Chương 14
A Gia
2025-03-01 19:51:59
25
Ta đã vô số lần quanh quẩn trước sân viện nhỏ của sư phụ, lần đầu tiên biết thế nào là “càng gần quê càng thấy sợ”.
Triệu Tử Hành không hề thúc giục ta, ở phía sau ta ra sức cổ vũ: “Hít sâu vào, rồi thở ra, tiếp tục thở ra, nhấc chân lên…
“Thôi được rồi, làm lại một vòng nữa… Nào, hít sâu vào…”
Môi đã cắn đến trắng bệch, ta cuối cùng cũng dồn hết can đảm, đẩy cánh cửa viện ra.
Lão nhân gia bên trong lưng thẳng tắp, nhìn sâu vào hướng ta, cười lên hiền hòa mà vui mừng.
“Đây là Tiểu Trường Hoan của chúng ta ư, xin lỗi, là tổ phụ đến muộn rồi.”
Có lẽ là ánh mắt của ông quá đỗi hiền từ, cũng có lẽ là sự xót thương trong lời nói của ông quá rõ ràng.
Ta đột nhiên không kìm được nghẹn ngào, rồi òa khóc nức nở trong vòng tay ấm áp của ông.
Ta lau nước mắt một cái, lại lau nước mắt một cái, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được.
Trong làn nước mắt mơ hồ, ta đưa hai bàn tay cho ông xem.
“Con không hiểu lễ nghi thế gia, con không biết quy tắc khuôn phép, con cũng không thể trở thành khuê nữ thế gia trầm ổn dịu dàng.
“Ngón tay của con thô kệch như vậy, xấu xí như vậy, chỉ biết nấu ăn thôi.
“Thậm chí những chiêu thức phòng thân của con đều là học được khi ở Vinh Môn, âm hiểm, đê tiện, chẳng hề quang minh chính đại chút nào…
“Vậy nên, người vẫn muốn nhận con sao?”
Bàn tay rộng lớn thô ráp của ông nhẹ nhàng vỗ về ta: “Tiểu Trường Hoan của chúng ta, còn tốt hơn cả những gì tổ phụ từng nghe, từng tưởng tượng!”
Ông đưa bàn tay của mình cho ta xem: “Tay của tổ phụ vì cầm vũ khí cũng thô ráp chẳng kém, nhưng ai dám nói nó xấu xí!
“Tay của Trường Hoan có thể nấu ăn, có thể cầm dao, có thể phòng thân, đã lợi hại hơn rất nhiều nam nhi trên đời rồi.
“Còn về chiêu thức phòng thân, tổ phụ chỉ sợ con ra tay chưa đủ tàn nhẫn thôi. Trường Hoan à, không có gì quan trọng hơn việc sống sót cả. Chiêu thức phòng thân có thể âm độc tàn nhẫn, nhưng trái tim của Trường Hoan chúng ta, còn trong sáng hơn cả tuyết trên đỉnh Ngọc Tuyền sơn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Cha mẹ huynh trưởng của con coi thường luân thường đạo lý, phu quân Liễu gia động một chút là khinh thị, chẳng qua cũng chỉ là cảm thấy con thân phận thấp kém, có thể tùy ý đối đãi, có thể tha hồ ức hiếp.”
Ông đưa cho ta một cuốn trục chiếu màu vàng tươi.
“Vậy nên, tổ phụ đã xin cho con một đạo thánh chỉ.
“Trường Hoan, con sẽ là vị Nữ Hầu gia đầu tiên của Đại Thịnh!”
Nhìn ra sự do dự và hoảng sợ của ta.
Tổ phụ mỉm cười vỗ vỗ tay ta, an ủi: “Trị quốc như nấu ăn món nhỏ.
“Trường Hoan à, con nấu ăn giỏi như vậy, làm một Hầu gia nho nhỏ, đương nhiên không thành vấn đề rồi.”
26
Ta quả nhiên đã trở thành vị Nữ Hầu gia đầu tiên của Đại Thịnh.
Nhờ có tổ phụ, trong kinh thành không ai dám khinh thường ta.
Cha mẹ ta dọn khỏi viện chính, chuyển đến ở viện mà trước đây bọn họ đã chuẩn bị cho ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng bao lâu sau, để rèn giũa cha ta, cho ông ấy biết sự đời gian khổ, tổ phụ đã xin Thánh thượng điều ông ấy ra ngoài nhậm chức.
Huynh trưởng ta u uất không vui, bị tổ phụ thấy ngứa mắt ném vào quân doanh, bắt đầu từ binh tốt thấp nhất mà bò lên.
Những lời khiêu khích ly gián của thiên kim giả cuối cùng cũng bị tổ phụ biết được, niệm tình nuôi dưỡng một trận, nàng ta bị gả cho một nhà khá giả, cả đời không được phép vào kinh.
Còn về Liễu Tương Nghi, hắn hối hận, hắn hồi tưởng, hắn vạch rõ giới hạn với Lý Minh Yên, hắn đau khổ khóc lóc trước cửa Hầu phủ.
Hắn vì thế mà tiêu trầm, suy sụp, sa sút tinh thần.
Cả đời hắn đều tìm kiếm một loại rượu vô danh, nhưng không thể nào tìm được.
Rốt cuộc cũng chỉ là mây trôi gió thoảng.
Tất cả hóa khói mây.
Mà Lý Minh Yên không còn Liễu Tương Nghi che chở, để trốn tránh khỏi sự dây dưa của nhà chồng góa phụ, chỉ có thể lần nữa lên kiệu hoa, gả đi xa khỏi kinh thành.
Chớp mắt một cái, lại là trận tuyết đầu mùa đông.
Nồi lẩu trên lò sưởi đang sôi sùng sục, từng lát thịt thỏ như mây tía cuộn trào.
Ta bày biện từng bát nước chấm đã pha chế lên bàn.
Tổ phụ vẫy gọi lão Quận Vương đến muộn: “Rượu ngon ông nói đâu, mang đến chưa?”
“Mang rồi, mang rồi.
“Bát hà cống do chính Nữ Hầu gia nhà chúng ta làm, đương nhiên phải dùng rượu ngon nhất để xứng rồi.
“Nghe nói những kiến nghị gần đây của Trường Hoan ở triều đình đều hợp ý Hoàng thượng, lão huynh à, vẫn là ông có mắt nhìn người.”
“Đó là đương nhiên, Trường Hoan vốn đã thông minh, lại trải qua một phen dạy dỗ tỉ mỉ của lão phu, tiền đồ tự nhiên là vô lượng.”
Triệu Tử Hành hâm nóng rượu, lười biếng tựa vào ghế mềm, hắn mỉm cười đọc bài thơ trên tường:
“Sóng dâng tuyết sông trong, gió lật mây chiều tà. Say nhớ vị núi rừng, quên cả khách quý đến.”
Hắn hỏi ta:
“Trường Hoan, khách quý trong núi là ai?
“Hôm nay có được mời đến không?”
Gió nhẹ bỗng nổi lên từ mặt đất, từng cơn từng cơn mạnh dần, cuốn rèm sa, bay qua khung cửa sổ.
Rồi, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai ta.
Tiếng gió như người quen cũ, tựa tiếng thở dài, cũng như tiếng cười.
Ta nhìn về phía chân trời xa xăm, trong nháy mắt nhòe đi hai mắt.
“Ừ, đến rồi.”
(Hoàn)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro