Nhất Thế Trường Hoan

Chương 11

A Gia

2025-03-01 19:51:59

"Tạ Trường Hoan, ngày yến tiệc ở Liễu phủ ta đã phát hiện ra rồi, ánh mắt cô nhìn Tương Nghi không đúng.



"Nhưng ta khuyên cô, đừng có mơ mộng hão huyền!"



Sau khi Lý Minh Yên đi rồi, ta và Triệu Tử Hành im lặng suốt đường.



Sau đó, hắn vẫn không nhịn được: "Cô thật sự đã từng thích Liễu Tương Nghi?"



Ta dừng bước, suy nghĩ rất lâu, vẫn lắc đầu.



"Không biết."



Lúc mới đến kinh thành, dù không sai không lỗi, ta vẫn được chứng kiến uy lực của chữ "quan".



Hóa ra dù ta không có sai sót, dù ta có tài nghệ cao siêu, chỉ vì là dân đen thấp cổ bé họng, liền không đấu lại một tên tiểu lại có chút quyền lực mỏng manh.



May mắn là Liễu Tương Nghi cho ta biết.



Giữa trời đất bao la, cuối cùng cũng có người có thể mang đến ánh sáng cho tù nhân nơi tuyệt vọng.



Chỉ tiếc rằng, tia sáng xuyên qua năm tháng cũ kỹ ấy.



Chung quy, vẫn là đã tắt ngấm.



Sự xuất hiện của Lý Minh Yên làm lỡ mất thời gian, thấy sắp đến giờ giới nghiêm, ta chỉ có thể hẹn Triệu Tử Hành lúc khác.



Vừa về đến Liễu phủ, đã thấy Liễu Tương Nghi vừa đi công việc về.



Hắn sai người bày mấy chục hộp quà lớn nhỏ đầy sân, lần lượt mở ra như hiến vật quý.



Nào là kỳ trân dị bảo, nào là trâm cài vòng ngọc, nào là tượng đất nặn mặt người, thậm chí còn có mấy bộ d.a.o tốt...



Quả thật là có dụng tâm.



Nhưng ta chỉ lẳng lặng nhìn hắn: "Liễu Tương Nghi, món Cánh trắng thiên hương, ngon không?"



Vẻ mặt hắn thoáng bối rối: "Trường Hoan, Trường Hoan, sự việc không phải như nàng nghĩ đâu, nàng nghe ta giải thích đã."



Trên cây khô đằng xa, chim nhạn bay lẻ loi, quạ kêu thảm thiết, tiếng tiếng tiêu điều.



Ta ngắt lời hắn, hàng mi dài rũ xuống che khuất ánh mắt.



"Liễu Tương Nghi, khi tuyết rơi mùa đông ta sẽ làm cho chàng món Bát hà cống, chàng nhất định phải nếm thử nhé, được không?"



20



"Triệu Thế tử, ngài đang đùa sao?"



Viện tử trước mắt thanh u tao nhã, trong tầm mắt quả thật là dòng sông hộ thành nước chảy lững lờ.



Nhưng hậu viện chỉ có lưa thưa mười gốc mẫu đơn, đến cả lá phù dung cũng không thấy, huống chi là Vườn hoa phù dung mười dặm.



Triệu Tử Hành ung dung chỉ vào tấm biển gỗ trước hàng rào cho ta xem, trên đó rõ ràng là năm chữ nhỏ:



Vườn hoa phù dung mười dặm.



Chỉ một cái liếc mắt, nước mắt ta đã rơi xuống.



Đó là nét chữ của sư phụ ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thảo nào ta có hỏi han thế nào, có tìm kiếm ra sao, cũng không tìm thấy Vườn hoa phù dung mà sư phụ nói.



Ông ấy lại khoác lác rồi!



"Bây giờ, ngài có thể nói cho ta biết thân phận của sư phụ ta được chưa?"





Triệu Tử Hành im lặng lùi về sau.



An Quận Vương râu tóc bạc phơ bước vào.



"Trường Hoan, ta đã sớm nói rồi, con có một khuôn mặt đẹp đến nao lòng.



"Bây giờ con hẳn đã biết rồi, dung mạo của con giống hệt ái nữ của An Bình Hầu, cô cô đã mất sớm của con."



"Vâng."



Lão nhân gia nhìn tấm biển gỗ với vẻ hoài niệm: "Chỉ sợ đây chính là, nguyên nhân sư phụ con năm xưa đã cứu con.



"Ông ấy là vị hôn phu của cô cô con.



"Cũng là con trai út của lão phu."



Ông tỉ mỉ miêu tả dáng vẻ, tính tình, sở thích của sư phụ...



Ta càng nghe càng kinh hãi, vô thức nhìn về phía Triệu Tử Hành.



Hắn lặng lẽ gật đầu.



Nhưng chẳng phải An Quận Vương chỉ có một người con trai độc nhất thôi sao?



"Ông ấy chưa từng được ghi tên vào ngọc điệp."



Nhìn rõ vẻ mặt của ta.



Lão Hầu gia khựng lại một chút: "Không phải thứ tử, không phải con riêng, cũng không phải con vợ bé.



"Cả đời này của lão phu, chỉ có một mình Vương phi!



"Nó sinh ra đã bệnh tật triền miên, mấy lần suýt mất mạng. Chúng ta nghe theo lời đạo sĩ du phương, nuôi dưỡng nó ở bên ngoài. Cho nên, người ở kinh thành biết đến nó rất ít.



"Sau này, nó lại theo lão đại ra biên ải, gặp được cô cô của con.



"Nhưng năm đó, món ăn nó làm cho lão Hầu gia bị người ta hạ kịch độc, cô cô con vì cứu phụ thân đã lấy thân thử độc, tuy cứu được lão Hầu gia, bản thân lại thổ huyết mà chết.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



"Sư phụ con tìm đến cái c.h.ế.t không thành, từ đó bỏ đi tha hương, không còn tin tức gì nữa.



"May mắn thay trời cao thương xót, lại để nó cứu được con."



Thì ra là như vậy.



Ta ngồi xổm xuống trước tấm biển gỗ nhỏ, nước mắt dần dần ứ đọng trong hốc mắt.



Ngày gặp ông ấy.



Nước xuân tan dần, băng sông tan một nửa.



Mặt băng rộng lớn, ngoài một mình ta đang cầu sinh, chỉ có một mình ông ấy đang cầu tử.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0