Nhất Thế Trường Hoan

Chương 2

A Gia

2025-03-01 19:51:59

3



Lời giải thích qua loa của ta không lừa được hắn.



“Ta đã hứa với Tử Du huynh, hôm nay sẽ đưa nàng về nhận thân sớm một chút.”



Hắn cười ôn hòa:



“Người An Bình Hầu phủ đều đang đợi nàng.”



Tử Du mà hắn nói, hẳn là ca ca ruột của ta, Tô Tử Du.



Tháng ngày chờ gả kia, ta từ chối vào ở An Bình Hầu phủ, chỉ tạm trú tại biệt viện của Hầu phủ.



Bọn họ hẳn là hài lòng với sự thức thời của ta.



Chỉ là vì nể mặt, Tô phụ, Tô mẫu, Tô Tử Du, còn có vị thiên kim giả được bọn họ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa kia, cũng từng vài lần tới thăm hỏi.



Như bố thí vậy.



Cao cao tại thượng.



Nhưng đều bị ta đuổi ra ngoài cửa.



Vì sự trở về của ta, ngay từ đầu đã là một giao dịch, một cuộc gả thay để trả ơn sinh thành.



Ta chỉ coi đời này duyên phận với người thân nhạt nhẽo, tuyệt đối không cho phép mình sinh lòng vọng tưởng.



An Bình Hầu phủ, chưa bao giờ là nhà của ta!



“Ta sẽ là Liễu thiếu phu nhân an phận thủ thường, nhưng chuyện giữa ta và An Bình Hầu phủ, chàng đừng nhúng tay vào.”



Cuối cùng Liễu Tương Nghi một mình đến An Bình Hầu phủ.



Khi hắn trở về, mang theo một câu nói: “Bọn họ nói nàng đã tuyệt tình như vậy, thì đừng trách Hầu phủ sau này không làm chỗ dựa cho nàng.”



Nguyên văn hẳn là khó nghe hơn nhiều, Liễu Tương Nghi cân nhắc hồi lâu mới dùng từ ngữ uyển chuyển như vậy.



“Bọn họ bảo nàng đừng hối hận!”



Thì ra thất vọng đến cùng cực, sẽ bật cười.



Rất lâu sau, ta mới thu lại tiếng cười, nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ bất mãn của Liễu Tương Nghi.



“Nếu ngày đó gả đến Liễu gia là vị tiểu thư lớn lên ở Hầu phủ kia, chàng có rời đi trong đêm tân hôn, để nàng ấy một mình dâng trà vào ngày hôm sau, mãi đến ngày hồi môn mới trở về không?”



Ta lướt qua khóe miệng chợt cứng đờ của hắn, cười giễu cợt:



“Chàng làm vậy, chẳng phải là chắc chắn An Bình Hầu phủ sẽ không đứng ra vì ta sao.”



Vậy đó, ta một đứa cô nhi quả phụ, cô đầu bếp nhỏ bé như cỏ rác, có chỗ dựa nào bao giờ!



Ngay cả việc gả đến Liễu phủ, cũng chỉ là bọn họ dùng ơn sinh thành uy hiếp, vừa mềm vừa cứng ép buộc mà thôi.



Liễu Tương Nghi thờ ơ xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên ngón tay, cười khẩy:



“Nhưng nàng một đầu bếp lớn lên ở chợ búa, dù có là huyết mạch thật sự của An Bình Hầu phủ, cũng thật sự không thể so bì với vị thiên kim giả lớn lên ở Hầu phủ kia.



“Dù sao,  nàng ta từ nhỏ đã học lễ nghi thế gia, sống trong nhung lụa gấm vóc, ngay cả đế giày cũng chưa từng dính bùn lầy.



“So với nàng ấy, nàng còn không xứng!”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

4



Sắc mặt ta trong nháy mắt trắng bệch.



Từ nơi góc khuất sâu kín trong lòng, mơ hồ truyền đến âm thanh ngọc vỡ.



Nhưng hắn vẫn tiếp tục.



“Nếu không phải An Bình Hầu phủ, chỉ  dựa vào nàng, có thể bước chân vào cửa lớn Liễu gia ta sao.



“Cho nên, nàng phải biết cảm ơn đi.”



Bóng lưng lạnh lùng từng tấc từng tấc phủ lên hình bóng trong ký ức.



Trong khoảnh khắc này, vị công tử tuấn tú mang vẻ u sầu, ôn nhuận như ngọc, lại trượng nghĩa hành nhân kia.



Tựa như chưa từng tồn tại.



Chưa đầy ba ngày, tin đồn ta không được trượng phu yêu thích, lại bị An Bình Hầu phủ ghét bỏ, đã lan truyền khắp nơi.



Tất cả mọi người đều cười nhạo sự không biết đủ của ta.



Bọn họ nói, một thiên kim Hầu phủ lớn lên ở thôn dã, lại lăn lộn trong chợ búa, có thể trèo cao cành quý, gả cho con nhà thế gia, đã là chuyện may mắn trên trời rơi xuống.



Nàng sao có thể sinh lòng oán hận!



Nàng sao xứng sinh lòng oán hận!



Nàng sao dám sinh lòng oán hận!



Liễu Tương Nghi thậm chí còn lớn tiếng tuyên bố, ta một ngày không đến Hầu phủ quỳ xuống cầu xin tha thứ, hắn sẽ một ngày không bước chân vào phòng ta.



Bọn họ đều đang cá cược xem ta sẽ cúi đầu vào lúc nào.



Thời gian chậm rãi kéo dài thành một sợi dây dài.



Sự giằng co giữa chúng ta, cuối cùng trở thành lý do tốt nhất để Liễu Tương Nghi phong lưu phóng khoáng.



Hắn chưa từng nhắc đến người vợ chính thất này, một lòng một dạ hoàn toàn đặt hết lên người Lý Minh Yên.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Vì nàng vui, vì nàng giận, vì nàng chuốc lấy điều tiếng, gây nên phong ba bão táp khắp kinh thành.



Hoàn toàn không để ý đến ánh mắt rơi trên người ta có bao nhiêu phần chế giễu, lại có bao nhiêu phần khinh miệt và lạnh lẽo.



Cứ như vậy mấy tháng trời.



Cho đến khi chim én bay liệng, cỏ cây xanh tươi, ta ở Liễu phủ, gặp được Lý Minh Yên.



Đó là một buổi yến tiệc long trọng.



Nhưng những công tử thế gia, khuê các đến tụ tập ở Liễu gia viên lâm không chỉ có Lý Minh Yên.



Ca ca Tô Tử Du của ta, thậm chí cả thiên kim giả cũng sừng sững trong hàng khách.



Lúc nhận ra có gì đó không đúng, ta dừng chân trước cửa vòm mặt trăng trong sân, lập tức rụt chân về.



Nhưng, đã muộn rồi.



Tà váy theo gió tung bay đã tố cáo sự xuất hiện của ta.



Tiếng sáo trúc trong vườn đột nhiên im bặt, tiếp theo đó là một tràng chế nhạo ầm ĩ.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0