Nhất Thế Trường Hoan

Chương 4

A Gia

2025-03-01 19:51:59

Đôi môi đỏ tươi của Lý Minh Yên khép mở, nụ cười lạnh lẽo ẩn chứa sự khinh miệt.



“Món Long Phụng Sum Vầy này, phu nhân có làm được không?”



Làm hay không làm.



Đã không còn do ta quyết định.



Nhưng đúng lúc này, ánh mắt Liễu Tương Nghi nhìn Lý Minh Yên tựa như có vô vàn xót thương, hắn dường như cực lực đè nén điều gì đó.



“Minh Yên, đủ rồi.”



7



Nhưng đôi mắt đẫm lệ của Lý Minh Yên khi quay đầu lại, cuối cùng vẫn khiến Liễu Tương Nghi im tiếng.



Ta không nhìn bọn họ nữa, quay người hỏi người hầu trong yến tiệc:



“Hôm nay nhà bếp có chuẩn bị lươn sống không?”



Yến tiệc lần này vô cùng long trọng, để tránh xảy ra sai sót, ngoài các đầu bếp chính trong ngoài phủ, Liễu phủ còn mời thêm mấy vị đầu bếp nổi danh trong kinh thành.



Một món ăn làm xong, đám người trong bếp trước đó còn có phần coi thường ta, giờ đã thiện ý đón người.



“Thiếu phu nhân, nếu có thời gian có thể đến Hoan Ý Lâu ngồi chơi, ở đó có rượu ngon món ngon nhất kinh thành đấy.”



“Thiên Kim Các, Vân Lai Cư của chúng ta cũng đều hoan nghênh thiếu phu nhân.”



Những người khác cũng nhao nhao tới mời.



Ta gật đầu với từng người, rửa tay xong liền muốn rời khỏi nhà bếp.



Đầu bếp trưởng trong phủ gọi ta lại: “Thiếu phu nhân, ngài không đến yến tiệc xem tình hình sao ạ?”



“Không cần đâu.”



Chỉ cần có lưỡi, nhất định sẽ nếm ra được vị ngon dở.



Sau này nghe nói, món Long Phụng Sum Vầy kia quả nhiên khiến đám người trong yến tiệc im lặng hồi lâu.



Có một vị con cháu tông thất vô cùng không cam lòng truy hỏi Liễu Tương Nghi, bao giờ thì có thể hòa ly với ta, hắn muốn mời ta về phủ làm đầu bếp chính.



Sắc mặt Lý Minh Yên khó coi đến cực điểm.



Liễu Tương Nghi cũng chẳng hơn gì.



Buổi tối, hắn hiếm khi đến viện của ta, trầm mặc hồi lâu, rồi mím chặt môi mỏng.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Chuyện hôm nay, đúng là Minh Yên có chỗ không thỏa đáng.



“Nhưng nàng đã biết nấu ăn, sao không nói sớm?



“Nàng có biết món Long Phụng Sum Vầy hôm nay, khiến Minh Yên mất mặt biết bao không!”



Rất lâu sau, chỉ là một tiếng cười khẽ.



“Nàng ta chẳng qua chỉ là mất mặt, ta nếu như làm không ra, e là mất mạng chứ chẳng chơi?”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta không thể nào kìm nén được sự phẫn hận trong lòng.



“Chàng một công tử thế gia, trong tình huống hôm nay, thật sự không biết hậu quả của việc ta làm không ra món ăn kia sao?



“Chàng nếu thật sự để ý đến  nàng ta, cùng ta hòa ly rồi cưới nàng ta là được, sao lại hại ta?”



Liễu Tương Nghi hiếm khi cười khổ, lát sau, vẻ mặt đầy vẻ mất mát: “Không thể nào!



“Hôn sự do tổ phụ và lão Hầu gia An Bình Hầu phủ đích thân định đoạt, không thể hòa ly.”



Trong khoảnh khắc, ta như thể rơi vào biển tuyết mênh mông, trong lòng chỉ còn lại sự kinh hãi.



“Cho nên, các người muốn ta chết!”



Thì ra món ơn sinh thành này, ngay từ đầu đã phải dùng mạng để trả.



8



Ta vội vàng đẩy Liễu Tương Nghi ra khỏi cửa.



Hắn ngẩn người, lập tức phản ứng lại lời nói của ta: “Trường Hoan, Trường Hoan, nàng hiểu lầm rồi.”





“Lão Hầu gia còn đang chinh chiến ngoài biên ải, chưa từng gặp mặt ta, sao người Liễu gia lại hại ta được chứ?”



“Minh Yên làm vậy cũng chỉ là muốn làm tổn hại thanh danh của nàng thôi.”



Không nghe! Không nghe! Vịt nghe sấm! Toàn lũ lừa đảo!



Thế nhưng, kể từ đêm đó, có lẽ sợ ta để bụng, Liễu Tương Nghi không còn lạnh nhạt với ta nữa.



Hắn trừng trị đám người hầu hạ vô lễ trong phủ, sai người mang trang sức châu báu, tiền bạc đến cho ta tiêu xài, thậm chí còn thỉnh thoảng ghé qua hỏi han ân cần…



Ta chỉ thấy kinh ngạc và khó hiểu.



Vừa hay đầu bếp của quán Hoan Ý Lâu gửi thiệp mời ta đến thử món mới, ta vội vàng nhận lời, chuẩn bị ra ngoài.



Quản sự Liễu phủ hết lời khuyên can: “Thiếu phu nhân, người không đi được đâu!”



“Vì sao?”



“Người là thiếu phu nhân của gia đình danh gia vọng tộc, sao có thể kết giao thân thiết với đám đầu bếp bình dân kia, chẳng phải sẽ làm mất mặt công tử sao!”



Làm mất mặt hắn ư?



Vậy thì tốt quá!



Ta không do dự nữa, thẳng bước đến Hoan Ý Lâu.





Nhưng đầu bếp Lâm hẹn ta đến lại không có ở đó, tiểu đồ đệ của ông ta mếu máo đón ta vào.



“An Quận Vương không biết bằng cách nào mà biết được hôm nay sư phụ con có buổi thử món, nhất định đòi đến cho bằng được, kết quả món ăn không hợp khẩu vị, đang nổi trận lôi đình ở bên trong.



“Sư phụ và chưởng quầy đang phải tạ lỗi kìa!”





 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhất Thế Trường Hoan

Số ký tự: 0