Nhất Thế Trường Hoan

Chương 5

A Gia

2025-03-01 19:51:59

An Quận Vương là một tay sành ăn có tiếng ở kinh thành, lưỡi của ông ta nổi tiếng là cực kỳ tinh tế.



Hơn nữa, ông ta tính tình nóng nảy, gặp món ăn không vừa ý thậm chí còn đập phá cả tửu lâu.



Chỉ vì con trai độc nhất tử trận nơi chiến trường.



Vương phủ rộng lớn chỉ còn lại ông ta, cùng một đứa cháu trai chỉ biết ăn chơi hưởng lạc chống đỡ cơ nghiệp.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Dù là hoàng thượng hay quan ngôn, đều hết sức bao dung với ông ta.



Nhưng tửu lâu nào bị ông ta đập phá, dù có được tiền bồi thường, ngoài việc tự nhận xui xẻo ra, việc buôn bán chỉ có nước xuống dốc không phanh, tệ hơn thì phải đóng cửa dẹp tiệm.



Lần trước ở Liễu phủ, khi đám đầu bếp kia chất vấn ta, chính đầu bếp Lâm là người đầu tiên lên tiếng bênh vực ta.



Ta thoáng suy nghĩ: “An Quận Vương có nói món ăn không được ở chỗ nào không?”



“Nói là không đủ tươi ngọt.”



Ta nhìn lướt qua nguyên liệu đã chuẩn bị trong bếp.



“Vậy thì làm món ‘Phong sinh thủy khởi’ đi.”



Quả nhiên, món gỏi cá thái mỏng như cánh ve, tươi ngọt mềm tan.



Món ăn được bưng lên chưa đầy một chén trà, đầu bếp Lâm đã mồ hôi nhễ nhại chạy xuống.



Ông ta cảm kích vô cùng, rối rít cảm ơn ta, rồi khó khăn mở lời: “Lão Quận Vương rất hài lòng với món ăn.



“Nhưng ngài ấy nói một món không đủ, muốn thêm món!”



Tổng cộng mười món ăn.



An Quận Vương mới xem như là thỏa mãn.



Chẳng mấy chốc, chưởng quầy tửu lâu luôn túc trực bên cạnh cũng đi xuống.



“Thiếu phu nhân, lão Quận Vương muốn gặp người.”



Ta và An Bình Hầu phủ đã như người dưng nước lã.



Liễu Tương Nghi và Lý Minh Yên lại mang ác tâm với ta.



Lúc này, càng có nhiều người biết đến ta, ta sẽ càng an toàn hơn.



Ta đứng dậy đi lên nhã các trên lầu hai.



Vừa nhìn đã thấy một ông lão mặt tròn, người cũng tròn trịa, vẻ ngoài phú quý đang ung dung quạt phe phẩy uống trà, trông rất đắc ý.



Ta vừa cúi người hành lễ.



Ông ta như bị kinh hãi, đột ngột đứng dậy.



Nhưng sau khi đánh giá ta một hồi, lại trầm ngâm ngồi xuống.



“Ngươi là cô nương An Bình Hầu phủ mới tìm về kia à.”



Ta gật đầu đáp phải.



Ông ta ra vẻ suy tư: “Mấy hôm trước, thằng nhóc bất tài nhà ta nói được ăn một món ‘Long phụng phối’ hương vị tuyệt vời, ăn một lần nhớ mãi không quên.



“Ta vốn tưởng nó khoác lác, hóa ra cũng có lúc nó nói đúng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cô nương, tay nghề nấu nướng của ngươi quả là tuyệt diệu.”



Vừa nói, đôi mắt híp nhỏ của An Quận Vương chợt lóe lên tia sáng.



“Cha mẹ ngươi đến giờ, vậy mà vẫn chưa từng gặp mặt ngươi sao!”



Giọng điệu vô cùng khẳng định.



Ta ngược lại giật mình.



Ta và người thân An Bình Hầu phủ quả thật chưa từng gặp mặt.



Ngay cả trước đó ở Liễu phủ, ta và Tô Tử Du cũng chỉ thoáng nhìn từ xa, đến dáng người đối phương còn không nhận ra.



Nhưng An Bình Hầu phủ vì danh tiếng, chắc chắn sẽ không để người ngoài biết chuyện này.



Ta vừa nén xuống nghi hoặc trong lòng, liền nghe thấy tiếng cười khẩy của An Quận Vương.



“Nếu như bọn họ từng thấy qua khuôn mặt này của ngươi, nhất định sẽ hối hận về những gì đã làm với ngươi trước đây.



“Nhưng nếu như lão chiến hữu chinh chiến ngoài biên ải của ta mà trở về, nhìn thấy ngươi, e rằng bọn họ có hối hận cũng muộn rồi.



“Cô nương, ngươi không chỉ có tài nấu nướng giỏi, tướng mạo này của ngươi cũng là ‘hảo thượng gia hảo’!”



Mắt hạnh.



Má đào.



Môi trái tim.



Làn da hơi tái.



Nhìn thế nào cũng không tính là tướng mạo đẹp đến mức đỉnh đỉnh đại danh.



Ta soi gương ngắm nghía nửa ngày, vẫn không hiểu cái “hảo thượng gia hảo” mà An Quận Vương nói, rốt cuộc là đẹp đến mức nào.



Nhưng ông ta nói, chỉ cần dựa vào khuôn mặt này của ta, dù ta muốn hái sao trên trời, lão Hầu gia cũng sẽ sai người dựng thang trời, tự mình trèo lên hái xuống cho ta.



Nhưng ta không cần sao trời.



Ta thậm chí không muốn những người thân gọi là thân thích này, cũng không muốn cái vị phu quân môn đăng hộ đối có được nhờ thế gả này.



Ta chỉ muốn làm một cô nương đầu bếp bình dị giữa chợ đời.



Vậy nên, ta không đòi hỏi nhiều.



Ta chỉ cần một tờ giấy đôi bên không nợ nần, được không?



Khi ta đưa tờ giấy cho lão Quận Vương, ông ta có chút hiếu kỳ: “Nha đầu, ngươi muốn kiện cáo với ông nội ngươi sao?”



Ta lắc đầu, không nói thêm gì.



Liễu Tương Nghi từng nói, hôn ước giữa hắn và Hầu phủ là do ông nội đã khuất của hắn và lão Hầu gia định ra, nên hắn không thể cùng ta hòa ly.



Ta chỉ muốn hỏi vị lão Hầu gia kia một câu.



Dưa chuột ép đặt lên giàn hoa mẫu đơn, sống không nổi, thì phải làm sao?



Mặc kệ nó héo tàn ư?





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0