bén cắt vào da thịt.

"Đa Bảo——"

Một lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Đa Bảo.

Ta đẩy đám lính Bắc Yên đang bao vây hắn ra, run rẩy cố gắng che đi dòng m.á.u không ngừng chảy ra từ tim hắn.

Ta kéo Đa Bảo đến nơi vắng vẻ hơn một chút và hét lên: “Thái y! Thái y đâu hết rồi!"

Tố Vân chạy tới với đôi mắt đẫm lệ.

Đa Bảo nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy: "Đừng khóc..."

Vừa mở miệng, Đa Bảo đã phun ra một ngụm m á.u lớn.

“Ta đã không làm ca ca xấu hổ…”

Cảm nhận được người trong vòng tay ta đột nhiên cứng đờ.

Ta không thể tin nổi nhìn Đa Bảo với đôi mắt nhắm nghiền.

Cũng không dám nhìn Tố Vân.

Ngược lại, nàng ấy vỗ vai ta và nói: "Tiểu Mạn, tình hình chung quan trọng hơn."

Nói xong, nàng cầm hộp thuốc vội vã chạy về phía người lính mới bị thương.

Ta cầm thanh kiếm, điên cuồng lao vào quân địch.

Dễ dàng chặn được đòn tấn công trực diện, nhưng khó có thể phòng thủ trước sau.

Ta đang chiến đấu giành lấy mạng sống với tên lính Bắc Yên, thì nhận thấy ở phía trước có một mũi tên đang bay thẳng về phía mình.

Chỉ có thể xoay người sang một bên, hy vọng có thể cứu được mạng sống của mình.

Bà An đột nhiên lao về phía ta, giúp ta chặn mũi tên chí mạng. Trước khi bà kịp nói lời cuối cùng, mũi tên đã xuyên qua tim bà.

Ta sững sờ một lúc, những khoảnh khắc bên bà An lại hiện về trong tâm trí.

Đồ ăn do bà An nấu có hương vị giống như nương nấu vậy. 

Bà ấy nói ta mặc y phục màu vàng nhạt trông rất giống con gái của bà.

Lúc biết tên của nương, phản ứng của bà ấy có phần rất bất thường.

……

47.

Đối mặt với lưỡi kiếm sắc bén của kẻ thù, ta không có thời gian để đau buồn.

Ta và Bùi Huyền Triệt bám chặt, không chịu rút lui, nhưng cả hai đều biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, thất bại chỉ còn là vấn đề của thời gian.

Đúng lúc chúng ta đang bên bờ vực tuyệt vọng, một số lượng lớn quân lính Đại Lương từ phía sau tấn công quân Bắc Yên.

Đây là quân tiếp viện mà Bùi Huyền Triệt đã chuyển từ doanh trại bên ngoài kinh thành đến.

Nước mắt ta lập tức trào ra.

Quân chi viện đã đến, tinh thần binh lính trong thành cũng được nâng lên.

Trong lúc hỗn chiến, ta thấy Thẩm Tú Châu lén lút chạy trốn, nhưng bị một con chiến mã giẫm ngã xuống đất, sau đó lại bị giẫm nhiều lần, sau đó không bao giờ đứng dậy được nữa.

Ta và Bùi Huyền Triệt dẫn quân tấn công từ trước ra sau, kết hợp với quân tiếp viện từ trong ra ngoài thành, tiêu diệt toàn bộ quân Bắc Yên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dương Tiểu An(Dương Yến)

Chiến tranh đã chấm dứt nhưng mảnh đất Tây Bắc cũng bị tàn phá.

Thi thể của những người lính đẫm m.á.u đến mức không thể phân biệt được ai là ai.

Chúng ta dựng một cái bục cao và cùng nhau đốt x.á.c những người lính.

Ngọn lửa cháy suốt đêm.

Khi mặt trời mọc, chúng ta rải tro cốt của những người lính đã hy sinh xuống dòng sông chính ở Tây Bắc.

Ta hỏi Bùi Huyền Triệt: "Ngài... có biết lai lịch của bà An không?"

Bùi Huyền Triệt có chút hoang mang: "Ta chỉ biết phu quân bà ấy họ An, buôn bán trà ở trên phố. Sau khi phu quân bà ấy mất, gia đình rơi vào cảnh túng thiếu, chỉ có bà ấy và một cô con gái nương tựa sau mà sống.”

"Sau đó, bà ấy bị bệnh nặng, con gái bà vì cứu bà nên đã bị lừa."

“Khi bà khoẻ lại thì con gái đã bị đưa đi mất.”

Đúng vậy.

Bà An chắc chắn là tổ mẫu của ta.

Nương của ta chính là bị lừa đến thôn Hoài Lưu.

Tim ta đau nhói.

Ta lấy bình đựng tro cốt của nương ra và rải xuống sông.

Nương từng muốn nhảy xuống sông tự tử vì đối với bà, dòng sông có thể đưa bà đi xa thôn Hoài Lưu.

Bây giờ chúng ta đang ở biên giới Tây Bắc, và dòng sông này sẽ chảy đến những nơi xa hơn.

Tro cốt của tổ mẫu cũng nằm dưới con sông này, nương chắc chắn cũng rất nhớ bà ấy.

Nương, tổ mẫu, hai người cuối cùng cũng được đoàn tụ.

48.

Sau khi ổn định Tây Bắc, ta và Bùi Huyền Triệt đi thẳng đến kinh thành.

Trong cung điện hỗn loạn.

Các thái giám và cung nữ tùy ý cướp bóc báu vật trong tất cả các cung, bỏ chạy với hành lý nặng trĩu trên vai.

Thi phi bị nhiều lính canh dồn vào góc, quần áo xộc xệch.

Ta rút kiếm ra g.i.ế.t những tên lính canh có ý định làm nhục bà ta.

Sắc mặt Thi phi tái nhợt, nhưng vẫn kiêu ngạo như cũ, hung hăng nói với Bùi Huyền Triệt: "Đã đến nước này ngươi còn giả vờ tử tế làm gì? Thà g.i.ế.t ta còn hơn."

“Ta là người thế nào, bà không biết sao?”

Bùi Huyền Triệt không nói thêm lời nào nữa, dùng kiếm c.h.é.m vào cổ Thi phi.

Chúng ta đến cung Càn Khôn, nơi hoàng đế đang sống.

Đá tung cánh cửa cung điện.

Bên trong trống rỗng, hoàng đế ngồi trước bàn với vẻ mặt chán nản.

Nhìn thấy chúng ta bước vào, hoàng đế trải chiếu chỉ lên bàn.

"A Triệt, ngày mai phụ hoàng sẽ thoái vị và trao lại ngai vàng cho con."

"Phụ hoàng đã già rồi, con cho ta chút thể diện được không, ta sẽ an phận hưởng tuổi già."

Bùi Huyền Triệt nắm chặt nắm đ.ấ.m đến nỗi phát ra tiếng kêu lách tách.

"Tiêu gia ta đều vì ông mà c.h.ế.t, ông còn dám hy vọng hưởng thụ tuổi già sao?"

Hoàng đế mở to mắt vì tức giận và đập mạnh cuộn giấy xuống bàn.

"Sao ngươi dám! Ngươi muốn g.i.ế.t phụ thân mình sao?"

Bùi Huyền Triệt cười lạnh: "Không dám."

"Người đâu, đưa phụ hoàng của bản vương đến Phượng Nghi cung." Bùi Huyền Triệt nói từng chữ một: "Để phụ hoàng vui vẻ tận hưởng tuổi già."

Hoàng đế lập tức nổi giận: "Đồ phản nghịch! Ngươi muốn làm gì?"

Bùi Huyền Triệt tự cười: “Phụ hoàng, người nói ngày đêm nhớ thương mẫu hậu, ta cho người vào cung của mẫu hậu để xoa dịu nỗi đau nhớ nhung của người, sao người lại tức giận?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Phối Âm Hôn Với Lục Hoàng Tử

Số ký tự: 0