Chương 13
A Gia
2025-03-01 19:51:59
Sau khi lại say mèm, giấy hưu thê đã có tên hắn tự tay viết, ấn chương son tự tay đóng.
Ta cuối cùng, đã được tự do.
23
Tòa thành nguy nga đã bỏ lại phía sau.
Nhưng tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo càng lúc càng gần, chẳng bao lâu sau, hai ngón tay thon dài gõ lên vách xe ta.
“Trường Hoan cô nương, không biết có thể mời tại hạ vào xe tránh rét được không?”
“Không mời!”
“Triệu Tử Hành, ngươi đến đây làm gì?”
Tiếng cười khẽ lười biếng, lẫn trong gió lạnh, len lỏi qua khe hở tấm rèm lay động theo gió, rõ ràng bên tai.
“Xét về tình về lý, với tư cách là vãn bối, ta cũng nên đến tiễn đưa tiểu thúc một đoạn đường chứ.”
“Còn nàng? Sao không đợi Hầu gia hồi kinh?”
“Lão Quận Vương, người An Bình Hầu phủ, Liễu gia, bọn họ đều cho rằng chỉ cần lão Hầu gia về kinh, sẽ làm chủ công đạo cho ta, trừng trị những kẻ từng bạc đãi ta.
“Nhưng ta chỉ là một đứa cháu gái lớn lên bên ngoài, dù có khuôn mặt giống hệt ái nữ của ông ta, chẳng lẽ còn hơn được đích tôn trưởng tử của ông ta sao?”
Lão Hầu gia nếu thật sự công chính nghiêm minh như vậy, sao có thể dạy dỗ ra những đứa con cháu như thế được.
Ta không tin ông ta.
Ánh dương xé tan tầng mây, thảo nguyên vô biên dần hiện ra trước mắt ta, bao la mà hùng vĩ.
“Không đợi nữa, ta muốn đi đến nơi xa hơn, xa hơn nữa.”
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta ở dưới chân núi Ngọc Tuyền, vẫn nghe được tin tức từ kinh thành truyền đến.
“Thế tử An Bình Hầu mất rồi ư? Lão Hầu gia giết?”
Chưa kịp kinh ngạc, bác trung niên vừa nói chuyện với bạn đồng hành đã quay đầu trừng mắt ta, giận dữ thổi râu: “Cô nương nhỏ tuổi sao lại nói năng bậy bạ thế hả!
“Ta nói là, tước vị Thế tử của An Bình Hầu thế tử bị phế rồi! Lão Hầu gia khóc lóc đấy! Không phải người ta mất đâu, hổ dữ còn không ăn thịt con mà!”
Triệu Tử Hành nhịn cười: “Nghe nói lão Hầu gia vừa về kinh, việc đầu tiên là về phủ đánh cho Thế tử gia và Đại công tử một trận, quăng cả roi ngựa đi, sau đó lại khóc lóc chạy vào cung.
“Ông ta nói con trai ngu như bò, cháu trai không biết điều, nhất định phải xin Bệ hạ phế tước vị Thế tử An Bình Hầu.”
Ta nhỏ giọng ghé lại: “Khóc thật á?”
“Tổ phụ ngươi khi còn bé là bạn đọc của Bệ hạ, còn là Thường thắng tướng quân do Bệ hạ một tay đề bạt. Ông ta vì nước giữ biên cương, canh giữ mấy chục năm trời, không chỉ con ruột không thể tự tay nuôi nấng, mà sau khi lão thê qua đời, ngay cả ái nữ sinh ra ở biên ải cũng bất hạnh qua đời.
“Bệ hạ áy náy đó!
“Đương nhiên là khóc thật.”
Ta đã hiểu, rụt cổ lại tiếp tục nghe bác trung niên kể chuyện.
Nhưng bác ấy vừa nhắc đến một câu, đã bắt đầu kể về những điều mắt thấy tai nghe khi du ngoạn kinh thành rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Tử Hành ngoắc ngoắc ngón tay, đôi mắt hồ ly ngập tràn ý cười: “Ta biết toàn bộ chuyện, hỏi ta này.”
Ta lại ghé sát lại.
“Mà vào lúc ấy, Liễu gia cũng náo loạn cả lên. Liễu Tương Nghi rốt cuộc cũng nhớ ra lần đầu gặp gỡ hai người, hăm hở chạy đi tìm nàng, lại phát hiện ra nàng để lại cho hắn tờ giấy hưu thê kia.”
24
“Ngay khi hắn ta luống cuống tay chân, lão Hầu gia đã tìm tới cửa rồi.”
Triệu Tử Hành cực kỳ giỏi kể chuyện, giọng điệu lên xuống nhịp nhàng, kể chuyện sinh động vô cùng.
Ta hưng phấn như đang nghe chuyện người khác.
“Có đánh hắn không?”
“Đánh! Không chỉ đánh, còn đánh cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t ấy chứ!”
Tuyệt vời!
Thật hả hê!
“Liễu Tương Nghi khóc lóc thảm thiết, hắn quỳ trước mặt lão Hầu gia biện bạch, hắn và Lý Minh Yên trong sạch, những việc hắn làm trước đây đều là diễn kịch, chỉ vì muốn giúp thanh mai trốn tránh khỏi sự dây dưa của nhà chồng góa phụ, nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy.
“Hắn nói, hắn dần dần thích nàng, người hắn thật lòng muốn cùng nhau sống trọn đời, là nàng!”
Da gà nổi hết cả lên, ta ra hiệu bảo hắn tóm tắt lại cốt truyện chính thôi.
Giọng hắn đã mang theo ý cười.
“Sau chuyện này, lão Hầu gia biết được chuyện nàng ba món báo ân, lại từ chỗ tổ phụ ta biết được chuyện nàng trải qua thời thơ ấu, cũng như vì hoàn thành di nguyện của sư phụ mà một thân một mình vào kinh, lại còn kiên quyết đi về phương bắc.
“Ông ta vỗ tay cười lớn, buông lời rằng ‘Đây mới là phong thái của Tô gia ta’.
“Sau đó, lại lần nữa khóc lóc chạy vào cung.
“Lần này, ông ta muốn vì đứa cháu gái có khí phách hiên ngang này, khóc ra một tước vị Nữ Hầu gia!”
“Phụt…”
Một ngụm trà phun ra, ta vội vàng lau đi bã trà dính trên mặt hắn: “Đừng khoa trương, đừng sáng tạo thêm, phải nói thật.”
Hắn nghiêm túc nhìn ta, đôi mắt hồ ly sóng sánh dịu dàng: “Trường Hoan, là thật đấy.
“Những gì ta kể, không hề có nửa câu hư ngôn.
“Lão Hầu gia thật sự muốn dùng cả đời quân công của mình, để đổi cho nàng một tước vị.
“Ông ta muốn để nàng làm gia chủ An Bình Hầu phủ.”
Hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, ta vội vàng cúi đầu che giấu, mân mê những vết chai sạn trên ngón tay: “Nhưng ông ấy còn chưa từng gặp ta…”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Người khác kể về nàng đã tốt như vậy rồi, lão Hầu gia nếu gặp được nàng, chỉ có càng thích hơn thôi.
“Vậy nên, Trường Hoan, nàng có muốn quay về gặp mặt ông ấy một lần không?”
Ta cuối cùng, đã được tự do.
23
Tòa thành nguy nga đã bỏ lại phía sau.
Nhưng tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo càng lúc càng gần, chẳng bao lâu sau, hai ngón tay thon dài gõ lên vách xe ta.
“Trường Hoan cô nương, không biết có thể mời tại hạ vào xe tránh rét được không?”
“Không mời!”
“Triệu Tử Hành, ngươi đến đây làm gì?”
Tiếng cười khẽ lười biếng, lẫn trong gió lạnh, len lỏi qua khe hở tấm rèm lay động theo gió, rõ ràng bên tai.
“Xét về tình về lý, với tư cách là vãn bối, ta cũng nên đến tiễn đưa tiểu thúc một đoạn đường chứ.”
“Còn nàng? Sao không đợi Hầu gia hồi kinh?”
“Lão Quận Vương, người An Bình Hầu phủ, Liễu gia, bọn họ đều cho rằng chỉ cần lão Hầu gia về kinh, sẽ làm chủ công đạo cho ta, trừng trị những kẻ từng bạc đãi ta.
“Nhưng ta chỉ là một đứa cháu gái lớn lên bên ngoài, dù có khuôn mặt giống hệt ái nữ của ông ta, chẳng lẽ còn hơn được đích tôn trưởng tử của ông ta sao?”
Lão Hầu gia nếu thật sự công chính nghiêm minh như vậy, sao có thể dạy dỗ ra những đứa con cháu như thế được.
Ta không tin ông ta.
Ánh dương xé tan tầng mây, thảo nguyên vô biên dần hiện ra trước mắt ta, bao la mà hùng vĩ.
“Không đợi nữa, ta muốn đi đến nơi xa hơn, xa hơn nữa.”
Đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta ở dưới chân núi Ngọc Tuyền, vẫn nghe được tin tức từ kinh thành truyền đến.
“Thế tử An Bình Hầu mất rồi ư? Lão Hầu gia giết?”
Chưa kịp kinh ngạc, bác trung niên vừa nói chuyện với bạn đồng hành đã quay đầu trừng mắt ta, giận dữ thổi râu: “Cô nương nhỏ tuổi sao lại nói năng bậy bạ thế hả!
“Ta nói là, tước vị Thế tử của An Bình Hầu thế tử bị phế rồi! Lão Hầu gia khóc lóc đấy! Không phải người ta mất đâu, hổ dữ còn không ăn thịt con mà!”
Triệu Tử Hành nhịn cười: “Nghe nói lão Hầu gia vừa về kinh, việc đầu tiên là về phủ đánh cho Thế tử gia và Đại công tử một trận, quăng cả roi ngựa đi, sau đó lại khóc lóc chạy vào cung.
“Ông ta nói con trai ngu như bò, cháu trai không biết điều, nhất định phải xin Bệ hạ phế tước vị Thế tử An Bình Hầu.”
Ta nhỏ giọng ghé lại: “Khóc thật á?”
“Tổ phụ ngươi khi còn bé là bạn đọc của Bệ hạ, còn là Thường thắng tướng quân do Bệ hạ một tay đề bạt. Ông ta vì nước giữ biên cương, canh giữ mấy chục năm trời, không chỉ con ruột không thể tự tay nuôi nấng, mà sau khi lão thê qua đời, ngay cả ái nữ sinh ra ở biên ải cũng bất hạnh qua đời.
“Bệ hạ áy náy đó!
“Đương nhiên là khóc thật.”
Ta đã hiểu, rụt cổ lại tiếp tục nghe bác trung niên kể chuyện.
Nhưng bác ấy vừa nhắc đến một câu, đã bắt đầu kể về những điều mắt thấy tai nghe khi du ngoạn kinh thành rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Triệu Tử Hành ngoắc ngoắc ngón tay, đôi mắt hồ ly ngập tràn ý cười: “Ta biết toàn bộ chuyện, hỏi ta này.”
Ta lại ghé sát lại.
“Mà vào lúc ấy, Liễu gia cũng náo loạn cả lên. Liễu Tương Nghi rốt cuộc cũng nhớ ra lần đầu gặp gỡ hai người, hăm hở chạy đi tìm nàng, lại phát hiện ra nàng để lại cho hắn tờ giấy hưu thê kia.”
24
“Ngay khi hắn ta luống cuống tay chân, lão Hầu gia đã tìm tới cửa rồi.”
Triệu Tử Hành cực kỳ giỏi kể chuyện, giọng điệu lên xuống nhịp nhàng, kể chuyện sinh động vô cùng.
Ta hưng phấn như đang nghe chuyện người khác.
“Có đánh hắn không?”
“Đánh! Không chỉ đánh, còn đánh cho một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t ấy chứ!”
Tuyệt vời!
Thật hả hê!
“Liễu Tương Nghi khóc lóc thảm thiết, hắn quỳ trước mặt lão Hầu gia biện bạch, hắn và Lý Minh Yên trong sạch, những việc hắn làm trước đây đều là diễn kịch, chỉ vì muốn giúp thanh mai trốn tránh khỏi sự dây dưa của nhà chồng góa phụ, nên mới bất đắc dĩ phải làm như vậy.
“Hắn nói, hắn dần dần thích nàng, người hắn thật lòng muốn cùng nhau sống trọn đời, là nàng!”
Da gà nổi hết cả lên, ta ra hiệu bảo hắn tóm tắt lại cốt truyện chính thôi.
Giọng hắn đã mang theo ý cười.
“Sau chuyện này, lão Hầu gia biết được chuyện nàng ba món báo ân, lại từ chỗ tổ phụ ta biết được chuyện nàng trải qua thời thơ ấu, cũng như vì hoàn thành di nguyện của sư phụ mà một thân một mình vào kinh, lại còn kiên quyết đi về phương bắc.
“Ông ta vỗ tay cười lớn, buông lời rằng ‘Đây mới là phong thái của Tô gia ta’.
“Sau đó, lại lần nữa khóc lóc chạy vào cung.
“Lần này, ông ta muốn vì đứa cháu gái có khí phách hiên ngang này, khóc ra một tước vị Nữ Hầu gia!”
“Phụt…”
Một ngụm trà phun ra, ta vội vàng lau đi bã trà dính trên mặt hắn: “Đừng khoa trương, đừng sáng tạo thêm, phải nói thật.”
Hắn nghiêm túc nhìn ta, đôi mắt hồ ly sóng sánh dịu dàng: “Trường Hoan, là thật đấy.
“Những gì ta kể, không hề có nửa câu hư ngôn.
“Lão Hầu gia thật sự muốn dùng cả đời quân công của mình, để đổi cho nàng một tước vị.
“Ông ta muốn để nàng làm gia chủ An Bình Hầu phủ.”
Hốc mắt bỗng nhiên nóng lên, ta vội vàng cúi đầu che giấu, mân mê những vết chai sạn trên ngón tay: “Nhưng ông ấy còn chưa từng gặp ta…”
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Người khác kể về nàng đã tốt như vậy rồi, lão Hầu gia nếu gặp được nàng, chỉ có càng thích hơn thôi.
“Vậy nên, Trường Hoan, nàng có muốn quay về gặp mặt ông ấy một lần không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro