Nhất Thế Trường Hoan

Chương 6

A Gia

2025-03-01 19:51:59

Có lẽ vì cuộc sống mịt mờ bỗng có chút hy vọng, đối diện với sự cố ý lấy lòng của Liễu Tương Nghi, ta không còn tránh né như rắn rết nữa.



Mà Liễu Tương Nghi không còn cay nghiệt cũng rốt cuộc có chút bóng dáng của ngày xưa.



Trong một buổi chiều yên bình, hắn cuối cùng cũng nói ra nguyên cớ ban đầu lạnh nhạt với ta.



“Ngày đó, Tô cô nương khóc rất dữ dội.



“Tử Du huynh thương muội muội, liền chạy đến Liễu phủ oán trách, nói là đứa muội muội thất lạc từ nhỏ vừa trở về, đã đòi tiền, đòi của hồi môn, còn muốn cướp luôn cả hôn ước đã định từ nhỏ của muội muội.



“Không chỉ vậy, mấy lần cha mẹ huynh ấy và muội muội đến cửa, nàng ta đều đóng chặt cửa, vênh váo tự đắc chẳng thèm gặp ai.



“Cho nên, huynh ấy muốn ta cố ý lạnh nhạt với nàng, để nàng chịu cúi đầu, biết rằng Hầu phủ mới là chỗ dựa duy nhất mà nàng có.



“Trường Hoan, xin lỗi.



“Ta không nên nghe lời Tử Du huynh mà đối xử với nàng như vậy, là lỗi của ta.”



Ta vẫn luôn bình tĩnh, cũng vẫn luôn im lặng.



Trên mặt Liễu Tương Nghi hiện lên vẻ hối lỗi.



“Minh Yên ngày đó quả thật đã sai quá đáng.



“Nhưng nàng ấy nói Tô cô nương từng khóc lóc trước mặt nàng ấy, từ sau khi nàng trở về, Tô thế tử và Thế tử phu nhân vì nàng không chịu nhận người thân, cả ngày ủ rũ không vui, đối đãi với nàng ấy cũng không còn thân mật như trước.



“Minh Yên bị nàng ấy khơi dậy cơn giận, lúc này mới nảy sinh ý định làm khó dễ nàng.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



“Ta bảo đảm với nàng, sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa.”



Những búp trà trong chén xoay một vòng lại một vòng, cuối cùng phụ lòng người mà chìm xuống đáy nước, tựa như từng mảnh lá khô.



Thị phi của An Bình Hầu phủ, ta sớm đã không muốn dây dưa.



Nhưng Liễu Tương Nghi dù sao cũng đã cứu ta.



Trong tình huống hắn hứa hẹn sẽ không làm tổn thương ta nữa, ta cũng không cần thiết phải tiếp tục căng thẳng kiếm cung giương nỏ.



Chỉ cần thư hồi âm của lão Hầu gia đồng ý cho chúng ta hòa ly vừa đến, quãng đời còn lại của chúng ta có thể ai đi đường nấy.



Chỉ là những ngày chờ đợi thư hồi âm có chút khó khăn.



Nhưng càng khó đối phó hơn lại là đứa cháu đích tôn ngày ngày tìm đến cửa của An Quận Vương.



Hắn từ sau khi nghe nói chuyện ở Hoan Ý Lâu, mấy lần gửi thiệp mời ta.



Thấy ta vẫn luôn không đáp lời.



Hắn mặt dày mày dạn tìm đến Liễu phủ, một lòng khuyên ta hòa ly.



Rượu vào lời ra, thậm chí còn lè nhè hứa hẹn: “Nàng yên tâm, chỉ cần nàng chân trước hòa ly, ta chân sau liền có thể để nàng vào cửa lớn Quận Vương phủ.



“Ta đã hỏi lão già nhà ta rồi, ông ấy chẳng hề để ý có một đứa cháu dâu đã từng hòa ly đâu.



“Ông ấy đơn giản là vui mừng khôn xiết ấy chứ.”



Vừa khéo Liễu Tương Nghi hồi phủ, nghe thấy lời này, lập tức trầm mặt xuống.



Hắn đích thân đưa người về Quận Vương phủ, lại dặn dò người gác cổng không được phép thả người này vào nữa.



“Ngày ngày thả đàn ông bên ngoài vào phủ hú hí với thiếu phu nhân, mấy người các ngươi là chê mạng mình dài quá rồi sao?”



Hắn mặt mày đen sì đỡ ta về viện: “Tạ Trường Hoan, nàng quên mất ban đầu đã nói gì rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



“Nàng bây giờ cái bộ dạng say khướt này, có điểm nào giống một Liễu gia thiếu phu nhân an phận thủ thường?”



Đuôi mắt hẹp dài của hắn ghé sát lại, ta thậm chí có thể nhìn rõ bóng râm dưới hàng mi dài của hắn, tựa như một con bướm đêm đang ẩn mình chờ thời.



“Hay là nói, Trường Hoan, nàng cũng nghĩ như vậy sao?



“Nàng muốn rời khỏi ta, gả cho tên công tử bột kia?”



Không, ta không muốn gả chồng.



Gả chồng khổ lắm.



Trong đầu có chút hỗn loạn, nghĩ ngợi một hồi, ta vẫn là giơ ba ngón tay ra với hắn.



“Ba món ăn.



“Liễu Tương Nghi, ta sẽ vì chàng làm ba món ăn.”



Không đúng.



Chậm rãi thu lại một ngón tay.



“Bây giờ chỉ còn lại hai món ăn thôi.



“Bất kể khi nào, bất kể ở đâu, Liễu Tương Nghi, chỉ cần chàng muốn ăn, ta liền làm cho chàng!”



Sau đó, đôi bên sòng phẳng.



Khi tỉnh lại, bầu không khí có chút không đúng.



Liễu Tương Nghi cười như không cười đứng bên giường.



“Tạ Trường Hoan, nàng còn nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”



Ngón tay thon dài khẽ cong lại, hắn mỉm cười nhìn vào mắt ta, khựng lại một chút.





“Hoặc là, nàng đã nói những lời gì?”



Ta lén nhìn xuống bản thân mình trong chăn, tối sầm mặt mày.



Không phải là bộ y phục hôm qua!



Nhất thời có chút hoảng loạn.



“Có phải hôm qua ta và tên cuồng đồ kia, đã xảy ra chút… chuyện không nên xảy ra?”



Liễu Tương Nghi mặt lạnh trầm xuống, lời nói mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Trường Hoan, ta thật không ngờ nàng còn có tâm tư này!”



“Ta nói cho nàng biết,  nàng đừng nằm mơ!”



Tiếng cửa phòng va đập mạnh mẽ, chấn động đến mức đầu óc ta choáng váng.



Không phải.



Sao hắn còn giận dữ vậy chứ?



Có rảnh rỗi như vậy, hắn không đi tìm Lý Minh Yên phong hoa tuyết nguyệt, phát điên với ta làm gì!



Thật là khó hiểu.



 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0