Chương 12
A Gia
2025-03-01 19:51:59
21
Sau khi biết được thân phận của sư phụ, ta có chút do dự nhìn về phía lão Quận Vương.
Ông ấy nhìn thấu nỗi lo lắng của ta.
"Nó bảo con đến kinh thành tìm nắm đất dưới gốc liễu này, cũng chỉ là mượn cớ báo cho chúng ta biết tin mình đã qua đời thôi.
"Yên tâm đi, lão phu đã biết di nguyện của nó, đương nhiên sẽ không ép buộc nó phải chôn cất ở tổ lăng.
"Thằng nhóc này thật hèn nhát, c.h.ế.t rồi cũng không dám chôn bên cạnh cô cô con, chỉ dám ở dưới chân núi Ngọc Tuyền nhìn nhau từ xa.
"Nhưng mà nha đầu, còn con thì sao? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trước khi rời đi, ông ấy còn cho ta biết một tin tức.
Tổ phụ An Bình Hầu của ta, sắp về kinh.
Ông ấy nói đầy ẩn ý: "Nha đầu, cha huynh của con, sắp thảm rồi!"
Cha huynh có thảm hay không, còn chưa biết.
Thảm nhất lại là vị ma ma ban đầu đến tìm ta kia, bà ta bị đánh gãy hai chân, ném trước cửa Liễu phủ.
Quản gia của Hầu phủ kiên quyết muốn gặp ta.
"Tiểu thư, Thế tử và phu nhân nói, đều là do lão nô này gây họa, năm xưa bà ta rõ ràng đã phát hiện ra tiểu thư và cố cô tiểu thư giống nhau đến lạ thường, nhưng lại vì Tô tiểu thư giả mà giấu giếm không nói, mới gây ra hiểu lầm giữa họ và tiểu thư."
Nương tử yên tâm, hai vị quản sự ngày đó và cả tên thị vệ dám động tay động chân với người, thế tử gia đã hạ lệnh đánh cho một trận nên thân rồi ạ.
Phu nhân còn đích thân dọn dẹp lại cái viện trang nhã và tinh mỹ nhất trong nhà, chỉ chờ nương tử về ở thôi.
Thế tử còn nói, nếu như người không muốn gặp mặt vị tiểu thư giả kia, thì sẽ bảo phu nhân mau chóng tìm cho nàng ta một mối gả đi, nương tử thấy thế nào?”
Thấy thế nào ư? Chẳng thế nào cả.
Ngày xưa bọn họ vứt bỏ ta như rác rưởi, giờ đây chỉ vì cái mặt này có thể khiến lão Hầu gia nổi trận lôi đình, mà trăm phương ngàn kế lấy lòng.
Chớp mắt một cái, lại bắt đầu ruồng bỏ con gái cưng từng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Thì ra, thứ bọn họ yêu chưa từng là ta, cũng chẳng phải là vị thiên kim giả kia.
Rõ ràng là lợi ích, là quyền thế, là chính bản thân bọn họ mà thôi!
Người thứ hai đến cửa là Tô Tử Du.
Hắn mặc áo mỏng manh, lưng trần quỳ gối, giữa thanh thiên bạch nhật đông người qua lại, dập đầu sám hối những việc mình đã làm.
Lần thứ ba là Thế tử phu nhân thảm thương sướt mướt, bà gầy đi trông thấy, khóc lóc đến tan nát cõi lòng, khuôn mặt phù dung đẫm nước mắt lẫn bụi trần, trông chẳng còn chút thể diện nào.
Cuối cùng đến là phụ thân ta, người mà ta chưa từng gặp mặt, nho nhã, cao quý, uy nghiêm, người từng sai Liễu Tương Nghi nhắn nhủ ta đừng hối hận, giờ đây lại hối hận khôn nguôi. Ông ta hạ mình trước cổng viện ta, dùng lời lẽ mềm mỏng cầu xin, chẳng còn chút kiêu ngạo nào ngày xưa.
Nhưng ta chẳng gặp ai cả.
Liễu Tương Nghi đến khuyên ta: “Trường Hoan, nàng như vậy, sẽ khiến ta, khiến Liễu phủ khó xử đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không sao cả.
Sẽ nhanh thôi, sẽ không còn khó xử nữa đâu.
Bởi vì trận tuyết đầu mùa đông, cuối cùng cũng đã đến rồi.
22
Mỗi độ đông về, khi trận tuyết đầu mùa rơi, ta đều cùng sư phụ ăn món canh cổ đổng.
Người thích thịt thỏ nhất.
Cũng vào ngày ấy, người luôn say khướt, miệng lẩm bẩm: “Sóng dâng tuyết sông trong, gió lật mây chiều tà. Say nhớ vị núi rừng, quên cả khách quý đến…
“Khách quý… trong núi không còn khách quý nữa rồi… vĩnh viễn cũng không còn nữa…”
Người say gục bên lò sưởi, mỗi lần nhìn ta đều rơi lệ, nói: “Trường Hoan, đời ta nếu có con gái, nhất định sẽ giống như con vậy.”
Lúc ấy ta chẳng hiểu ý người, giờ ngẫm lại mới thấy xót xa, dường như đã hiểu được cảm giác của người năm xưa.
Người đau lòng vì mất đi khách quý, cả đời tẻ nhạt, chỉ còn lại vô vàn hối hận và khổ đau.
Còn khách quý của ta tựa như cơn gió, từng vô tình mang đến cho ta sắc xuân ấm áp tươi vui, rồi chợt đổi hướng, chỉ còn lại cái lạnh lẽo thấu xương, hư ảo vô định.
Ba món báo ân.
Một chén đoạn tình.
Liễu Tương Nghi, chúng ta đã dứt nợ rồi.
Nước sôi sùng sục, những lát thịt đỏ ẩn hiện.
Hắn gắp một miếng thịt thỏ từ nồi lẩu đang sôi, rồi cạn chén rượu.
“Bát hà cống đúng là danh bất hư truyền, tươi ngon đậm đà. Nhưng rượu của nàng, đắng quá.”
Ta cũng cạn một chén: “Thử lại xem.”
Lần này hắn chuyên tâm nếm rượu: “Vừa ngọt đầu lưỡi, lại chua xót nơi cổ họng, cuối cùng lại chỉ còn vị ngọt ngào thanh mát.
“Trường Hoan, rượu này thú vị đấy, có tên không?”
Rượu tự ủ, thế gian chỉ có một bình này, chỉ để đoạn tương tư, nên chẳng có tên.
Nhưng hắn chỉ nghe thấy “thế gian chỉ có một bình”, liền mừng rỡ lạ thường, hắn mặt đỏ bừng nhìn ta rất lâu, rồi trịnh trọng mở lời: “Trường Hoan, nàng yên tâm.”
Hắn không nói ta cứ yên tâm về điều gì.
Ta cũng không hỏi.
Bởi vì, không quan trọng nữa rồi, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Sau khi biết được thân phận của sư phụ, ta có chút do dự nhìn về phía lão Quận Vương.
Ông ấy nhìn thấu nỗi lo lắng của ta.
"Nó bảo con đến kinh thành tìm nắm đất dưới gốc liễu này, cũng chỉ là mượn cớ báo cho chúng ta biết tin mình đã qua đời thôi.
"Yên tâm đi, lão phu đã biết di nguyện của nó, đương nhiên sẽ không ép buộc nó phải chôn cất ở tổ lăng.
"Thằng nhóc này thật hèn nhát, c.h.ế.t rồi cũng không dám chôn bên cạnh cô cô con, chỉ dám ở dưới chân núi Ngọc Tuyền nhìn nhau từ xa.
"Nhưng mà nha đầu, còn con thì sao? Đã nghĩ kỹ chưa?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Trước khi rời đi, ông ấy còn cho ta biết một tin tức.
Tổ phụ An Bình Hầu của ta, sắp về kinh.
Ông ấy nói đầy ẩn ý: "Nha đầu, cha huynh của con, sắp thảm rồi!"
Cha huynh có thảm hay không, còn chưa biết.
Thảm nhất lại là vị ma ma ban đầu đến tìm ta kia, bà ta bị đánh gãy hai chân, ném trước cửa Liễu phủ.
Quản gia của Hầu phủ kiên quyết muốn gặp ta.
"Tiểu thư, Thế tử và phu nhân nói, đều là do lão nô này gây họa, năm xưa bà ta rõ ràng đã phát hiện ra tiểu thư và cố cô tiểu thư giống nhau đến lạ thường, nhưng lại vì Tô tiểu thư giả mà giấu giếm không nói, mới gây ra hiểu lầm giữa họ và tiểu thư."
Nương tử yên tâm, hai vị quản sự ngày đó và cả tên thị vệ dám động tay động chân với người, thế tử gia đã hạ lệnh đánh cho một trận nên thân rồi ạ.
Phu nhân còn đích thân dọn dẹp lại cái viện trang nhã và tinh mỹ nhất trong nhà, chỉ chờ nương tử về ở thôi.
Thế tử còn nói, nếu như người không muốn gặp mặt vị tiểu thư giả kia, thì sẽ bảo phu nhân mau chóng tìm cho nàng ta một mối gả đi, nương tử thấy thế nào?”
Thấy thế nào ư? Chẳng thế nào cả.
Ngày xưa bọn họ vứt bỏ ta như rác rưởi, giờ đây chỉ vì cái mặt này có thể khiến lão Hầu gia nổi trận lôi đình, mà trăm phương ngàn kế lấy lòng.
Chớp mắt một cái, lại bắt đầu ruồng bỏ con gái cưng từng nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Thì ra, thứ bọn họ yêu chưa từng là ta, cũng chẳng phải là vị thiên kim giả kia.
Rõ ràng là lợi ích, là quyền thế, là chính bản thân bọn họ mà thôi!
Người thứ hai đến cửa là Tô Tử Du.
Hắn mặc áo mỏng manh, lưng trần quỳ gối, giữa thanh thiên bạch nhật đông người qua lại, dập đầu sám hối những việc mình đã làm.
Lần thứ ba là Thế tử phu nhân thảm thương sướt mướt, bà gầy đi trông thấy, khóc lóc đến tan nát cõi lòng, khuôn mặt phù dung đẫm nước mắt lẫn bụi trần, trông chẳng còn chút thể diện nào.
Cuối cùng đến là phụ thân ta, người mà ta chưa từng gặp mặt, nho nhã, cao quý, uy nghiêm, người từng sai Liễu Tương Nghi nhắn nhủ ta đừng hối hận, giờ đây lại hối hận khôn nguôi. Ông ta hạ mình trước cổng viện ta, dùng lời lẽ mềm mỏng cầu xin, chẳng còn chút kiêu ngạo nào ngày xưa.
Nhưng ta chẳng gặp ai cả.
Liễu Tương Nghi đến khuyên ta: “Trường Hoan, nàng như vậy, sẽ khiến ta, khiến Liễu phủ khó xử đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Không sao cả.
Sẽ nhanh thôi, sẽ không còn khó xử nữa đâu.
Bởi vì trận tuyết đầu mùa đông, cuối cùng cũng đã đến rồi.
22
Mỗi độ đông về, khi trận tuyết đầu mùa rơi, ta đều cùng sư phụ ăn món canh cổ đổng.
Người thích thịt thỏ nhất.
Cũng vào ngày ấy, người luôn say khướt, miệng lẩm bẩm: “Sóng dâng tuyết sông trong, gió lật mây chiều tà. Say nhớ vị núi rừng, quên cả khách quý đến…
“Khách quý… trong núi không còn khách quý nữa rồi… vĩnh viễn cũng không còn nữa…”
Người say gục bên lò sưởi, mỗi lần nhìn ta đều rơi lệ, nói: “Trường Hoan, đời ta nếu có con gái, nhất định sẽ giống như con vậy.”
Lúc ấy ta chẳng hiểu ý người, giờ ngẫm lại mới thấy xót xa, dường như đã hiểu được cảm giác của người năm xưa.
Người đau lòng vì mất đi khách quý, cả đời tẻ nhạt, chỉ còn lại vô vàn hối hận và khổ đau.
Còn khách quý của ta tựa như cơn gió, từng vô tình mang đến cho ta sắc xuân ấm áp tươi vui, rồi chợt đổi hướng, chỉ còn lại cái lạnh lẽo thấu xương, hư ảo vô định.
Ba món báo ân.
Một chén đoạn tình.
Liễu Tương Nghi, chúng ta đã dứt nợ rồi.
Nước sôi sùng sục, những lát thịt đỏ ẩn hiện.
Hắn gắp một miếng thịt thỏ từ nồi lẩu đang sôi, rồi cạn chén rượu.
“Bát hà cống đúng là danh bất hư truyền, tươi ngon đậm đà. Nhưng rượu của nàng, đắng quá.”
Ta cũng cạn một chén: “Thử lại xem.”
Lần này hắn chuyên tâm nếm rượu: “Vừa ngọt đầu lưỡi, lại chua xót nơi cổ họng, cuối cùng lại chỉ còn vị ngọt ngào thanh mát.
“Trường Hoan, rượu này thú vị đấy, có tên không?”
Rượu tự ủ, thế gian chỉ có một bình này, chỉ để đoạn tương tư, nên chẳng có tên.
Nhưng hắn chỉ nghe thấy “thế gian chỉ có một bình”, liền mừng rỡ lạ thường, hắn mặt đỏ bừng nhìn ta rất lâu, rồi trịnh trọng mở lời: “Trường Hoan, nàng yên tâm.”
Hắn không nói ta cứ yên tâm về điều gì.
Ta cũng không hỏi.
Bởi vì, không quan trọng nữa rồi, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro