Chương 15
Đang cập nhật
2025-03-23 21:01:46
43.
Vừa bước vào, một mùi m.á.u nồng nặc xộc thẳng vào mặt ta.
Ta hoảng hốt chạy vào, cảnh tượng bên trong khiến ta hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Hoàng đế Bắc Yên bị xé thành nhiều mảnh, đôi mắt đỏ ngầu l.ò.i ra trông rất đáng sợ.
Chiêu Nghi và Ứng Kỳ quỳ xuống ôm chặt nhau, dựa vào vai nhau, n.g.ự.c đều bị một kiếm đ.â.m xuyên qua.
M.á.u chảy ra nhuộm đỏ cả bộ y phục, còn đỏ hơn cả màu váy cưới.
"Tỷ tỷ!"
Bùi Huyền Triệt buông vũ khí, quỳ xuống bên cạnh Chiêu Nghi, run rẩy cảm nhận hơi thở của tỷ ấy.
Ứng Kỳ đột nhiên cử động ngón tay, kéo tay áo Bùi Huyền Triệt.
Dựa vào hơi thở cuối cùng: "Điện hạ... Chúng thần phát hiện Nhị hoàng tử và hoàng đế Bắc Yên đang cấu kết…chuẩn bị tấn công Đại Lương..."
Vừa dứt lời, hắn liền im lặng, không cử động nữa.
Bùi Huyền Triệt đưa tay nhẹ nhàng khép mắt Ứng Kỳ lại: "Chúng ta đã từng hứa hẹn, sau này già yếu vẫn sẽ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau uống rượu. Thật xin lỗi, phải để ngươi ở dưới đó đợi ta rồi."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa.
Binh lính chạy vào báo cáo: "Thái tử Bắc Yên phát hiện ra điều bất thường nên đang dẫn quân đi cứu hoàng đế."
Bùi Huyền Triệt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, lại trở về vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc thường ngày.
Ta và Bùi Huyền Triệt khiêng thi t.h.ể của Chiêu Nghi và Ứng Kỳ, trước khi người của Bắc Yên đến, dẫn quân trở về doanh trại.
Đêm đó, ta và Bùi Huyền Triệt chôn Chiêu Nghi và Ứng Kỳ trong cùng một chiếc quan tài.
Bùi Huyền Triệt lẩm bẩm: "Ứng Kỳ vẫn luôn cảm thấy địa vị của mình thấp kém, không dám chậm trễ tỷ tỷ. Hiện tại hai người rốt cuộc cũng có thể công khai ở bên nhau."
Sau khi chôn cất hai người họ xong, ta và Bùi Huyền Triệt lẻn vào lều của Bùi Huyền Chính.
Hắn ta đã say, đang mơ ước được lên ngôi hoàng đế.
Bùi Huyền Triệt dùng một chưởng nhanh như chớp đánh vào gáy Bùi Huyền Chính rồi dùng dây thừng trói chặt lại.
Ta cũng muốn trói Thẩm Tú Châu lại, nhưng hắn thấy có chuyện không ổn liền bỏ chạy, trong lều chẳng còn ai nữa.
Một cuộc chiến lớn là điều không thể tránh khỏi, bầu không khí trong doanh trại chắc chắn sẽ rất căng thẳng.
Ta đ.á.n.h bóng thanh kiếm và con d.a.o găm của mình nhiều lần.
Bà An cầm bình đựng tro cốt của nương ta, xoa qua xoa lại rồi ngập ngừng hỏi ta: "Tiểu Mạn, nương của con tên gì?"
"An Thanh Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Bà An rùng mình dữ dội, mắt đỏ hoe.
"Không, không có gì. Tiểu Mạn, ngày mai con nhất định phải bình an trở về!"
44.
Trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng vó ngựa, ta nhanh chóng đứng dậy sắp xếp lại quân lính.
Bắc Yên dẫn mấy vạn quân lính tiến vào Đại Lương.
Ta kéo sợi dây thừng lôi Bùi Huyền Chính đang bị trói lên tường thành.
Bùi Huyền Chính hợp tác với Bắc Yên, đánh Đại Lương, khi hắn lên ngôi sẽ nhường toàn bộ Tây Bắc cho họ.
Ta nhìn đám lính Bắc Yên dày đặc bên ngoài thành, liền muốn g.i.ế.t c.h.ế.t Bùi Huyền Chính.
"Nói cho ta biết, ngươi đã đưa bao nhiêu quân cho Bắc Yên?"
Bùi Huyền Chính nổi giận: "Bùi Huyền Triệt, mau thả ta ra, đợi ta lên ngôi, sẽ lưu lại cho ngươi một thân thể nguyên vẹn."
"Cảm ơn lòng tốt của nhị…hoàng huynh. Nhưng trước tiên ngươi nên nghĩ xem mình có bị c.h.é.m đầu vì tội phản quốc không đã!"
Bắc Yên chế tạo máy b.ắ.n đá, dùng thang để chuẩn bị tấn công vào thành.
Bùi Huyền Chính đột nhiên trở nên hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bực mình đ.á.n.h hắn bất tỉnh lần nữa, rồi ra lệnh cho binh lính đổ dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn lên thang, đốt cháy đám lính Bắc Yên đang trèo lên tường thành.
Ta và Bùi Huyền Triệt ra khỏi thành đón quân địch.
Vốn tưởng đây sẽ là một trận chiến dữ dội, nhưng Bắc Yên lại không có ý định chiến đấu.
Sau ba, bốn vòng tiến và rút, thái tử Bắc Yên dẫn quân của mình rút lui mười dặm.
Cùng lúc đó, hoàng đế nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Lần nữa gửi sứ thần đi cầu hoà, bày tỏ thiện chí nhượng lại lãnh thổ và bồi thường để cải thiện mối quan hệ giữa hai nước.
Ông cũng gửi khẩn cấp mười hai chiếu chỉ, khiển trách Bùi Chiêu Nghi và Bùi Huyền Triệt phá hủy mối quan hệ ngoại giao của hai nước, yêu cầu Bùi Huyền Triệt lập tức trở về kinh thành nhận tội.
Nếu không, sẽ cắt khẩu phần ăn của quân đội ở Tây Bắc.
45.
Bùi Huyền Triệt đốt sạch mọi chỉ dụ của hoàng đế, chỉ nói một câu "Tướng quân xa nhà không thể tuân lệnh hoàng đế", rồi đuổi những người truyền chỉ dụ ra khỏi thành.
Thái tử Bắc Yên dường như không vội chiếm lấy Tây Bắc, ngày nào hắn ta cũng dẫn quân tấn công, nhưng không bao giờ chiến đấu đến cùng.
Mỗi lần bọn họ rút lui là lúc ta đang ở giữa trận chiến, ta tức giận đến nỗi không có nơi nào để trút.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Bực bội!"
Ta tức giận đ.ấ.m vào chiếc cọc gỗ thường dùng để luyện võ.
Bùi Huyền Triệt có chút lo lắng: "Bây giờ quân lính đều đã kiệt sức, hoàng đế lại cắt khẩu phần ăn của quân ta."
"Rõ ràng là Bắc Yên muốn bẫy c.h.ế.t chúng ta, sau đó dễ dàng chiếm lấy Tây Bắc."
"Tiểu Mạn, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần."
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Ta càng tức giận hơn và bắt đầu đ.ấ.m đá vào cọc gỗ.
"Ahhh! Lão hoàng đế tàn độc này, sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ặ.t đầu ông ta làm quả bóng để đá!"
Sau khi chửi xong, ta đột nhiên nhận ra người ta đang chửi chính là phụ thân của Bùi Huyền Triệt, ta liếc nhìn hắn với vẻ áy náy.
Bùi Huyền Triệt quay người rời đi mà không nói một lời.
Xong rồi… hắn khó chịu rồi!
Một lúc sau, Bùi Huyền Triệt lại quay trở lại, trên lưng còn mang theo Bùi Huyền Chính.
Bùi Huyền Chính bị chặn miệng, liên tục rên rỉ và gào thét một hồi lâu, lời nguyền rủa của hắn chắc hẳn rất bẩn thỉu.
"Để nàng trút giận đấy."
Ta nghiêng đầu nhìn Bùi Huyền Triệt.
Vẻ mặt Bùi Huyền Triệt có chút không tự nhiên: "Vuốt ve lông chó con đi."
Mắt ta sáng lên. Cái bao cát bằng thịt người này hữu ích hơn nhiều so với cái cọc gỗ.
Ta đang đ á.n.h hắn một cách dữ dội thì Bùi Huyền Triệt ngăn ta lại: “Đừng đánh c.h.ế.t… Vẫn còn sử dụng được.”
Phần lớn cơn giận trong lòng đã tan biến nên ta rộng lượng tha cho hắn.
Bùi Huyền Triệt nói đúng, Bùi Huyền Chính vẫn còn hữu dụng.
Sau khi bị Bắc Yên bao vây mấy ngày, chúng ta rất cần lương thực và thuốc men, định dùng Bùi Huyền Chính để trao đổi với Bắc Yên.
Nhưng không ngờ là thái tử Bắc Yên chỉ đơn giản giơ cung và tên lên.
Bắn một nhát đ â.m thẳng vào cổ họng Bùi Huyền Chính.
Bùi Huyền Chính ngã từ trên tường thành xuống, hai mắt vẫn mở.
Bắc Yên lại phát động một cuộc tấn công khác.
Nhưng lần này, cánh cổng phía tây đã được mở ra từ bên trong.
Ta và Bùi Huyền Triệt sợ hãi nhìn nhau, lập tức nhận ra người mở cổng thành chính là người mà Bùi Huyền Chính đã an bài từ lâu.
Vừa bước vào, một mùi m.á.u nồng nặc xộc thẳng vào mặt ta.
Ta hoảng hốt chạy vào, cảnh tượng bên trong khiến ta hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Hoàng đế Bắc Yên bị xé thành nhiều mảnh, đôi mắt đỏ ngầu l.ò.i ra trông rất đáng sợ.
Chiêu Nghi và Ứng Kỳ quỳ xuống ôm chặt nhau, dựa vào vai nhau, n.g.ự.c đều bị một kiếm đ.â.m xuyên qua.
M.á.u chảy ra nhuộm đỏ cả bộ y phục, còn đỏ hơn cả màu váy cưới.
"Tỷ tỷ!"
Bùi Huyền Triệt buông vũ khí, quỳ xuống bên cạnh Chiêu Nghi, run rẩy cảm nhận hơi thở của tỷ ấy.
Ứng Kỳ đột nhiên cử động ngón tay, kéo tay áo Bùi Huyền Triệt.
Dựa vào hơi thở cuối cùng: "Điện hạ... Chúng thần phát hiện Nhị hoàng tử và hoàng đế Bắc Yên đang cấu kết…chuẩn bị tấn công Đại Lương..."
Vừa dứt lời, hắn liền im lặng, không cử động nữa.
Bùi Huyền Triệt đưa tay nhẹ nhàng khép mắt Ứng Kỳ lại: "Chúng ta đã từng hứa hẹn, sau này già yếu vẫn sẽ cùng nhau chiến đấu, cùng nhau cưỡi ngựa, cùng nhau uống rượu. Thật xin lỗi, phải để ngươi ở dưới đó đợi ta rồi."
Đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa.
Binh lính chạy vào báo cáo: "Thái tử Bắc Yên phát hiện ra điều bất thường nên đang dẫn quân đi cứu hoàng đế."
Bùi Huyền Triệt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, lại trở về vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc thường ngày.
Ta và Bùi Huyền Triệt khiêng thi t.h.ể của Chiêu Nghi và Ứng Kỳ, trước khi người của Bắc Yên đến, dẫn quân trở về doanh trại.
Đêm đó, ta và Bùi Huyền Triệt chôn Chiêu Nghi và Ứng Kỳ trong cùng một chiếc quan tài.
Bùi Huyền Triệt lẩm bẩm: "Ứng Kỳ vẫn luôn cảm thấy địa vị của mình thấp kém, không dám chậm trễ tỷ tỷ. Hiện tại hai người rốt cuộc cũng có thể công khai ở bên nhau."
Sau khi chôn cất hai người họ xong, ta và Bùi Huyền Triệt lẻn vào lều của Bùi Huyền Chính.
Hắn ta đã say, đang mơ ước được lên ngôi hoàng đế.
Bùi Huyền Triệt dùng một chưởng nhanh như chớp đánh vào gáy Bùi Huyền Chính rồi dùng dây thừng trói chặt lại.
Ta cũng muốn trói Thẩm Tú Châu lại, nhưng hắn thấy có chuyện không ổn liền bỏ chạy, trong lều chẳng còn ai nữa.
Một cuộc chiến lớn là điều không thể tránh khỏi, bầu không khí trong doanh trại chắc chắn sẽ rất căng thẳng.
Ta đ.á.n.h bóng thanh kiếm và con d.a.o găm của mình nhiều lần.
Bà An cầm bình đựng tro cốt của nương ta, xoa qua xoa lại rồi ngập ngừng hỏi ta: "Tiểu Mạn, nương của con tên gì?"
"An Thanh Nguyệt, có chuyện gì sao?"
Bà An rùng mình dữ dội, mắt đỏ hoe.
"Không, không có gì. Tiểu Mạn, ngày mai con nhất định phải bình an trở về!"
44.
Trời còn chưa sáng đã nghe thấy tiếng vó ngựa, ta nhanh chóng đứng dậy sắp xếp lại quân lính.
Bắc Yên dẫn mấy vạn quân lính tiến vào Đại Lương.
Ta kéo sợi dây thừng lôi Bùi Huyền Chính đang bị trói lên tường thành.
Bùi Huyền Chính hợp tác với Bắc Yên, đánh Đại Lương, khi hắn lên ngôi sẽ nhường toàn bộ Tây Bắc cho họ.
Ta nhìn đám lính Bắc Yên dày đặc bên ngoài thành, liền muốn g.i.ế.t c.h.ế.t Bùi Huyền Chính.
"Nói cho ta biết, ngươi đã đưa bao nhiêu quân cho Bắc Yên?"
Bùi Huyền Chính nổi giận: "Bùi Huyền Triệt, mau thả ta ra, đợi ta lên ngôi, sẽ lưu lại cho ngươi một thân thể nguyên vẹn."
"Cảm ơn lòng tốt của nhị…hoàng huynh. Nhưng trước tiên ngươi nên nghĩ xem mình có bị c.h.é.m đầu vì tội phản quốc không đã!"
Bắc Yên chế tạo máy b.ắ.n đá, dùng thang để chuẩn bị tấn công vào thành.
Bùi Huyền Chính đột nhiên trở nên hưng phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta bực mình đ.á.n.h hắn bất tỉnh lần nữa, rồi ra lệnh cho binh lính đổ dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn lên thang, đốt cháy đám lính Bắc Yên đang trèo lên tường thành.
Ta và Bùi Huyền Triệt ra khỏi thành đón quân địch.
Vốn tưởng đây sẽ là một trận chiến dữ dội, nhưng Bắc Yên lại không có ý định chiến đấu.
Sau ba, bốn vòng tiến và rút, thái tử Bắc Yên dẫn quân của mình rút lui mười dặm.
Cùng lúc đó, hoàng đế nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Lần nữa gửi sứ thần đi cầu hoà, bày tỏ thiện chí nhượng lại lãnh thổ và bồi thường để cải thiện mối quan hệ giữa hai nước.
Ông cũng gửi khẩn cấp mười hai chiếu chỉ, khiển trách Bùi Chiêu Nghi và Bùi Huyền Triệt phá hủy mối quan hệ ngoại giao của hai nước, yêu cầu Bùi Huyền Triệt lập tức trở về kinh thành nhận tội.
Nếu không, sẽ cắt khẩu phần ăn của quân đội ở Tây Bắc.
45.
Bùi Huyền Triệt đốt sạch mọi chỉ dụ của hoàng đế, chỉ nói một câu "Tướng quân xa nhà không thể tuân lệnh hoàng đế", rồi đuổi những người truyền chỉ dụ ra khỏi thành.
Thái tử Bắc Yên dường như không vội chiếm lấy Tây Bắc, ngày nào hắn ta cũng dẫn quân tấn công, nhưng không bao giờ chiến đấu đến cùng.
Mỗi lần bọn họ rút lui là lúc ta đang ở giữa trận chiến, ta tức giận đến nỗi không có nơi nào để trút.
Bùi Huyền Triệt nhìn ta, nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Bực bội!"
Ta tức giận đ.ấ.m vào chiếc cọc gỗ thường dùng để luyện võ.
Bùi Huyền Triệt có chút lo lắng: "Bây giờ quân lính đều đã kiệt sức, hoàng đế lại cắt khẩu phần ăn của quân ta."
"Rõ ràng là Bắc Yên muốn bẫy c.h.ế.t chúng ta, sau đó dễ dàng chiếm lấy Tây Bắc."
"Tiểu Mạn, chúng ta phải chuẩn bị tinh thần."
Dương Tiểu An(Dương Yến)
Ta càng tức giận hơn và bắt đầu đ.ấ.m đá vào cọc gỗ.
"Ahhh! Lão hoàng đế tàn độc này, sớm muộn gì ta cũng sẽ c.h.ặ.t đầu ông ta làm quả bóng để đá!"
Sau khi chửi xong, ta đột nhiên nhận ra người ta đang chửi chính là phụ thân của Bùi Huyền Triệt, ta liếc nhìn hắn với vẻ áy náy.
Bùi Huyền Triệt quay người rời đi mà không nói một lời.
Xong rồi… hắn khó chịu rồi!
Một lúc sau, Bùi Huyền Triệt lại quay trở lại, trên lưng còn mang theo Bùi Huyền Chính.
Bùi Huyền Chính bị chặn miệng, liên tục rên rỉ và gào thét một hồi lâu, lời nguyền rủa của hắn chắc hẳn rất bẩn thỉu.
"Để nàng trút giận đấy."
Ta nghiêng đầu nhìn Bùi Huyền Triệt.
Vẻ mặt Bùi Huyền Triệt có chút không tự nhiên: "Vuốt ve lông chó con đi."
Mắt ta sáng lên. Cái bao cát bằng thịt người này hữu ích hơn nhiều so với cái cọc gỗ.
Ta đang đ á.n.h hắn một cách dữ dội thì Bùi Huyền Triệt ngăn ta lại: “Đừng đánh c.h.ế.t… Vẫn còn sử dụng được.”
Phần lớn cơn giận trong lòng đã tan biến nên ta rộng lượng tha cho hắn.
Bùi Huyền Triệt nói đúng, Bùi Huyền Chính vẫn còn hữu dụng.
Sau khi bị Bắc Yên bao vây mấy ngày, chúng ta rất cần lương thực và thuốc men, định dùng Bùi Huyền Chính để trao đổi với Bắc Yên.
Nhưng không ngờ là thái tử Bắc Yên chỉ đơn giản giơ cung và tên lên.
Bắn một nhát đ â.m thẳng vào cổ họng Bùi Huyền Chính.
Bùi Huyền Chính ngã từ trên tường thành xuống, hai mắt vẫn mở.
Bắc Yên lại phát động một cuộc tấn công khác.
Nhưng lần này, cánh cổng phía tây đã được mở ra từ bên trong.
Ta và Bùi Huyền Triệt sợ hãi nhìn nhau, lập tức nhận ra người mở cổng thành chính là người mà Bùi Huyền Chính đã an bài từ lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro