Nhất Thế Trường Hoan

Chương 9

A Gia

2025-03-01 19:51:59

"Hài lòng!"



Khóe miệng ta giật lên, chưa thành nụ cười, giọng nói đã nghẹn ngào.



"Ta thật sự quá hài lòng rồi!"



Liễu Tương Nghi nhận ra có điều không ổn, hắn bước nhanh đến dưới ánh đèn, đầu tiên bị những mảnh ngọc vỡ dưới đất làm lóa mắt, sau đó mới nhìn thấy ta đang ngồi trên bậc thềm đá trắng như sương, đã khóc không thành tiếng.



"Trường Hoan..."



Hắn khom người ngồi xổm xuống trước mặt ta, cảm xúc trong đáy mắt cuộn trào, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị hắn cưỡng ép nuốt ngược vào trong.



"Trường Hoan, có phải Thế tử phu nhân đã nói gì với nàng không?"



Ánh mắt hắn lóe lên vẻ u ám, vừa hối hận vừa tức giận, vô thức hạ giọng: "Trường Hoan, xin lỗi, ta lại làm sai nữa rồi!"



"Không, ta phải cảm ơn chàng mới đúng."



Ta nhìn hắn thật chăm chú, tiếng nấc nghẹn ngào khe khẽ trào ra từ cổ họng: "Liễu Tương Nghi, ta thật sự, rất cảm ơn chàng."



Cảm ơn chàng đã cho ta biết, hóa ra kinh thành rộng lớn này, không một ai yêu thương ta.



"Trường Hoan, nàng yên tâm, ta sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương nàng nữa, bất kể là An Bình Hầu phủ, hay là Minh Yên."



Ta cụp mắt xuống, không đáp lời.



Chỉ là nửa tháng sau, dưới ánh mắt hắn vừa muốn nói lại thôi, ta đã dâng lên món Cánh trắng thiên hương được chế biến tỉ mỉ.





16



Lúc Liễu Tương Nghi rời kinh công tác, cuối cùng ta cũng gặp được Triệu Thế tử của An Quận Vương phủ ở lầu Hoan Ý.



Hắn đưa cho ta một xấp ngân phiếu dày cộp: "Đây là số tiền nhờ Lâm sư phụ giúp nàng đổi được, nàng xem thử có sai sót gì không?"



Đôi mắt hồ ly của hắn lóng lánh ánh sáng quyến rũ, khi cười lên, vừa ranh mãnh lại vừa ngông cuồng.



"Trường Hoan, đến cả cửa hàng đồ cưới của mình nàng cũng bán sạch sành sanh, chẳng lẽ không đợi thư hồi âm của lão Hầu gia nữa, mà muốn bỏ trốn khỏi kinh thành sao?"



Đương nhiên là không phải.



Trong tay áo ta có một tờ giấy hòa ly, là lúc Liễu Tương Nghi say rượu, ta dụ hắn viết ra.



Chỉ cần hắn ký tên đóng dấu, thì không còn là bỏ trốn nữa.



Ta đếm ra một phần ba số ngân phiếu, rồi lấy từ trong n.g.ự.c ra một quyển thực đơn đã chép xong.



"Nhờ vả Thế tử thêm một việc nữa, xin ngài giúp ta tìm một tiêu cục có thể hộ tống ta đến Đất Triệu."



Triệu Tử Hành trầm ngâm suy nghĩ.



"Trường Hoan, An Bình Hầu phủ bây giờ đối với nàng đã khác xưa rồi, nào là quà cáp nào là đồ bổ cứ nườm nượp đưa đến phủ đệ của nàng, ngay cả Tô Thế tử cũng công khai nói rằng nàng là con gái cưng được hắn sủng ái nhất.



"Liễu Tương Nghi cũng thay đổi tính nết, hắn không còn nghe theo Lý Minh Yên răm rắp nữa, thậm chí còn cố ý xa lánh ả.



"Nàng sắp đến ngày khổ tận cam lai rồi, sao lại muốn rời đi?



"Đất Triệu, đó là nơi giặc cướp hoành hành đấy."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chiếc quạt ngọc bỗng xòe ra che đi nửa khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt hồ ly ngông cuồng, vừa dịu dàng lại vừa nguy hiểm.



Dáng vẻ như thể nếu ta không nói rõ nguyên do, hắn sẽ không chịu giúp đỡ.



Yêu nghiệt!



Ta nuốt khan nửa ngụm nước bọt, ánh mắt bắt đầu lảng tránh.



Sau đó, lại đếm thêm một phần ba số ngân phiếu.



Nhưng hắn vẫn không hề lay chuyển.



Nửa ngày sau, cuối cùng ta cũng từ bỏ giằng co, thở dài nói:



"Ta muốn đưa hài cốt của sư phụ đến núi Ngọc Tuyền ở Đất Triệu."



Khóe mắt hắn khẽ nhướng lên, ra hiệu cho ta nói tiếp.



"Hôm đó ở yến tiệc Liễu phủ, câu hỏi mà Lý Minh Yên hỏi ta, hẳn là có rất nhiều người tò mò, chỉ là họ không bộc lộ trắng trợn như ả thôi."



Một cô gái phải làm thế nào để kiếm sống nơi phố chợ?



Một đứa trẻ ba tuổi bị bắt cóc phải sống ra sao?



"Triệu Thế tử, ngài có từng nghe nói đến Vinh Môn trong Ám Bát Môn chưa?"



"Ta từng là một tên trộm."



Sắc mặt Triệu Tử Hành chợt nghiêm lại.



"Ta và một đám trẻ con bị nuôi nhốt trong một viện tử tồi tàn, ăn đồ thừa canh cặn đến năm sáu tuổi, chỉ vì không chịu đi ăn trộm, liền bị lão Vinh trong viện bẻ gãy ngón tay, đánh gãy hai chân, ném lên mặt băng.



"Nhưng ta không muốn chết.



"Ta bò trên mặt băng, bò mãi, cuối cùng trước khi ngất lịm đi, đã cắn được gấu quần của một người.



"Sau này, ông ấy trở thành sư phụ của ta."



17



"Sư phụ nuôi ta lớn, dạy ta nghề bếp đủ để sinh sống.



"Trước khi mất, sư phụ chỉ có một tâm nguyện, đó là muốn ta đến kinh thành lấy một nắm đất dưới gốc liễu ven sông hộ thành, cùng với hài cốt của ông chôn cất ở núi Ngọc Tuyền, Đất Triệu."



Ta cười tự giễu: "Ba năm trước, ta từng đến kinh thành một lần, còn chưa kiếm đủ tiền đến Đất Triệu, đã bị gian nhân hãm hại, trắng tay rồi phải rời kinh trong nhục nhã.



"Ba năm sau, ta lại đến kinh thành lần nữa, còn chưa tìm được đất dưới gốc liễu, đã bị An Bình Hầu phủ ép buộc, gả cho Liễu Tương Nghi."



Sinh thành phải trả, cứu mạng phải đền.



Ta phí hoài hơn hai năm ở kinh thành, may mắn là không phải hoàn toàn tay trắng.



Ta không chỉ kiếm đủ tiền đến Đất Triệu, mà còn giàu có đến mức có thể thuê được một đội tiêu sư.



Đợi đến khi món thứ ba hoàn thành, ta có thể yên tâm rời đi, thực hiện di nguyện của sư phụ.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Mọi thứ bây giờ đã đủ, chỉ còn thiếu một nắm đất dưới gốc liễu.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0