Chương 10
A Gia
2025-03-01 19:51:59
Sắc mặt Triệu Tử Hành giãn ra, tùy ý nói: "Đất dưới gốc liễu ven sông hộ thành thì có gì khó, tùy tiện lấy một nắm ở đâu đó chẳng được."
"Không, không phải vậy."
Ta thở dài một tiếng: "Gốc liễu mà sư phụ nói, phải nhìn thấy được Vườn hoa phù dung mười dặm.
"Nhưng ta đã đi khắp ngóc ngách ven sông hộ thành, vẫn không tìm thấy cây liễu nào có thể nhìn thấy Vườn hoa phù dung cả.
"Triệu Thế tử kiến thức uyên bác, không biết có biết nơi nào như vậy không?
"Triệu... Triệu Thế tử?"
Ngẩng đầu lên, ta phát hiện sắc mặt Triệu Tử Hành không đúng.
Khuôn mặt đào hoa của hắn trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta, bàn tay nắm chặt quạt ngọc nổi gân xanh.
Ta chưa từng thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ như vậy, vô thức lùi lại ba bước.
"Triệu Tử Hành, ngài không khỏe sao?"
Thời gian như trôi qua rất lâu, lâu đến khi ta định quay người bỏ chạy, mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Tạ Trường Hoan, sư phụ của cô tên gì?"
"Vô Danh."
Hắn khẽ cười khổ một tiếng, đôi mắt hồ ly lẳng lơ tràn ngập bi thương.
"Trường Hoan, bên dưới đuôi mắt trái của ông ấy có một nốt ruồi son phải không?"
Tim ta như ngừng đập.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chậm rãi xoay người lại.
Sau đó, mặt không chút biểu cảm rút con d.a.o lóc xương sau lưng ra.
18
"Tạ Trường Hoan, cô bị điên à!"
Đến khi đánh nhau một trận, ta và Triệu Tử Hành mới hiểu rõ thực lực của nhau.
Hắn không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết ăn chơi.
Ta cũng không phải là một đầu bếp nhu nhược dễ bị bắt nạt như lời đồn.
Hắn không tính là thắng, nhưng ta cũng không thua.
Triệu Tử Hành vốn kiến thức rộng rãi giờ phút này chỉ còn kinh hoàng giận dữ, hắn nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn văng tục.
"Tạ Trường Hoan, con mẹ nó cô, có ai đời con gái lại chỉ đánh vào hạ bàn, thủ đoạn lại còn âm hiểm như cô không hả?
"Còn nữa, những lưỡi d.a.o găm thoắt ẩn thoắt hiện giữa các ngón tay cô rốt cuộc giấu ở đâu vậy?"
Hắn vừa kéo quần lên, vừa cố che chắn nơi không thể che nổi kia.
"Cô đê tiện như vậy, bảo ta còn mặt mũi nào gặp ai!"
Con d.a.o lóc xương dài ba tấc tùy ý xoay tròn giữa các ngón tay ta, ta liếc nhìn những mảnh vải rách tả tơi trên người hắn, thần sắc không đổi.
"Triệu Thế tử, nếu ngài không phải là kẻ thù của sư phụ ta, vậy cái Vườn hoa phù dung mười dặm mà ngài vừa nói, có thể dẫn ta đến đó xem được không?"
Hắn chửi rủa thậm tệ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, hắn vẫn phải mặc bộ quần áo của Lâm sư phụ, lén lút đi theo sau ta như kẻ trộm.
Chỉ là không ngờ, chúng ta lại gặp Lý Minh Yên.
Nàng ta như thể cố ý mai phục ở ngã tư đường mà ta nhất định phải đi qua sau khi rời khỏi lầu Hoan Ý.
Bước ra nghênh đón.
"Tạ Trường Hoan, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trong lầu Thính Ngọc Thủy, Lý Minh Yên cười lạnh:
"Tạ Trường Hoan, lần trước ở Liễu phủ, ta đã nói với cô rồi, loại phụ nữ nhút nhát và tẻ nhạt như cô, căn bản sẽ không ai thích.
"Cô và Tương Nghi, đến giờ vẫn chưa viên phòng đúng không."
Triệu Tử Hành đang giả dạng hạ nhân ở đằng xa, vẻ mặt khó tả, kinh ngạc lẫn lộn.
Ta: "..."
