Nhất Thế Trường Hoan

Chương 8

A Gia

2025-03-01 19:51:59

Không lâu sau, tên vô lại lại hừ lạnh một tiếng quay trở lại.



“Còn nữa, nàng không phải là thế gả, năm đó chính chủ định thân chính là hai chúng ta. Đừng quên thân phận của mình, thiên kim thật sự của Hầu phủ!”



Không biết Liễu Tương Nghi đã nói gì với An Bình Hầu phủ.



Bọn họ tuy tức giận, nhưng cũng không đến tìm ta nữa.



Cho đến khi một loạt các ngày lễ tiết năm nay và sinh nhật của mọi người Hầu phủ, ta cũng đều không hỏi han gì, bọn họ lúc này mới kinh hãi.



Thì ra ta không phải là giận dỗi, cũng không phải là đang tranh giành tình cảm với thiên kim giả.



Ta là thật sự không để ý đến bọn họ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn nhận tổ quy tông.



Rốt cuộc, ta không mang họ Tô.



Tên của ta, vẫn luôn là Tạ Trường Hoan.



Khi Tô phu nhân khóc lóc tìm đến Liễu phủ, ta nấp sau rèm châu, trả lời nghi vấn của bà ta.



“Thị vệ đến cửa, ép ta dùng thế gả để trả ơn sinh thành là các người.



“Ta bị Liễu gia lạnh nhạt, chịu điều tiếng thị phi, mặc kệ không hỏi cũng là các người.



“Ta ở yến tiệc suýt chút nữa thân bại danh liệt, người thân gọi là thân thích của ta, cũng chưa từng vì ta mà nói một lời công đạo.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Bây giờ, các người lại vì sao mà đến?”



Tô phu nhân khóc đến lê hoa đái vũ: “Trường Hoan, ta trước giờ chưa từng nghĩ đến, con vậy mà thật sự trách cứ chúng ta.



“Con từ nhỏ phiêu linh, chưa từng học qua quy củ thế gia và điển phạm lễ nghi, Liễu gia đã là lựa chọn tốt nhất cho con rồi.



“Tương Nghi nó không phải là công tử thích ngắt hoa bẻ liễu, nó tuy rằng khó quên tình cũ, nhưng con là chính thê của nó, chỉ cần sinh hạ đích tử, dù có chút điều tiếng, cũng căn bản chẳng hề hấn gì.



“Trường Hoan, chúng ta đã tận lực vì con mà trù tính, con sao có thể làm người bất hiếu, tổn thương lòng chúng ta như vậy!



“Con hành sự như thế này, nếu để người ngoài biết được, muốn đặt mặt mũi của Hầu phủ vào đâu?”



Mặt mũi, mặt mũi, lại là mặt mũi!



Móng tay vô thức đ.â.m rách lòng bàn tay, ta mạnh mẽ nhắm mắt lại.



Thì ra đây chính là mẫu thân.



Đây chính là mẫu thân mà ta từng ngày đêm mong nhớ.



Khi còn bé mỗi lần bị mắng là đồ con hoang không có mẹ, ta vô số lần đã từng ảo tưởng về A nương của mình.



Sư phụ nói.



Bà ấy sẽ rất giống con.



Bà ấy sẽ rất dịu dàng, còn dịu dàng hơn cả nương của Tiểu Hoa hàng xóm.



Bà ấy còn sẽ nhẹ nhàng dỗ dành con khi con buồn rầu, tủi thân, nữa…



Nhưng sư phụ xem, người nói sai rồi.



Bà ấy căn bản sẽ không dỗ dành con.



Bà ấy chỉ sẽ cảm thấy con không biết tốt xấu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Chỉ sẽ cảm thấy con, kẻ đã cô đơn mười mấy năm, chỉ xứng đáng có được một vị phu quân mà ngay cả thiên kim giả cũng không muốn.



Cũng may, ta chưa từng để ý.



Ngày đó, niềm vui sướng tột độ khi biết được thân thế, trước mặt quản sự và ma ma kiêu ngạo, rất nhanh đã biến thành kinh ngạc, lạnh lẽo và trống rỗng.



Từ đó, ta không còn mong đợi nữa.



Chỉ là lồng n.g.ự.c trống rỗng bỗng nổi lên gió lạnh, nước mắt trong nháy mắt chảy ra, rồi từng giọt từng giọt lớn nhỏ rơi xuống.



Ta cố gắng hết sức ngước mặt lên cao.



"Nếu Liễu Tương Nghi tốt đẹp đến thế, vậy vì sao Tô tiểu thư lại không gả?"



Tô Tử Du vốn đã không ưa ta, nay lại càng thêm tức giận khi thấy ta dám vô lễ nhắc đến muội muội được hắn sủng ái từ nhỏ. Hắn đi theo sau Tô phu nhân, càng cảm thấy khó chịu.



Nhanh như cắt, hắn xông lên giật mạnh tấm rèm châu chắn trước mặt ta xuống.



"Ngươi là thứ gì? Mà dám so sánh với Thanh Âm?



"Muội muội ta từ nhỏ đã được nâng niu chiều chuộng, chưa từng chịu khổ sở, chưa từng nếm mùi cay đắng, đương nhiên không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng như ngươi."



Những lời lẽ khó nghe hơn nữa chực chờ tuôn ra.



Nhưng khi hắn bất ngờ chạm phải ánh mắt giận dữ của ta, hắn hít sâu một hơi, rồi lùi mạnh về sau.



"Ngươi...!"



15



Liễu Tương Nghi đến, nụ cười vẫn còn vương trên đáy mắt.



"Hôm nay nàng đã nói chuyện rõ ràng với nhạc mẫu rồi chứ?"



Cả gian phòng ngọc châu vỡ tan như sao trời, văng tung tóe khắp nơi.



Ta ngồi trên bậc thềm đá, chậm rãi khum tay nhặt những mảnh sao rơi, bàn tay run lên, nhưng không ngẩng đầu.



"Vâng, nói rõ rồi."



Ân đoạn nghĩa tuyệt.



Dù lúc rời đi, họ có vẻ thất thần, nhưng cũng không hề phản đối.



Ta và An Bình Hầu phủ, hẳn là đã chẳng còn nợ nần gì nhau.



Liễu Tương Nghi bước qua sân, tựa cửa cười khẽ.



"Vậy nàng định tạ ơn ta thế nào đây?



"Hay là nửa tháng sau, nàng làm cho ta một món ăn, được không?"



Ta chậm rãi ngẩng đầu, đến khi hiểu rõ ý tứ trong lời hắn, ta không thể tin vào mắt mình, trừng lớn.



"Họ, là chàng tìm đến?"



"Phải, ta luôn nghĩ mẫu thân và con gái ruột vốn tâm ý tương thông, nhạc mẫu đại nhân đến khuyên nhủ, chắc chắn nàng sẽ nghe theo, không còn giằng co với Hầu phủ nữa, cũng không cần suốt ngày nghĩ đến chuyện hòa ly."



"Vậy, việc hôm nay ta làm, nàng có hài lòng không?"



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0