Nhất Thế Trường Hoan

CHƯƠNG 1

A Gia

2025-03-01 19:51:59

Lần đầu gặp Liễu Tương Nghi, ta đã hứa sẽ nấu cho hắn ba món ăn.



Chỉ là về sau, cô đầu bếp nhỏ lại biến thành đích nữ thật sự của Hầu phủ.



Cũng sau những sai lầm trớ trêu, ta trở thành người vợ mà hắn chẳng hề yêu thích.



Năm đầu tiên, ta làm món Long Phụng Sum Vầy.



Nhưng hắn lại ở bên cạnh người con gái khác, vì nàng mà nổi giận, vì nàng mà hờn trách, vì nàng mà chuốc lấy điều tiếng, gây nên phong ba bão táp khắp kinh thành.



Năm thứ hai, món Cánh Trắng Thiên Hương được chế biến tỉ mỉ.



Nhưng chỉ vì một câu “không thích” của nàng, đã trở thành thức ăn trong bụng lũ chó hoang.



Năm thứ ba, ta làm xong món Bát Hà Cống cuối cùng.



Cầm theo tờ giấy hưu thê đã được hắn ký lúc say rượu.



Ta gói ghém hành lý, rời khỏi kinh thành.



Sau này nghe nói, hắn vì tìm kiếm một cô đầu bếp nhỏ mà gần như phát điên.



 

1



Người của Hầu phủ tìm tới cửa, đúng lúc quán ăn Trường Hoan của ta vừa mới khai trương.



Quán nhỏ thôi, chỉ có bốn chiếc bàn đã chật kín khách.



Đều là đám thư sinh sắp sửa đi thi.



Thấy mãi mà nhà bếp vẫn chưa bưng món ra, đám người bên ngoài đã bắt đầu lớn tiếng thúc giục.



Ta hít sâu một hơi, ngắt lời gã quản sự Hầu phủ đang bày ra vẻ mặt kênh kiệu.



“Có gì nói sau, đợi ta làm xong việc đã.”



Nói xong, chẳng thèm nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của bọn chúng.



Ta vội vã hòa mình vào không khí bếp núc ồn ào.



Đến khi màn đêm buông xuống, hai gã quản sự ban đầu còn nghênh ngang vênh váo giờ đã mặt mày xám xịt.



Nhưng mặc kệ bọn chúng nói gì, ta chỉ một mực phủ nhận, càng không chịu cùng bọn chúng đến An Bình Hầu phủ, diễn vở kịch nhận thân ướt át.



Không lâu sau, lại có một mama mập mạp phúc hậu tới, mama ngẩn người nhìn hồi lâu vào đôi mày, đôi mắt của ta.



Rồi ghé vào tai ta, nói ra vết bớt sau hông của ta.



Thấy ta vẫn không hề mảy may xúc động.



Bà ta cuối cùng cũng cuống lên.



“Trường Hoan cô nương, sinh thành dưỡng dục đều là ân, con phải trả!”



Đến lúc này, d.a.o găm hiện ra.



Mục đích thực sự của bọn chúng khi nhận lại ta.



Chẳng qua chỉ là muốn ta thay thế vị thiên kim giả kia, gả cho vị hôn phu lòng đã có chủ của nàng ta thôi.





Vị hôn phu đó là Liễu Tương Nghi!



Đại công tử nhà Thị lang Bộ Binh.



Con d.a.o phay mới cầm lên, đã bị thị vệ áo đen đột nhiên xuất hiện đoạt mất bằng tay không.



Bọn chúng đứng chắn ở cửa ra vào, chặn hết đường lui của ta.



Mụ béo cố ý nói bóng gió: “Trường Hoan cô nương, biết điều một chút đi!”



Biết điều ư…



Đôi mắt hạnh của ta ánh lên ý cười, bắt đầu ra điều kiện.



“Phải có tiền!



“Phải có của hồi môn!”



Khóe môi hơi cong lên chợt kéo thẳng xuống.



Ánh mắt ngưng kết thành từng đám từng đám băng.



“Điểm quan trọng nhất.



“Bất kể là trước hay sau khi xuất giá, thân nhân An Bình Hầu phủ, ta không muốn gặp một ai!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Lúc đó ta còn chưa biết.



Trong đêm tân hôn, Liễu Tương Nghi vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc, ngữ khí còn lạnh lùng hơn ta lúc này mấy phần.



“Nàng sẽ là Liễu thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, nhưng trong lòng ta, chỉ có một mình Minh Yên.”



Lý Minh Yên, quả phụ của vị Thám hoa mới qua đời, cũng là người trong lòng từ thuở thanh mai trúc mã của hắn.



Ta vén khăn trùm đầu, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của hắn, chậm rãi nở nụ cười.



Nhưng ta đến Liễu phủ, chỉ vì trả cho hắn ba món ăn mà thôi.



2



Ba năm trước, ta mở một quán ăn nhỏ ở phía nam thành.



Nhờ món Nấm Đầu Khỉ Ngự Bút mang ý nghĩa tốt lành, và món Canh Tuyết Tạnh tao nhã vô cùng, quán ăn của ta có tiếng tăm khá lớn trong giới học sinh trẻ tuổi.



Nhưng làm ăn khấm khá, đám lưu manh thấy mà đỏ mắt liền bám theo.



Ta đương nhiên không sợ.



Con d.a.o phay trong tay vung lên lạnh lẽo.



Sau đó, vì không trả nổi tiền thuốc men cho đám lưu manh, ta bị nha dịch bắt giam.



Có một tên lại thừa cơ gây sự.



Hắn muốn nuốt trọn quán ăn của ta.



Một thân tàn tạ, còn muốn ép ta, một  nữ tử yếu đuối chưa đầy mười lăm tuổi làm thiếp.



Rất nhiều thực khách bất bình thay ta.



Cuối cùng, người giúp ta giải quyết chuyện này, bảo lãnh ta ra ngoài.



Chính là Liễu Tương Nghi.



Lúc đó hắn như ngọc ấm tiên hạc, đẹp đến mức quá phận, chỉ là đôi mắt tuấn tú mang vẻ u sầu, tựa như có vô vàn tâm sự.



Đối diện với câu hỏi của ta.



Hắn nhìn xa xăm.



“Nàng muốn tạ ơn ta thế nào đây?



“Tiểu Hoan Nương, đợi nàng lớn lên, chi bằng gả cho ta làm vợ?”



Thấy ta thật sự đang suy nghĩ nghiêm túc.



Hắn bật cười lớn.



“Sau này nếu có cơ hội, Hoan Nương vì ta làm ba món ăn, là được.”



Ba năm sau, ta đã trưởng thành, lại thật sự nên duyên vợ chồng với hắn một cách đầy trớ trêu.



Đã như vậy, trước khi rời khỏi kinh thành, ta đến đây để trả ba món ăn năm xưa đã nợ hắn!



Món ăn đầu tiên, ta vẫn còn đang suy nghĩ.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Mama già bên cạnh mẹ chồng đã vội vàng tới thúc giục ta: “Thiếu phu nhân, hôm nay là ngày hồi môn, sao người vẫn chưa chuẩn bị xong?”



Ta không nhanh không chậm bịa chuyện: “Trước khi xuất giá, đại sư từng đoán mệnh cho con, sau này phải xa cha mẹ, không thể gặp lại người thân, mới có thể giữ bình an!”



Mama già bị dọa cho ngẩn người: “Nhưng đây là hồi môn…”



“Lễ vật đến là được rồi.”



Dừng một chút, ta cười như không cười: “Chẳng lẽ ngươi có thể tìm được công tử nhà ngươi về đây?”



Mặt mama cứng đờ, triệt để im lặng.



Đêm đó, Liễu Tương Nghi hoàn hồn lại cũng không nhận ra ta, thậm chí hắn còn chẳng ở lại phòng tân hôn bao lâu.



Hắn bị người của Lý Minh Yên phái tới gọi đi.



Không những không về suốt đêm, ngay cả lễ dâng trà sáng hôm sau, cũng chỉ có một mình ta hoàn thành.



Nhưng ta không ngờ.



Nửa canh giờ sau, tà áo trúc xanh tung bay, Liễu Tương Nghi lại trở về.



Hắn hơi nhướng mày.



“Ta đến cùng nàng về nhà mẹ.”



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0