Lý Minh Yên vẫn không cho ta cơ hội mở miệng: "Tuy không biết cô đã dùng thủ đoạn gì, khiến An Bình Hầu phủ thay đổi thái độ với cô, nhưng Tương Nghi chung quy sẽ không như ý các người đâu.
"Ta và chàng ấy, mới là tri kỷ tâm giao."
Ta lạnh mặt: "Nếu đã vậy, hai người danh chính ngôn thuận ở bên nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
Một tờ hôn ước, sao có thể trói buộc được tình yêu đích thực!
Nàng ta đột nhiên đứng dậy, đuôi mắt xinh đẹp ửng đỏ: "Cô là chính thê của chàng ấy thì sao?
"Món Cánh trắng thiên hương mà cô làm cho chàng ấy tháng trước, chính là quà sinh thần chàng ấy tặng ta đấy.
"Ai ai cũng nói món ăn của Tạ Trường Hoan ngàn vàng khó cầu, nhưng chỉ vì một câu 'không thích' của ta, món ăn mà cô phí tâm chế biến, đã thành thức ăn trong bụng chó hoang rồi!"
19
Ra là vậy.
Ta cụp mắt xuống, nhớ lại vẻ muốn nói lại thôi của Liễu Tương Nghi ngày hôm đó.
Thảo nào mấy ngày trước khi rời kinh, hắn luôn trốn tránh ta.
Nhưng hắn hà tất phải giấu giếm?
Món ăn ta tặng hắn, hắn muốn tặng ai, xử lý thế nào, thì có liên quan gì đến ta chứ?
Chỉ là sợi dây căng thẳng trong lòng ta, vốn đã mong manh như tơ nhện, giờ phút này trực tiếp đứt lìa.
Nguyên liệu của món Cánh trắng thiên hương dễ kiếm.
Khó là ở nước dùng.
Cần dùng mật ong trăm hoa và mấy chục loại hương liệu nghiền theo tỉ lệ, hun khói tỉ mỉ, sau đó nhỏ lửa ninh chậm, cho đến khi ép ra được thứ nước dùng được ví như thiên hương kia.
Chỉ vì món ăn này làm quá tốn thời gian và công sức, nên khi có người hỏi đến, ta đều kiếm cớ thoái thác.
Liễu Tương Nghi là người thứ hai sau sư phụ thấy ta làm món ăn này.
Tiếc quá!
Thật sự quá đáng tiếc!
"Không, không phải vậy."
Ta thở dài một tiếng: "Gốc liễu mà sư phụ nói, phải nhìn thấy được Vườn hoa phù dung mười dặm.
"Nhưng ta đã đi khắp ngóc ngách ven sông hộ thành, vẫn không tìm thấy cây liễu nào có thể nhìn thấy Vườn hoa phù dung cả.
"Triệu Thế tử kiến thức uyên bác, không biết có biết nơi nào như vậy không?
"Triệu... Triệu Thế tử?"
Ngẩng đầu lên, ta phát hiện sắc mặt Triệu Tử Hành không đúng.
Khuôn mặt đào hoa của hắn trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta, bàn tay nắm chặt quạt ngọc nổi gân xanh.
Ta chưa từng thấy hắn có vẻ mặt đáng sợ như vậy, vô thức lùi lại ba bước.
"Triệu Tử Hành, ngài không khỏe sao?"
Thời gian như trôi qua rất lâu, lâu đến khi ta định quay người bỏ chạy, mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn, như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
"Tạ Trường Hoan, sư phụ của cô tên gì?"
"Vô Danh."
Hắn khẽ cười khổ một tiếng, đôi mắt hồ ly lẳng lơ tràn ngập bi thương.
"Trường Hoan, bên dưới đuôi mắt trái của ông ấy có một nốt ruồi son phải không?"
Tim ta như ngừng đập.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chậm rãi xoay người lại.
Sau đó, mặt không chút biểu cảm rút con d.a.o lóc xương sau lưng ra.
18
"Tạ Trường Hoan, cô bị điên à!"
Đến khi đánh nhau một trận, ta và Triệu Tử Hành mới hiểu rõ thực lực của nhau.
Hắn không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết ăn chơi.
Ta cũng không phải là một đầu bếp nhu nhược dễ bị bắt nạt như lời đồn.
Hắn không tính là thắng, nhưng ta cũng không thua.
Triệu Tử Hành vốn kiến thức rộng rãi giờ phút này chỉ còn kinh hoàng giận dữ, hắn nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn văng tục.
"Tạ Trường Hoan, con mẹ nó cô, có ai đời con gái lại chỉ đánh vào hạ bàn, thủ đoạn lại còn âm hiểm như cô không hả?
"Còn nữa, những lưỡi d.a.o găm thoắt ẩn thoắt hiện giữa các ngón tay cô rốt cuộc giấu ở đâu vậy?"
Hắn vừa kéo quần lên, vừa cố che chắn nơi không thể che nổi kia.
"Cô đê tiện như vậy, bảo ta còn mặt mũi nào gặp ai!"
Con d.a.o lóc xương dài ba tấc tùy ý xoay tròn giữa các ngón tay ta, ta liếc nhìn những mảnh vải rách tả tơi trên người hắn, thần sắc không đổi.
"Triệu Thế tử, nếu ngài không phải là kẻ thù của sư phụ ta, vậy cái Vườn hoa phù dung mười dặm mà ngài vừa nói, có thể dẫn ta đến đó xem được không?"
Hắn chửi rủa thậm tệ hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuối cùng, hắn vẫn phải mặc bộ quần áo của Lâm sư phụ, lén lút đi theo sau ta như kẻ trộm.
Chỉ là không ngờ, chúng ta lại gặp Lý Minh Yên.
Nàng ta như thể cố ý mai phục ở ngã tư đường mà ta nhất định phải đi qua sau khi rời khỏi lầu Hoan Ý.
Bước ra nghênh đón.
"Tạ Trường Hoan, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Trong lầu Thính Ngọc Thủy, Lý Minh Yên cười lạnh:
"Tạ Trường Hoan, lần trước ở Liễu phủ, ta đã nói với cô rồi, loại phụ nữ nhút nhát và tẻ nhạt như cô, căn bản sẽ không ai thích.
"Cô và Tương Nghi, đến giờ vẫn chưa viên phòng đúng không."
Triệu Tử Hành đang giả dạng hạ nhân ở đằng xa, vẻ mặt khó tả, kinh ngạc lẫn lộn.
Ta: "..."
Lý Minh Yên vẫn không cho ta cơ hội mở miệng: "Tuy không biết cô đã dùng thủ đoạn gì, khiến An Bình Hầu phủ thay đổi thái độ với cô, nhưng Tương Nghi chung quy sẽ không như ý các người đâu.
"Ta và chàng ấy, mới là tri kỷ tâm giao."
Ta lạnh mặt: "Nếu đã vậy, hai người danh chính ngôn thuận ở bên nhau, chẳng phải tốt hơn sao?"
Một tờ hôn ước, sao có thể trói buộc được tình yêu đích thực!
Nàng ta đột nhiên đứng dậy, đuôi mắt xinh đẹp ửng đỏ: "Cô là chính thê của chàng ấy thì sao?
"Món Cánh trắng thiên hương mà cô làm cho chàng ấy tháng trước, chính là quà sinh thần chàng ấy tặng ta đấy.
"Ai ai cũng nói món ăn của Tạ Trường Hoan ngàn vàng khó cầu, nhưng chỉ vì một câu 'không thích' của ta, món ăn mà cô phí tâm chế biến, đã thành thức ăn trong bụng chó hoang rồi!"
19
Ra là vậy.
Ta cụp mắt xuống, nhớ lại vẻ muốn nói lại thôi của Liễu Tương Nghi ngày hôm đó.
Thảo nào mấy ngày trước khi rời kinh, hắn luôn trốn tránh ta.
Nhưng hắn hà tất phải giấu giếm?
Món ăn ta tặng hắn, hắn muốn tặng ai, xử lý thế nào, thì có liên quan gì đến ta chứ?
Chỉ là sợi dây căng thẳng trong lòng ta, vốn đã mong manh như tơ nhện, giờ phút này trực tiếp đứt lìa.
Nguyên liệu của món Cánh trắng thiên hương dễ kiếm.
Khó là ở nước dùng.
Cần dùng mật ong trăm hoa và mấy chục loại hương liệu nghiền theo tỉ lệ, hun khói tỉ mỉ, sau đó nhỏ lửa ninh chậm, cho đến khi ép ra được thứ nước dùng được ví như thiên hương kia.
Chỉ vì món ăn này làm quá tốn thời gian và công sức, nên khi có người hỏi đến, ta đều kiếm cớ thoái thác.
Liễu Tương Nghi là người thứ hai sau sư phụ thấy ta làm món ăn này.
Tiếc quá!
Thật sự quá đáng tiếc!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro