Chương 7
A Gia
2025-03-01 19:51:59
Ta rất muốn tìm người hỏi rõ ràng hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng người Liễu phủ đều kín miệng như bưng.
Vị Quận Vương thế tử trước kia thường xuyên lui tới Liễu phủ, cũng nhiều ngày không thấy bóng dáng đâu.
Mà vào lúc này, số lượng thiệp mời gửi đến cho ta bỗng nhiên tăng lên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bọn họ mang đến lễ vật hậu hĩnh, lời lẽ cung kính lại dễ nghe: “Chủ gia muốn mời Thiếu phu nhân đến phủ, chỉ điểm cho đầu bếp trong phủ một chút về tay nghề.”
Khó có được cơ hội giao lưu học hỏi với đầu bếp tư nhân của quan gia.
Hơn nữa còn có thể không thèm để ý đến cái mặt đen sì của Liễu Tương Nghi, đường đường chính chính ra ngoài.
Ta tự nhiên là nhất nhất đáp ứng.
Sau này mới nghe nói, chuyện này vậy mà còn có công lao của An Quận Vương.
Gần đây ông ta đi dự tiệc, luôn lắc đầu thở dài về các món ăn trên bàn tiệc: “Vậy mà còn không bằng tay nghề của con nhóc nhà An Bình Hầu phủ kia.”
Mọi người hiếu kỳ nhao nhao đến An Bình Hầu phủ, muốn mở mang kiến thức về tay nghề của thiên kim Tô gia, kết quả phát hiện cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có người hỏi đến, lão Quận Vương mới giật mình kinh ngạc.
“Ta nói là con nhóc họ Tạ ở An Bình Hầu phủ kia mà, đúng, chính là đứa gả đến Liễu gia đó.”
Trong lúc nhất thời, ta trở thành ứng cử viên được săn đón nhất kinh thành.
Ta cũng không hề giấu nghề.
Mỗi lần sau khi cùng đại đầu bếp giao lưu học hỏi đều sẽ để lại một cuốn thực đơn, để chủ nhà có thể được khen ngợi hết lời khi chiêu đãi khách khứa.
Nhân dịp này, rất nhiều gia đình đều lấy việc có được sự chỉ điểm về tay nghề nấu nướng của ta làm vinh dự.
Mà số lượng gia đình mời ta cũng càng ngày càng nhiều.
Không lâu sau, ta nhận được thiệp mời của An Bình Hầu phủ.
“Không đi.”
Liễu Tương Nghi đi tới đi lui trước mặt ta, ý đồ khuyên nhủ.
“Nhạc phụ tương lai của Tử Du huynh làm thọ, Thế tử và Thế tử phu nhân đích thân gửi thiệp mời nàng, bọn họ nói không cần nàng ra tay, chỉ cần nàng chỉ điểm một chút về các món ăn trong tiệc là được.
“Như vậy, nàng cũng có thể hóa giải hiềm khích với Hầu phủ.
“Trường Hoan, bọn họ dù sao cũng là người thân của nàng, thật sự làm căng thẳng, đối với thanh danh của nàng cũng chẳng có ích lợi gì.”
Ta chỉ vào rương lễ vật còn chưa cất đi, cười lạnh.
“Thấy chưa? Nhiều lễ vật hậu hĩnh như vậy cũng chỉ là cầu xin ta một món ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Một tấm thiệp mời liền muốn có được một bàn tiệc thọ của ta, An Bình Hầu phủ thật đúng là mặt dày mày dạn.”
Ta mất kiên nhẫn không muốn dây dưa với hắn.
“Liễu Tương Nghi, ta cần gì phải hóa giải hiềm khích với An Bình Hầu phủ? Rồi sẽ có một ngày, ta phải rời khỏi kinh thành.”
Đến lúc đó, bất kể là Hầu phủ, hay là Liễu phủ, đều không còn bất cứ quan hệ gì với ta nữa.
Ta đương nhiên không cần để ý đến cách nhìn của người khác.
Liễu Tương Nghi khựng lại.
Hắn ngẩng mắt nhìn thẳng vào ta một hồi, hàng mi dài khẽ run rẩy.
“Ta không có ý định hạ chức, thiếu phu nhân Liễu gia sao có thể rời khỏi kinh thành?”
Ta kỳ quái liếc nhìn hắn một cái:
“Liễu Tương Nghi, chuyện chúng ta thành thân đều không phải tự nguyện, đến giờ vẫn chưa có lễ phu thê. Ngay cả là vì lương duyên của chàng và Lý Minh Yên, hai chúng ta sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách hòa ly thôi.
“Chàng không thể để Lý Minh Yên cứ mãi danh bất chính ngôn bất thuận như vậy được chứ.”
Liễu Tương Nghi như nghẹn lại một hơi: “Ta và Minh Yên, không phải như nàng nghĩ đâu.
“Ngày chúng ta thành hôn, chàng chẳng phải nói, trong lòng chàng chỉ có một mình Minh Yên thôi sao.”
“Ta đã từng nói, nhưng đó là giả!”
Giả ư?
Lừa ai chứ!
Lý Minh Yên đối địch với ta, gạt bỏ sự cố ý của vị thiên kim giả kia, phần lớn đều là vì hắn.
Ngày yến tiệc ở Liễu phủ, trong đôi mắt ngấn lệ nàng ta nhìn về phía Liễu Tương Nghi, chẳng phải là tình ý đầy ắp muốn nói lại thôi đó sao.
Đồ tra nam!
Liễu Tương Nghi tức giận đến mức mấy lần nghẹn họng: “Thôi được rồi.
“An Bình Hầu phủ nếu nàng không muốn đi, vậy thì không đi, ta tự sẽ giải thích với bọn họ.
“Nhưng Tạ Trường Hoan, hôn sự của nàng và ta là do trưởng bối định đoạt, không thể hòa ly.
“Muốn rời khỏi kinh thành bỏ trốn, nàng cứ nằm mơ đi.”
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn hậm hực bỏ đi.
Tức đến ngứa răng.
Vô lại!
Nhưng người Liễu phủ đều kín miệng như bưng.
Vị Quận Vương thế tử trước kia thường xuyên lui tới Liễu phủ, cũng nhiều ngày không thấy bóng dáng đâu.
Mà vào lúc này, số lượng thiệp mời gửi đến cho ta bỗng nhiên tăng lên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Bọn họ mang đến lễ vật hậu hĩnh, lời lẽ cung kính lại dễ nghe: “Chủ gia muốn mời Thiếu phu nhân đến phủ, chỉ điểm cho đầu bếp trong phủ một chút về tay nghề.”
Khó có được cơ hội giao lưu học hỏi với đầu bếp tư nhân của quan gia.
Hơn nữa còn có thể không thèm để ý đến cái mặt đen sì của Liễu Tương Nghi, đường đường chính chính ra ngoài.
Ta tự nhiên là nhất nhất đáp ứng.
Sau này mới nghe nói, chuyện này vậy mà còn có công lao của An Quận Vương.
Gần đây ông ta đi dự tiệc, luôn lắc đầu thở dài về các món ăn trên bàn tiệc: “Vậy mà còn không bằng tay nghề của con nhóc nhà An Bình Hầu phủ kia.”
Mọi người hiếu kỳ nhao nhao đến An Bình Hầu phủ, muốn mở mang kiến thức về tay nghề của thiên kim Tô gia, kết quả phát hiện cũng chỉ đến thế mà thôi.
Có người hỏi đến, lão Quận Vương mới giật mình kinh ngạc.
“Ta nói là con nhóc họ Tạ ở An Bình Hầu phủ kia mà, đúng, chính là đứa gả đến Liễu gia đó.”
Trong lúc nhất thời, ta trở thành ứng cử viên được săn đón nhất kinh thành.
Ta cũng không hề giấu nghề.
Mỗi lần sau khi cùng đại đầu bếp giao lưu học hỏi đều sẽ để lại một cuốn thực đơn, để chủ nhà có thể được khen ngợi hết lời khi chiêu đãi khách khứa.
Nhân dịp này, rất nhiều gia đình đều lấy việc có được sự chỉ điểm về tay nghề nấu nướng của ta làm vinh dự.
Mà số lượng gia đình mời ta cũng càng ngày càng nhiều.
Không lâu sau, ta nhận được thiệp mời của An Bình Hầu phủ.
“Không đi.”
Liễu Tương Nghi đi tới đi lui trước mặt ta, ý đồ khuyên nhủ.
“Nhạc phụ tương lai của Tử Du huynh làm thọ, Thế tử và Thế tử phu nhân đích thân gửi thiệp mời nàng, bọn họ nói không cần nàng ra tay, chỉ cần nàng chỉ điểm một chút về các món ăn trong tiệc là được.
“Như vậy, nàng cũng có thể hóa giải hiềm khích với Hầu phủ.
“Trường Hoan, bọn họ dù sao cũng là người thân của nàng, thật sự làm căng thẳng, đối với thanh danh của nàng cũng chẳng có ích lợi gì.”
Ta chỉ vào rương lễ vật còn chưa cất đi, cười lạnh.
“Thấy chưa? Nhiều lễ vật hậu hĩnh như vậy cũng chỉ là cầu xin ta một món ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Một tấm thiệp mời liền muốn có được một bàn tiệc thọ của ta, An Bình Hầu phủ thật đúng là mặt dày mày dạn.”
Ta mất kiên nhẫn không muốn dây dưa với hắn.
“Liễu Tương Nghi, ta cần gì phải hóa giải hiềm khích với An Bình Hầu phủ? Rồi sẽ có một ngày, ta phải rời khỏi kinh thành.”
Đến lúc đó, bất kể là Hầu phủ, hay là Liễu phủ, đều không còn bất cứ quan hệ gì với ta nữa.
Ta đương nhiên không cần để ý đến cách nhìn của người khác.
Liễu Tương Nghi khựng lại.
Hắn ngẩng mắt nhìn thẳng vào ta một hồi, hàng mi dài khẽ run rẩy.
“Ta không có ý định hạ chức, thiếu phu nhân Liễu gia sao có thể rời khỏi kinh thành?”
Ta kỳ quái liếc nhìn hắn một cái:
“Liễu Tương Nghi, chuyện chúng ta thành thân đều không phải tự nguyện, đến giờ vẫn chưa có lễ phu thê. Ngay cả là vì lương duyên của chàng và Lý Minh Yên, hai chúng ta sớm muộn gì cũng phải nghĩ cách hòa ly thôi.
“Chàng không thể để Lý Minh Yên cứ mãi danh bất chính ngôn bất thuận như vậy được chứ.”
Liễu Tương Nghi như nghẹn lại một hơi: “Ta và Minh Yên, không phải như nàng nghĩ đâu.
“Ngày chúng ta thành hôn, chàng chẳng phải nói, trong lòng chàng chỉ có một mình Minh Yên thôi sao.”
“Ta đã từng nói, nhưng đó là giả!”
Giả ư?
Lừa ai chứ!
Lý Minh Yên đối địch với ta, gạt bỏ sự cố ý của vị thiên kim giả kia, phần lớn đều là vì hắn.
Ngày yến tiệc ở Liễu phủ, trong đôi mắt ngấn lệ nàng ta nhìn về phía Liễu Tương Nghi, chẳng phải là tình ý đầy ắp muốn nói lại thôi đó sao.
Đồ tra nam!
Liễu Tương Nghi tức giận đến mức mấy lần nghẹn họng: “Thôi được rồi.
“An Bình Hầu phủ nếu nàng không muốn đi, vậy thì không đi, ta tự sẽ giải thích với bọn họ.
“Nhưng Tạ Trường Hoan, hôn sự của nàng và ta là do trưởng bối định đoạt, không thể hòa ly.
“Muốn rời khỏi kinh thành bỏ trốn, nàng cứ nằm mơ đi.”
Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn hậm hực bỏ đi.
Tức đến ngứa răng.
Vô lại!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro